Editor: Packha03
Beta: Cheryl
Khi còn học ở cao trung, Hứa Tri Nam được rất nhiều người theo đuổi, Tần Đường cũng là một trong số những người đó.
Sở dĩ có ấn tượng sâu sắc như vậy là bởi vì đoạn thời gian bị theo đuổi kia đối với Hứa Tri Nam thật ra cũng không mấy vui vẻ.
Tính tình cô vốn đã mềm mại [1], lại thích yên tĩnh. Không giống như Phạm Lịch, tới tận tiệm xăm của cô nói muốn xăm tên cô lên người, so với Tần Đường còn khoa trương hơn nhiều.
[1] yếu đuối
Khi đó cô vẫn đang học cao trung [2], Hứa Tri Nam học ở Nhất trung của Yến Thành, mà Tần Đường lại không phải là học sinh của Nhất trung. Hứa Tri Nam cũng không có ý định đi tìm hiểu anh học ở trường nào.
[2] Cấp 3
Tần Đường theo đuổi không khác gì quấy rối người khác.
Mỗi khi tan học về nhà, Tần Đường luôn đứng ở cổng chờ cô. Hứa Tri Nam không có phản ứng, mà anh cũng không hề để ý tới phản ứng của Hứa Tri Nam, cứ như vậy một đường đi theo sau cô, trông không khác gì một tên lưu manh, cô cũng lười để ý đến anh.
Càng về sau, Hứa Tri Nam rốt cuộc không chịu nổi nữa, cô đã rất tức giận.
Ngày đó khi tan học về nhà, trong tay cô còn đang cầm giấy chứng nhận cuộc thi viết văn do trường tổ chức. Cô chuẩn bị về nhà, lúc ra đến cổng trường học thì lại bắt gặp Tần Đường.
Khi đó anh đang ngồi trên chiếc xe đạp, miệng ngậm điếu thuốc lá đứng chờ cô.
Những bạn học bên cạnh Hứa Tri Nam đều biết đến anh, cười đùa mà tránh đi. Lần này Hứa Tri Nam cũng không để ý tới anh, trực tiếp hướng về phía nhà mình mà đi.
“Bạn học Hứa, em không nhìn thấy tôi sao?” Tần Đường đạp xe đến bên cạnh cô.
Hứa Tri Nam tăng tốc bước chân, mà anh cũng không chịu thua đuổi theo ngay sát phía sau. Cô đi chậm, anh cũng đi chậm lại, không nhanh không chậm từ đầu đến cuối vẫn luôn bám sát theo cô.
Cô bực mình, dừng bước chân, khó chịu nhăn mày lại: “Mỗi ngày đều đi theo tôi, anh không thấy phiền sao!!!”
Tần Đường cười cợt nhả: “Ông đây thích em, không đi theo em thì làm sao có thể theo đuổi em được?”
“Tôi sẽ không bao giờ thích loại người như anh.”
Ánh nắng buổi chiều chiếu xuống mặt đất, Hứa Tri Nam buộc tóc đuôi ngựa, sau gáy rơi xuống mấy lọn tóc con, ngũ quan lại hài hòa, xinh đẹp khiến người khác phải ganh tỵ. Trên tay còn đang cầm giấy chứng nhận sáng lấp lánh như kim quang.
Cô ngẩng đầu, mày nhíu lại, thần sắc lãnh đạm lại xa cách vô cùng, mà chính cô cũng không nhận ra được điều đó. Nhưng Tần Đường lại kiêu ngạo như một con thiên nga xinh đẹp, khi bị từ chối như thế, tận đáy lòng anh cảm thấy dường như Hứa Tri Nam đang coi thường anh.
Tần Đường nhìn cô trong chốc lát, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Em rất có thể sẽ thích tôi.”
Hứa Tri Nam không hề để ý tới lời anh nói, trước giờ cô chưa bao giờ gặp người nào cố chấp như thế.
Bài kiểm tra cuối kỳ ngày càng đến gần, cô không muốn bị anh quấy rầy, xoay người tiếp tục đi về phía trước, đến một cái liếc mắt cũng không muốn cho anh.
