Cuồng Long Vượt Ngục

“Trùng hợp lắm!" Hoàng Kim Bưu cười lạnh nói: “Chợ đen chúng tôi và cậu ta cũng không đội trời chung!"

“Cậu ta xâm nhập Lê Viên ở Yến Kinh, không chỉ phá quán mà còn đoạt khá nhiều bảo bối của tôi."

Nói đến đây, Hoàng Kim Bưu cười lạnh nhìn về phía Diệp Lâm, hỏi: “Đống bảo bối kia của tao đâu?”

“Nếu mày ngoan ngoãn trả lại cho tao thì tao sẽ cho mày chết một cách thoải mái. Nếu không thì tao nhất định sẽ làm cho mày nếm đủ mọi loại tra tấn đau đớn, hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”

Thấy đại lão Hoàng Kim Bưu ~ quản lý chợ đen Đông Hải cũng có thù oán với Diệp Lâm, Hồ Điệp Mê cực kì vui mừng, bởi vì có thể nhân cơ hội này quen biết nhiều đại lão.

Dù là Thanh Môn nước ngoài hay là chợ đen Đông Hải thì đều là thế lực hùng bá một phương.

Hồ Điệp Mê mới vừa trở thành quả phụ. Cô ta phải tính toán cho tương lai của mình.

Mấy đứa con riêng nhà họ Hứa không hề đáng tin, đứa nào cũng có ý định với chức vị đỉnh chủ, bọn nó tuyệt đối sẽ không ủng hộ mình ngồi lên chức vị đỉnh chủ.

Hồ Điệp Mê thấy Hoàng Kim Bưu cũng là kiêu hùng một phương. Gô ta nghĩ hay là nhân cơ hội thử tìm hiểu xem.

“Anh Bưu, không biết các anh làm mất bảo bối gì vậy?” Hồ Điệp Mê cười đi tới bên cạnh Hoàng Kim Bưu, toàn thân đều tỏa ra hương thơm quyến rũ mời gọi: "Nếu anh muốn giữ người sống thì chúng ta tạm thời không giết chết cậu ta, để cậu ta còn một hơi..."


Hồ Điệp Mê vừa tới gần, Hoàng Kim Bưu liền giống như là uống thuốc, kích thích hormone toàn thân.

Nhìn thân thể mềm mại và gợn sóng trước ngực Hồ Điệp Mê, anh ta điên cưỡng nuốt nước miếng, hận không thể làm cô ta ngay tại đây.

Hoàng Kim Bưu giống như là quỷ đói sắc bị Hồ Điệp Mê dụ dỗ không còn biết gì nữa.

Anh ta không nhịn được nhéo vài cái trên người Hồ Điệp Mê, khen: “Hay cho một cái đỉnh Ưng Chủy!”

“Mấy cái thức rách nát mà tôi làm mất sao có thể so được với bảo bối trên người em!"

Hồ Điệp Mê cười quyến rũ hơn nữa: "Vậy hôm nào chúng ta cùng thưởng thức bảo bối trên người tôi nhé?"

“Được được được.." Hoàng Kim Bưu chỉ hận không thể lập tức dẫn Hồ Điệp Mê lên xe.

Có điều, khi thấy ánh mắt tàn nhẫn của Tứ Hổ nhà họ Hứa, anh ta tạm thời bỏ qua suy nghĩ này.

Lúc này, Tứ Hổ nhà họ Hứa thấy cái cảnh trước mắt thì tức giận đến mức tái xanh mặt.


Cha bọn họ mới vừa chết là dì đã chủ động đi quyến rũ đàn ông bên ngoài ngay trước mặt bọn họ rồi.

“Thật là buồn cười!"

“Yêu nữ, lăn qua một bên đi!"

Lúc này, Thạch tiên sinh bảo vệ Hoàng Kim Bưu bước lên đấy Hồ Điệp Mê ra xa vài bước, xua tan mùi hương lạ lùng có thể khiến người ta mất hết tâm trí được tỏa ra từ trong người cô ta, khiến cho Hoàng Kim Bưu hơi bình tĩnh lại.

“Ây da, anh Bưu, người bên cạnh anh hung dữ quá đi..” Hồ Điệp Mê bày ra dáng vẻ sợ hãi.

“Khụ khụ... Thạch tiên sinh, đừng vô lễ” Hoàng Kim Bưu cười rồi ôm quyền nói với đám người nhà họ Hứa: "Hôm nay chúng ta có chung một kẻ thù, vậy thì chúng ta chính là bạn bè, nhớ tính thêm phần tôi khi đối phó với thằng nhãi kia”

Hồ Điệp Mê cười nói: “Lão Nhị nhà chúng tôi đang định lấy mạng thẳng nhãi kia. Các vị cứ nhìn xem!”

“Vậy thì làm phiền cậu hai Hứa” Hoàng Kim Bưu cười ôm quyền: “Nếu có cần giúp đỡ, thì vị tông sư Hóa Cảnh là Thạch tiên sinh bên cạnh tôi có thể ra tay bất cứ lúc nào”

Hoàng Kim Bưu cố ý nhấn mạnh bốn chữ tông sư Hóa Cảnh, lập tức khiến cho Tứ Hổ nhà họ Hứa và cao thủ Thanh Môn đều thay đối sắc mặt.

Hứa Lộc hừ lạnh một tiếng, vung cây gậy ngựa lên, muốn xả hết cơn tức giận trong lòng lên trên người Diệp Lâm.

“Nhãi ranh, hôm nay coi như mày xui xẻo rơi vào. trong tay tao!”

“Đi chết đi"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận