Người con trai trước mắt này, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tinh tế, người Ai Cập không thể sánh bằng; màu da so với người Ai Cập trắng hơn rất nhiều, dáng người so với người Ai Cập nhỏ gầy hơn một chút, nhưng rất cao, tổng thể mà nói cậu là một nam tử có mị lực, cậu ta hẳn không phải là người Ai Cập! Cậu ta rốt cuộc người ở đâu? Oropesa Seth có chút buồn cười nhìn cậu quấn ga giường quanh người, đôi mày nhíu chặt cũng giãn ra.
Sao Oropesa Seth nhìn cậu như thế? Cậu đã làm sai cái gì sao? Nghe nói tính cách của hắn rất kì quái! Khải Nhạc đề phòng nhìn hắn, không biết nên mở miệng nói cái gì thì tiếng nói của đối phương vang lên.
“Ngươi tên gì? Từ đâu tới đây?”
“Tôi tên là…” Khải Nhạc chuẩn bị nói, nhưng mà cậu cảm thấy hiện tại nói ra cũng không tốt, hắn hỏi cái gì cũng trả lời không biết là tốt rồi, giả mất trí nhớ có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái không cần thiết. Quyết định xong, Khải Nhạc làm bộ buồn rầu suy nghĩ, sau đó dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Oropesa Seth nói: “Tôi không biết tôi tên là gì nữa, tôi không nhớ gì cả.”
"Thật vậy sao?” Oropesa Seth hồ nghi mà nhìn hắn, bán tín bán nghi.
“Đúng vậy! Đầu của tôi đau quá.” Thấy hắn không tin, Khải Nhạc tiếp tục làm bộ, bưng lấy đầu của mình ghé lên trên mặt bàn, sợ đôi mắt kia nhìn thấu lời nói dối của cậu.
“Nghĩ không ra thì thôi, ta mặc kệ ngươi là ai, cũng không cần biết ngươi có pháp lực hay không, càng không cần biết ngươi ở đâu đến. Dù sao lần cầu mưa này ngươi đột nhiên từ trên trời rơi xuống, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Cho nên vì nhân dân Ai Cập, ngươi phải đảm nhiệm thân phận thần Mặt Trăng, ba ngày sau ta sẽ chính thức phong cho ngươi chức vụ ‘Khải Hoành Tư". Cho nên hiện tại sẽ gọi ngươi là Khải Hoành Tư.” Oropesa Seth nói với Khải Nhạc.
Hắn cũng không biết tại sao lại giải thích nhiều như thế cho cậu, cũng không biết tại sao lại đối với cậu nhân từ như vậy, nếu đổi lại là người khác, dám dùng kiểu nói chuyện này với hắn, có lẽ đã sớm chết không toàn thây rồi. Nhưng mà nhìn bộ dạng thống khổ của cậu, ngữ khí uy nghiêm của hắn liền biến mất, hắn đang xảy ra chuyện gì chính hắn cũng không rõ.
“Thật vậy sao? Cám ơn!” Không nghĩ tới có thể dễ dàng vượt qua đôi mắt sắc bén kia, Khải Nhạc nhất thời rất vui mừng. Baker không phải nói Pharaoh tính cách kì quái sao? Xem ra cũng không phải thế!
Lúc này trên mặt Khải Nhạc lộ ra nét cười, Oropesa Seth bị nụ cười làm chói mắt, cả khuôn mặt đều tràn đầy sức sống, làm người khác có chút hoa mắt, người nam nhân này cũng có thể xinh đẹp như vậy sao?
“Đúng rồi, ngài Pharaoh!” Khải Nhạc gọi Oropesa Seth đang có chút ngẩn người.
“Ahhh! Cái gì?” Bội tát Seth không khỏi thất thần, ngữ khí cũng trở nên thấp hơn. Hắn lại vì một nam nhân mà ngẩn người, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
“Tôi có hai yêu cầu nho nhỏ, có thể chứ?” Dù sao đâu cũng là địa bàn của hắn, nên Khải Nhạc kính cẩn mà ôn tồn nói.
“Yêu cầu gì? Ngươi nói đi” Vốn cho là cậu sẽ bất đồng với những người khác, không nghĩ tới cảm giác đối với hắn có chút cảm tình, cậu không thể chờ đợi được mà đưa ra yêu cầu.
“Được rồi tôi không khách khí nữa, thứ nhất, có thể cho tôi một ít thức ăn được không, tôi thật sự rất đói; thứ hai, có thể cho tôi một bộ quần áo không? Anh xem bộ dạng tôi như vậy…” Khải Nhạc kéo kéo cái chăn trên người, xấu hổ nhìn Oropesa Seth đang có ý cười, đưa ra yêu cầu của mình.
Yêu cầu của cậu như vậy không tính là quá lớn lao gì? Dù sao ăn mặc cũng là yêu cầu cơ bản! Cho dù hiện tại cậu ăn nhờ ở đậu, nhưng yêu cầu này cũng cần phải đáp ứng.
Oropesa Seth không dám tin mà nhìn cậu, nhìn bộ dáng tươi cười kia làm cho tim của hắn giống như chậm một nhịp, nụ cười của cậu tựa như có ma pháp.
“Không được sao?” Thấy hắn không trả lời, Khải Nhạc cho rằng hắn không đồng ý, có chút thất vọng. Nghĩ thầm Pharaoh cũng quá keo kiệt đi, mới vừa rồi còn nghĩ hắn là người không tệ, coi như cậu là nô lệ đi cũng nên cho cơm chứ, nếu đói quá thì không chịu được mất, cậu không biết phải nói như thế nào.
“Ọt ọt… Ọt ọt…” Giờ phút này âm thanh chướng tai từ trong bụng Khải Nhạc truyền ra, khiến cho cậu quẫn bách mà mặt đỏ bừng.
“Ha ha, xem ra ngươi thật sự rất đói.” Oropesa Seth nhìn chòng chọc bộ dáng thú vị của cậu, cười ra tiếng.
“Đương....Đương nhiên rồi!” Biết rõ còn hỏi, mặc kệ trước mắt là hoàng đế, Khải Nhạc bĩu môi miệng nói.
“Người đâu!” Oropesa Seth gọi người hầu ngoài cửa.
“Vâng, thưa ngài Pharaoh.”
“Đi gọi phòng bếp lập tức chuẩn bị thức ăn mang tới đây!” Oropesa Seth ra lệnh.
“Vâng!” Oropesa Seth phất tay, người hầu rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...