“Cô đừng CMN được tôi để ý tới mà lên mặt.” Tần Đường đứng phía sau lưng cô thét lên, giọng điệu ác liệt: “Giả bộ thanh cao cái gì chứ, tôi sẽ nhìn xem cô có thể giữ được cái bộ mặt ấy cho tới khi nào.”
Hứa Tri Nam cúi đầu mắng một câu “Bệnh thần kinh!”, rồi lại tăng tốc đi về phía trước.
Tần Đường rốt cuộc cũng không đuổi theo cô nữa.
Từ sau lần đó, Hứa Tri Nam cũng không hề gặp lại anh, cô cảm thấy cuối cùng thế giới của mình cũng yên bình trở lại rồi.
Đối với chuyện vừa xảy ra, Hứa Tri Nam nhẹ nhõm thở ra một hơi, chuyên tâm học tập, chuẩn bị cho kỳ kiểm tra sắp tới.
Đến bây giờ, dường như cô đã hoàn toàn quên mất dáng vẻ Tần Đường lớn lên trông thế nào rồi. Chỉ là giọng nói anh vẫn ồm ồm không chút thay đổi, cho nên cô mới nhớ lại chuyện trước đây mình đã gặp anh như thế nào.
Tuy nhiên, tại sao Lâm Thanh Dã lại quen biết với kiểu người như Tần Đường cơ chứ?
Trước kia bên cạnh Lâm Thanh Dã, cô chưa từng biết lại có một người như vậy đã tồn tại.
Cô xách theo làn vày dài đi tới phía sau sân khấu, sau lưng vẫn còn nghe thấy tiếng trêu trọc của nhóm người phía sau.
Rồi sau đó, lại truyền đến âm thanh của Tần Đường, nghiền ngẫm lại xem thường nói: “Cậu cũng không chú ý đến hình tượng của mình chút nào, son môi vẫn còn đang dính trên môi cậu kìa.”
Hứa Tri Nam nóng mặt, hai tay cầm lấy làn váy chạy về phía hậu trường, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng nõn, giống như một khối dương chi ngọc [3].
[3] Khối ngọc trắng
Lâm Thanh Dã thu hồi ánh mắt, đưa mu bàn tay lau qua miệng, thản nhiên cười một tiếng.
Nữ MC cùng dẫn chương trình thấy Hứa Tri Nam quay về liền hỏi: “Thế nào, Lâm Thanh Dã tới chưa cậu?”
Cô còn chưa hồi phục lại tinh thần, nên không trả lời câu hỏi.
Nữ MC kia giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô: “A Nam?”
“A…” Cô hoàn hồn: “Sao thế?”
“Cậu có sao không, một lát nữa bữa tiệc mở màn rồi.” Nữ MC dẫn chương trình lại hỏi lại vấn đề vừa rồi.
Cô gật đầu: “Đã tới rồi, sắp qua đây.”
“Son môi của cậu làm sao mà lại nhạt đi rồi, vừa nãy cậu mới ăn cái gì sao? Để tớ giúp cậu tô lại một chút.” Dứt lời, cô nàng liền lôi kéo Hứa Tri Nam đến trước bàn trang điểm, ấn cô ngồi xuống. Một lần nữa tô lại son, kêu cô mím môi lại: “Cậu làm như tớ này.”
Hứa Tri Nam mím môi theo.
Ngũ quan cô sau khi trang điểm, cùng với đôi môi căng mọng thật khiến người khác muốn cắn một cái. Rất nhu mì, nhưng lại toát lên vẻ đẹp chói mắt, khiến cho đối phương khi gặp thì không thể rời mắt được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad và wordpress @chatteriehome33. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp.]
Nữ MC vỗ tay một cái: “Hoàn hảo rồi, tuy nhiên nếu cậu ra ngoài với dáng vẻ như thế này, thì chắc chắn sẽ khiến cho bất cứ ai gặp cậu cũng phải mất hồn, mất vía.”
“Đâu có đến mức đấy.” Hứa Tri Nam lấy tay xoa huyệt Thái Dương, sửa sang lại tờ dẫn chương trình.
Lúc chuẩn bị lên sân khẩu, di động của cô có tin nhắn được gửi tới, là Nguyễn Viên Viên gửi Wechat cho cô, tinh thần cô càng phải trở nên cứng rắn.
[Nguyễn Viên Viên: Má nó!! Có phải tiệc tối sắp bắt đầu rồi đúng không A Nam?]
[Hứa Tri Nam: Đúng rồi, làm sao vậy?”]
[Nguyễn Viên Viên: Phạm bà bà gọi điện thoại kêu tớ qua thiết kế lại bản thảo, nếu không đi thì sẽ treo môn của tớ. Cậu có biết tiết mục của Lâm Thanh Dã khi nào thì bắt đầu không?”]
Hứa Tri Nam bấm ngón tay, lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, lồng ngực bất giác lại cảm thấy khó chịu.
[Hứa Tri Nam: Tiết mục của học trưởng là tiết mục cuối cùng của buổi tiệc, có lẽ khoảng tầm hai giờ sau mới đến lượt.]
[Nguyễn Viên Viên: Cũng không biết có tới kịp hay không. Phạm bà bà tại sao lại có thể không đáng yêu như vậy chứ!]
Hứa Tri Nam cũng không biết nên trả lời lại thế nào, bèn nói: “Cậu mau chóng đi đi.” Bên kia, mấy người cùng dẫn chương trình đều đang gọi cô. Hứa Tri Nam đành bỏ di động vào trong túi xách, đi lên khán đài cùng với mọi người.
Nhà trường vô cùng coi trọng buổi tiệc tối nay, toàn bộ quá trình đều được ghi hình lại.
Ánh đèn hơi hạ xuống, hai nam hai nữ cùng lên sân khấu, bốn người thay phiên nhau đọc diễn văn.
“Woa, kia có phải Hứa Tri Nam không?” Phía dưới bạn học ngẳng cổ ngước nhìn.
“Đúng vậy, cậu không biết gì sao. Ngay từ đầu, trong danh sách đội ngũ dẫn chương trình đêm nay đã có tên Hứa Tri Nam rồi đó nha.”
“Cậu ấy cũng đẹp quá đi. Lúc trước, tớ còn cảm thấy khuôn mặt cậu ấy lúc trang điểm chắc chắn sẽ vô cùng đẹp. Bây giờ nhìn được tận mắt, quả đúng như mong đợi.”
……
Phía dưới âm thanh bàn luận sôi nổi.
Hứa Tri Nam đã quen thuộc với việc bị mọi người xung quanh bàn luận. Trong lòng tuy vẫn có chút hỗn loạn, nhưng cô cũng không biểu hiện ra bên ngoài.
Từ chỗ của cô đang đứng có thể nhìn thấy Lâm Thanh Dã.
Anh không hòa nhập cùng cuộc nói chuyện với mọi người. Bên cạnh anh, cũng toàn là những bạn bè thân quen đang cười đùa nói chuyện, tùy ý lại ngạo mạn.
Cô lại nghĩ tới câu nói của Tần Đường ban nãy, “Cậu cũng không chú ý đến hình tượng của mình chút nào, son môi vẫn còn đang dính trên môi cậu kìa.” Trái tim cô lại bắt đầu đập loạn, nhìn qua chỗ anh một chút lại cảm thấy bản thân có chút khô nóng.
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả]
Ánh sáng chói mắt từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, bụi bặm bay lơ lửng trong không khí bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, tuy nhiên lại khiến cho người đứng trên sân khấu không thể nhìn thấy được những gì đang diễn ra ở khoảng không gian tối phía dưới.
Lâm Thanh Dã chú ý tới tầm mắt của cô đang ở hướng này, ánh mắt anh trực tiếp nhìn thẳng về phía cô, hai ánh mắt chạm nhau, anh lười biếng nâng tay lên cùng cô chào hỏi.
