Bắt đầu từ sáng sớm, Khải Nhạc như có đang suy nghĩ gì đó nhìn chòng chọc lấy hắn, mặc dù bị chính người mình yêu nhìn như thế hẳn là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng hết lần này tới lần khác ánh mắt của cậu vẫn nhìn hắn chăm chú, làm cho hắn cảm thấy có hơi hơi phức tạp, là một loại cảm giác vừa rất áp lực, rất buồn rầu, lại vừa rất ưu sầu, hơi vui sướng, lại như không có cảm giác gì…
“Tôi…”
Cùng Oropesa Seth bốn mắt nhìn nhau, Khải Nhạc nhịn không được run lên, nội tâm vùng vẫy hồi lâu, Khải Nhạc mới lẳng lặng mở miệng:
“Bội! Nếu như… Tôi là nói nếu như, có một ngày tôi thật sự rời xa anh, anh sẽ như thế nào?”
“Rời xa?”
Oropesa Seth lạnh lùng lặp lại, trừng mắt nhìn Khải Nhạc.
“Bội! Tôi chỉ ví dụ thôi mà.”
Nhìn đôi mắt Oropesa Seth càng lúc càng tích tụ sắc thái cuồng nộ, Khải Nhạc ý thức được hắn là đang nhìn thấu cậu, cậu biết rõ đây là điều cấm kỵ của hắn, lại còn ngu xuẩn muốn nhắc đến.
“Không có ví dụ! Cũng không có nếu như! Em biết rõ ta không thích nghe em nói những lời này, tại sao còn muốn hỏi? Từ nay về sau, ta hi vọng không nghe em nhắc lại điều này một lần nào nữa!”
Khải Nhạc cố cứu vãn tựa hồ cũng không thể làm cho Oropesa Seth vơi đi lửa giận, đôi mắt hắn nheo lại, âm thanh giọng nói lạnh đến mức làm cho cả người cậu phát run, hắn tựa hồ còn ngại không đủ hung ác mà tiếp tục nói:
“Nhưng mà, ta cũng nói cho em biết, nếu như em thật sự rời khỏi ta, ta nghĩ… Hậu quả sẽ không người nào nguyện ý nhìn qua!”
Lời nói của Oropesa Seth khiến cho toàn thân Khải Nhạc khẽ giật mình hoảng sợ, không biết phản ứng như thế nào:
“Bội… Anh…”
Phát giác được thần sắc sợ hãi và cứng ngắc của Khải Nhạc, Oropesa Seth ý thức được vừa rồi mình không khống chế được bản thân, lập tức đem nộ khí lắng xuống, quỷ mị hư vô âm tàn trong giây lát đổi lại một tia nhu tình mỉm cười, hắn đưa tay khẽ vuốt vuốt khuôn mặt của Khải Nhạc, ôn nhu nói:
“Khải! Dọa em rồi sao? Thực xin lỗi, cơn giận của ta không phải nhằm vào em! Ta cũng không biết tại sao, vừa nghe đến em muốn rời khỏi ta, ta liền chịu không được. Em sẽ không rời xa ta mà, đúng không?”
“Vâng… Đúng vậy! Tôi đương nhiên sẽ không rời xa anh.”
Kỳ thật những lời Oropesa Seth nói càng làm kiên định quyết tâm bỏ trốn của cậu, nếu như cậu trốn đi khiến cho hắn thấy sợ hãi như lời mà hắn nói thì hiện tại người đang cảm thấy sợ hãi là cậu.
“Như vậy mới nghe lời chứ! Đúng rồi, sao em lại hỏi vấn đề này? Hay…”
“Bội! Anh xem, đằng kia có một bầy linh dương kìa!”
Ánh mắt Khải Nhạc trong lúc bất định vô tình nhìn thấy cách đó không xa có một đám linh dương, trong quẫn bách bất an cậu đã cắt đứt lời Oropesa Seth sắp thốt ra.
