Lam Điện Diễm phẫn nộ trừng mắt nhìn về đám thị vệ đang muốn phun huyết.
Hắn ôm Thủy Nhi đi vào phía trong, vừa đi vừa hét lớn –“Phong Lan! Lục Thúy!Chuẩn bị nước ấm ! Đem quần áo của tiểu thư đến phòng ngủ của ta!” Lục Thúy và Phong Lan là hai thị nữ giúp việc tay chân nhanh nhẹn nhất trong Lam Cung, đồng thời cũng là người hầu mà Lam Điện Diễm cấp cho Thủy Nhi.
Nhìn bộ dáng phẫn nộ của chủ nhân khiến cho hai người bọn họ không dám chậm trễ chút nào…
Thủy Nhi trước sau vẫn không ngừng giãy dụa, hoàn toàn không vì bản thân vừa mới trải qua thời khắc sinh tử mà ngừng hành vi náo loạn lại…
Lam Điện Diễm khuôn mặt bình tĩnh, một cước đã đá văng cánh cửa phòng ngủ, mạnh mẽ đem Thủy Nhi ném lên trên giường.
Sau đó, hắn cũng ngồi xuống, nhìn Thủy Nhi đang cố gắng “đào tẩu”, hắn cắn răng, hung hăn đem “thiết chưởng”* đánh vào cái mông nhỏ nhắn đầy đặn của nàng =.=(Mik: bàn tay cứng rắn ..
nhưng Mik thấy để vậy hay hơn ^^)
Thủy Nhi bị ngâm nước, còn chưa tỉnh hẳn do uống quá nhiều rượu nhưng nàng lúc này chỉ hận tại sao mình không bất tỉnh nhân sự cho rồi.
Bởi vì loại trừng phạt này của Lam Điện Diễm làm cho nàng vừa đau, vừa giận, vừa thẹn!!!!
Phong Lan cùng Lục Thúy vẫn còn ở trong phòng ..
cho dù trước kia nàng sống ở rừng rậm nhưng nàng cũng biết được bị người ta đánh vào mông cũng là chuyện rất mất mặt.
Hơn nữa Lam Điện Diễm xuống tay chẳng chút lưu tình nào, làm cho cái mông nhỏ của nàng tuyền đến những trận đau đớn mãnh liệt.
Thủy Nhi vừa tức, vừa đau, vừa ủy khuất!
Thủy Nhi không ngừng vặn vẹo thân thể, giãy dụa muốn thoát khỏi sự kiềm hãm của Lam Điện Diễm, nàng dùng hai tay ra sức đánh vào đùi của Lam Điện Diễm, miệng vẫn không ngừng kêu la –“Ngươi là cha hư! Cha hư! Buông! Người xấu…”
Lam Điện Diễm thấy nàng vẫn mạnh miệng như trước thì cánh tay của hắn lại tăng thêm lực đạo, cắn răn nói –“Ngươi muốn chết! Bây giờ ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Thủy Nhi càng thấy hoảng loạn, hai chân nàng không ngừng loạn đá khắp nơi, lớn tiếng hướng ra cửa kêu cứu
-“Ngươi là cha hư! Ta không muốn ở trong này! Phong cứu mạng a! Lôi! Cứu ta! Cứu mạng a….
Phong Lan đi tìm Lôi ca ca tới cứu ta …”
Thấy Thủy Nhi gọi Lan Điện Diễm càng đánh hơn nữa, cơn tức dường như tăng gấp bội, hắn xuống tay với nàng càng nặng.
Ngẩng đầu nhìn hai người giúp việc quát lớn –“Cổn!Khóa cửa lại! Không cho phép bất cứ kẻ nào bước vào đây!”
Cửa vừa khóa lại, thái độ của Lam Điện Diễm vẫn còn cường ngạnh khiến cho Thủy Nhi hoảng sợ.
-“BA BA BA!!!” – Tiếng kêu thanh thúy vang lên =.=.
Ma chưởng không chút lưu tình liên tiếp hạ xuống.
Da thịt truyền đến từng trận đau đớn mãnh liệt, càng lúc càng đau!!!
-“Ô ô ..
Dừng … Dừng … Đau..”
Đau đớn kịch liệt khiến Thủy Nhi không nhịn được nữa, lớn tiếng khóc.
-“Lần sau còn dám chơi như vậy nữa không?” – Lam Điện Diễm vừa nghiến răng hỏi, vừa đánh nàng liên tục.
Thủy Nhi phe phẩy đầu
-“Ô ô… Dừng! Dừng …..
Dừng! … Ta chán ghét ngươi, ta hận ngươi… Ô ô…”
Bàn tay của Lam Điện Diễm đột nhiên ngừng lại trên không trung một chút –“Hận ta? Tốt lắm!” – Hắn đã buộc bản thân phải ngoan độc, ma chưởng vẫn liên tiếp hạ xuống, ngữ khí lạnh lùng cứng rắn như sắc –“Lần sau còn chơi như vậy nữa không?”
-“Ô ô…Ô…ô Không … Sẽ không..”
Cảm giác đau đớn một lần nữa lại truyền đến! Thủy Nhi rốt cuộc cũng đành phải thỏa hiệp dưới ma chưởng của Lam Điện Diễm.
Lam Điện Diễm nhíu mày, buộc lòng không thể xem nhẹ chuyện này mà bỏ qua, đánh thêm một cái –“Hận ta sao?”
-“Hận!” – Thủy Nhi khóc nức nở, vừa khóc vừa kêu la.