Lông mi Hứa Tri Nam bất giác run lên, cảm giác nặng nề trong lòng từng chút một tan đi. Cúi mắt nhìn tờ thuyết trình, bắt giới thiệu tiết mục đầu tiên của chương trình.
***
Lúc trước đã diễn tập qua vài lần, mà cả bốn người dẫn chương trình lần này đều là những phát thanh viên chuyên nghiệp tài giỏi của trường, bữa tiệc tối diễn ra vô cùng thuận lợi.
Chẳng qua, càng đến gần những tiết mục cuối, sự nhiệt tình, hăng hái của người xem càng giảm sút. Không ai còn chú ý đến các tiết mục trên sân khấu nữa, mọi người bắt đầu lôi kéo nhau cùng đi chụp ảnh. Suy cho cùng, sau khi tốt nghiệp cũng đường ai nấy đi, nhiều người có khi cả đời sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa.
Cuối cùng, khi chỉ còn một tiết mục cuối.
Hứa Tri Nam đã gửi tin nhắn cho Nguyễn Viên Viên thông báo rằng Lâm Thanh Dã sắp lên sân khấu. Công việc của cô vốn là phụ trách việc giới thiệu chương trình. Sau khi giới thiệu xong, mọi người cũng đã đoán được là Lâm Thanh Dã, nhiệt tình lại một lần nữa được khơi gợi.
“Kế tiếp, xin mời sinh viên tốt nghiệp năm tư Lâm Thanh Dã biểu diễn tiết mục…”
Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay cùng với tiếng la hét chói tai đan xen lẫn lộn.
Khác hoàn toàn so với lúc nãy.
Lâm Thanh Dã dẫm lên thảm đỏ, phía dưới là những tràng vô tay tung hô, nhân viên hậu trường lập tức di chuyển ánh sáng và âm thanh vào vị trí cố định.
Hoàn toàn khác so với những lần diễn tập trước, dường như Lâm Thanh Dã đã quyết định chơi đàn dương cầm thay vì đàn guitar.
Lâm Thanh Dã biết chơi rất nhiều nhạc cụ, bất cừ đàn nào anh cũng có thể chơi thành thạo. Người ta đồn đại một mình anh có thể trình diễn một ban nhạc thực thụ.
Ngón tay anh thon dài, nhẹ nhàng lướt trên dãy phím đen trắng, kết hợp cùng với 3 cái pedal[4] bên dưới tạo ra một bản nhạc, dễ dàng như trở bàn tay thu hút ánh mắt của toàn trường.
[4] Dưới chân đàn piano có ba cái "bàn đạp" dùng để điều chỉnh âm thanh (vang, trầm), cái đó từ chuyên ngành gọi là "pedal"
Bản nhạc từ nhẹ nhàng đến ngân cao, những lọn tóc mai của Lâm Thanh Dã rơi xuống, dưới ánh sáng của những ngọn đèn neon, lại mang một vẻ đẹp quyến rũ đến khó tả.
Cả bài hát cũng đã được biên soạn lại, không hề giống với đoạn video ghi hình lần trước.
Thêm cả đoạn nhạc rock, Hứa Tri Nam không biết là vốn đã được chuẩn bị từ trước hay chỉ đơn giản là ngẫu hứng.
“Vận may của chúng ta thật tốt.” Một nữ MC dẫn chương trình đang cùng Hứa Tri Nam đứng ở bên sườn sân khấu xem Lâm Thanh Dã biểu diễn.
Nhỏ giọng nói: “Nói không chừng đây chính là buổi trình diễn miễn phí cuối cùng mà chúng ta được xem Lâm Thanh Dã biểu diễn. Nghe nói sau khi kết thúc lễ tốt nghiệp, học trưởng sẽ lập tức tham gia vào tiết mục truyền hình.”
Đây hẳn là buổi biểu diễn ngắn nhất, chỉ cần đơn giản đàn một bản nhạc.
Hứa Tri Nam không cách nào đi tìm xem rốt cuộc Nguyễn Viên Viên có đến đây được hay không.
….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...