Oropesa Seth quay đầu nhìn về phía Khải Nhạc chỉ, quả nhiên có năm con linh dương đang dạo bước, hắn gở cung tên mắc ở bên trái lưng ngựa xuống, nhắm vào con mồi xa xa, kéo căng cung tên trên tay. "XÍU…UU!" Một tiếng, mũi tên vô tình phóng đi, ngay giữa đầu con linh dương cường tráng nhất ở trong đàn chuẩn xác không chệch một điểm, đồng thời cũng làm kinh hãi đến đồng bọn của nó, những con linh dương còn lại bắt đầu nháo nhào chạy tán loạn.
“Bội! Mau đuổi theo đi!”
Thấy tình cảnh này, Khải Nhạc vội vàng hô lên.
“Khải! Em không biết cưỡi ngựa, vạn lần không nên chạy loạn, ở yên đây đợi ta!”
Nhìn những con mồi đang chạy trốn, trong mắt Oropesa Seth lập tức bắn ra tia tinh nhuệ, hắn tựa hồ dâng trào cảm xúc chiến đấu.
Hắn ôn nhu nhắc nhở Khải Nhạc, liền cởi bỏ cung tên chạy như bay.
Nhìn bóng lưng Oropesa Seth một lúc một xa, mặc dù trong lòng Khải Nhạc vẫn còn chút sợ, nhưng bắt buộc mình phải bình tĩnh lại, dù sao cũng phải tận dụng thời cơ này, đây là một cơ hội tốt khó có được.
Cậu quay đầu nhìn hai gã thị vệ bên cạnh, chỉ về phía con linh dương vừa bị Oropesa Seth bắn chết ra lệnh:
“Các ngươi đi đến chỗ đó kéo con mồi về đi.”
“Vâng! Khải Hoành Tư đại nhân!”
Hai gã thị vệ không nghi ngờ gì mà lĩnh mệnh đi bộ về phía trước.
Cùng lúc đó, vì sợ tiếng chân ngựa của mình khiến cho hai tên thị vệ chú ý, Khải Nhạc lặng yên không một tiếng động chậm rãi lui về phía sau, cảm giác thời cơ đã chín muồi, cậu kéo cương ngựa, quay người lại giục ngựa chạy như điên.
Ở trước mặt Oropesa Seth, cậu một mực biểu hiện mình không biết cưỡi ngựa, đã từng giả vờ té từ trên lưng ngựa xuống ngay trước mặt hắn. Đáng tiếc, đây chẳng qua là vì cậu không muốn làm cho người khác hoài nghi nên đã giả vờ, kỳ thật khi ở trường học cậu là đội trưởng đội cưỡi ngựa.
Rong ruổi trên sa mạc mênh mông bát ngát, cảm nhận cơn gió tự do khẽ chạm lấy khuôn mặt của cậu, ở bên tai vù vù mà lưu xuyến…
Hai mắt Khải Nhạc nhắm nghiền cảm thụ lấy cảm giác không ai bị cản trở, đột nhiên từng hình ảnh dường như không khống chế được mà hiện lên trong đầu…
Những hình ảnh của những ngày bên cạnh Oropesa Seth…
Không, không có khả năng cậu luyến tiếc Oropesa Seth, thứ cậu muốn chính là tự do chứ không phải một tình yêu gông xiềng, Khải Nhạc mở mắt ra, điên cuồng gào thét: “Giá!”
(Kiểu như khi cưỡi ngựa sẽ vừa đánh vừa hô í)
Sắp thành công rồi. Chỉ cần băng qua hết vùng đất phía trước là đến lãnh thổ của Thượng Ai Cập, Khải Nhạc không khỏi đắc ý càng ra sức mà thúc giục lưng ngựa, tăng thêm tốc độ.
Khải Nhạc nóng lòng thoát đi, lại không biết rằng phía sau cậu cách đó không xa, người kia như cuồng phong tịch cuốn tới…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...