Lam Điện Diễm hít một hơi sâu, hạ bàn tay xuống –“Vậy hận đi, nhưng chuyện hôm nay là lần đầu cũng là lần cuối cùng! Hiểu chưa?!”
-“Ô ô ô….Ta cam đoan… là ..
lần … cuối cùng!” – Thủy Nhi đã muốn khóc không ra tiếng.
Lam Điện Diễm thở phào, nhìn cái mông nhỏ khéo léo mịn màng kia giờ đã thành một mảng màu đỏ.
Trái tim của hắn cảm thấy đau đớn, bàn tay to lớn lại một lần nữa hạ xuống nhưng có điều lần này lại chậm rãi đặt lên đó! Một độ ấm nóng truyền đến lòng bàn tay hắn… Như vậy, hẳn là rất đau ….(Mik: Thủy Nhi là “khỉ đít đỏ” *hắc hắc*)
Thủy Nhi nhìn thấy Lam Điện Diễm ngừng đánh, nàng ngược lại càng khóc lớn hơn.
Ô ô ô oa oa không che dấu thương tâm chính mình, phát tiết tất cả khổ sở cùng ủy khuất!
Lam Điện Diễm hít một hơi sâu, ôm lấy bé, đặt lên đùi chính mình.
Cái mông nhỏ nhỏ của Thủy Nhi vừa chạm đến đùi của Lam Điện Diễm nàng liền khóc nức nở hô đau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ bây giờ vừa đầy mồ hôi, lại có cả nước mắt.
Đôi mắt sưng đỏ, tóc ướt sủng, thân hình nhỏ nhắn của nàng đang phát run, sắc mặt cực kì tái nhợt.
Nhìn bộ dáng chật vật của nàng làm cho tâm của Lam Điện Diễm cảm thấy đau đớn gắt gao, thậm chí còn đau nghẹn đến cổ họng.
Hắn bắt đầu thấy hối hận vì bản thân quá xúc động, trách bản thân vừa rồi không khống chế được!
Chết tiệt! Lại là không khống chế được! Chỉ cần dính đến chuyện của Thủy Nhi, hắn đều không thể khống chế được!
Thủy Nhi ngồi trên đùi Lam Điện Diễm, một trận ủy khuất khiến nàng rùng mình một cái.
Nhìn Thủy Nhi bộ dáng đã giống muốn té xỉu vì khóc, Lam Điện Diễm lại cảm thấy đau lòng không thôi, càng hận chính mình đã trừng phạt nàng quá mức nghiêm trọng, muốn mở miệng nhưng lại thấy cổ họng như có vật gì đó đè nặng … có chút đau đớn.
Lam Điện Diễm lại cố gắng hít một hơi sâu , bình ổn lại cảm xúc của chính mình.
Vươn bàn tay to lớn của hắn đến gần mặt của Thủy Nhi.
Thủy Nhi vừa nức nở , vừa tức giận xoay đi.
Lam Điện Diễm mím môi, ngữ khí có chút miễn cưỡng cố ý mang theo chút tức giận –“Lần sau ngoan một chút!”
Thủy Nhi vẫn ủy khuất, khóc nức nở như trước, hai bờ vai bé run run lên…Hai mắt nàng giờ đã hồng hồng giống như quả đào nhưng vẫn quật cường không hề trả lời.
-“Có nghe thấy không?” – Lam Điện Diễm nắm lấy cằm Thủy Nhi, hỏi lại một lần nữa.
Nếu không không nàng “thuần phục” hoàn toàn thì những vất vả “nhẫn tâm” vừa rồi hoàn toàn uổng phí.
Có trời mới biết hắn nãy giờ đang chịu đau đớn dày vò cỡ nào.
Thủy Nhi nức nở, vẫn như trước không hề trả lời.
Ngược lại còn uốn éo đầu, há miệng cắn lấy bàn tay của Lam Điện Diễm đang nắm cằm nàng.
Lam Điện Diễm nhanh chóng buông tay, Thủy Nhi bị cắn hụt…
Lam Điện Diễm không hề tức giận, khóe miệng lại mỉm cười.
Vẻ mặt mang ý sủng nịch –“Tính tình quật cường như thế quả không hổ danh là nữ nhi của Lam Điện Diễm ta …” – Lam Điện Diễm ghé sát vào lỗ tai Thủy Nhi, thấp giọng than nhẹ -“….Thật thích.”
Thủy Nhi hơi sửng sốt một chút, lại há miệng hướng về lỗ tai của Lam Điện Diễm đang ghé sát nàng mà cắn mạnh!
Lam Điện Diễm nhanh chóng quay đầu, lại tránh thoát được.
Hắn cười phá lên.
Cố gắng kìm lòng để không hôn lên chóp mũi đang đỏ rực của nàng.
Môi hắn hơi ghé sát khuôn mặt nàng, lẩm bẩm
-“Vật nhỏ, ta thích ngươi…” – Bắt gặp ánh mắt sáng ngời hơn một chút của Thủy Nhi, hắn tiếp tục dùng thanh âm nỉ non mang theo chút mị hoặc –“….quật cường.”
Chỉ trong chớp mắt sắc mặt của Thủy Nhi liền thay đổi.
Tâm tình của Lam Điện Diễm cũng tốt lên, khóe miệng càng màng ý cười nhiều hơn, khuôn mặt tuấn tú ấy lùi ra xa.
Sau đó ôm lấy Thủy Nhi đi vào phòng vệ sinh!
Thủy Nhi thở phì phì, mạnh mẽ cúi đầu, hung hăn cắn vào bả vai của Lam Điện Diễm.
Không chút lưu tình nào cắn xuống!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...