Lời nói vừa dứt, một đạo thân ảnh xuất hiện như tia chớp, không một tiếng động hiển hiện giữa rừng thông, mà phía sau hắn còn có một thân ảnh khác, trầm mặc không nói.
「 Miễn Tử Tuấn!」 Tần Kính Phan vừa nhìn thấy người tới là ai, lập tức sắc mặt đại biến, vẻ mặt dữ tợn. Hắn chưa bao giờ từng quên, chính là tên này đã dẫn dắt một đám người xông lên núi, hoàn toàn tiêu diệt sơn trại của đại ca hắn, Tần Bình Lượng. Đang suy nghĩ thù cũ hận xưa, Tần Kính Phan đột nhiên bừng tỉnh, nhìn thân ảnh của Miễn Tử Tuấn đang phi thân đến gần, mới lùi một bước, không thể xem nhẹ thân thủ của tên này được.
Miễn Tử Tuấn thi triển khing công thượng thừa, đáp xuống ngay giữa Tần Kính Phan và Nhậm Hồng Mai, đề phòng hắn ra tay đã thương mẫu thân.
Kỳ thật Miễn Tử Tuấn đã nhận được ám hiệu của Ô Hạo, thông báo về việc Cửu Lý Hương gặp mặt kẻ tình nghi hãm hại mục trường, một đường đi theo ký hiệu mà Ô Hạo lưu lại, đuổi tới đây, cùng Ô Hạo xảo diệu ẩn mình trong tàng cây, nghe được tính toán âm dộc của Cửu Lý Hương và Tần kính Phan, mưu đồ sát hại cả nhà Miễn gia. Trong lòng hắn âm thầm tính toán, muốn âm thầm theo dõi tên này, tìm ra hang ổ của bọn chúng, đem toàn bộ đám đọa phỉ có liên quan, toàn bộ thanh trừ, để tránh lưu hậu hoạn.
Ai ngờ, kế hoạch của hắn chưa kịp tiến hành đã bị mẫu thân đột nhiên xuất hiện cấp đánh hỏng rồi, làm hại hắn không thể không hiện thân, ngăn cản nam tử dâm tà kia vì muốn diệt trừ mối họa mà giết hại mẫu thân, bịt đầu mối.
「 Nương, người chạy đến nơi đây tới làm cái gì?」
Miễn Tử Tuấn tức giận hướng mẫu thân gầm rú, trong lòng cảm thấy bất lực vô cùng. Mẫu thân vì sao một chút ý thức bảo vệ bản thân, tránh khỏi nguy hiểm cũng không có! Chẳng lẽ bà một chút cũng không phát hiện, giả như hắn lđến chậm một bước, ánh mắt hung ác của nam nhân trước mặt này biểu hiện cho việc sẽ đối với bà đoan hạ sát thủ ? Mà biểu hiện này của mẫu thân cũng làm cho hắn bất giác nhớ tới Nùng nhi, nàng dường như cũng y như vậy, luôn không biết đề phòng người khác……
Miễn Tử Tuấn tức giận gào rống một hồi, vừa quay đầu lại, nhìn nam tử xa lạ trước mặt, nhận thấy rõ ràng ánh mắt của hắn tràn ngập địch ý, cừu hận thâm nùng.
「 Ngươi là ai?」 Miễn Tử Tuấn không nhớ rõ mình đã từng gặp qua người này chưa, nhưng tại sao hắn lại nhìn mình bằng ánh mắt như mình đã giết cả nhà hắn như thế?
「 Tần Kính Phan.」 hắn cắn răng bật ra từng lời, bàn tay đã ngưng tụ nội lực, vận sức chờ phát động.
「 Chúng ta có cừu oán?」 Miễn Tử Tuấn hỏi lại. Nếu không Tần Kính Phan này vì sao lại muốn giết cả nhà hắn?
「 Miễn Tử Tuấn, ngươi thật đúng là dễ quên a! Ngươi còn nhớ rõ, tám năm trước, ngươi dẫn người lên núi, hủy Thiết Hổ trại ở Thái Hành sơn không?」
「 Ngươi là người của Thiết Hổ trại.」 Miễn Tử Tuấn ngưng mắt. Thì ra Tử An đã không đoán sai, chuyện rắc rối trong mục trường lần này, quả thật là do dư nghiệt của đám sơn tặc tám năm trước gây nên.
「 Trại chủ Thiết Hổ trại, Tần Bình Lượng, là đại ca của ta!」 Tần Kính Phan nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đầy tơ máu rất là dữ tợn.
「 Ta đã hiểu.」Miễn Tử Tuấn gật đầu. Nguyên lai là vì huynh báo thù a! Cho nên mới trăm phương ngàn kế đả kích ”Võ Uy mục trường”, thậm chí phái người tiến đến mục trường làm nội gián.
Bất quá, Tần Kính Phan vì sao không thử nghĩ lại, Thiết Hổ trại trước kia đã làm bao nhiêu việc ác, cướp bóc bao nhiêu mục trường, sát hại bao nhiêu tánh mạng vô tội. Nếu thật muốn truy cứu, những huynh đệ có thân nhân chết trong tay đại ca hắn phải tìm ai trả tù báo oán đây?
Huynh trưởng của hắn là người, huynh đệ của người khác không phải là người sao?
「 Bây giờ, ngươi muốn ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, hoặc là muốn ta động thủ bắt giữ ngươi. Dù sao, hôm nay ta cũng không có khả năng thả ngươi trở về.」 Miễn Tử Tuấn tlạnh lùng nói.
Tình hình hiện nay, hắn không thể tiếp tục thực hiện kế hoạch ban đầu. Trước mắt, chỉ có bắt trói Tần Kính Phan, sau lại ép hỏi hắn, hang ổ phe cánh của hắn ở đâu.
「 Thật mạnh miệng! Ngươi nghĩ chỉ dựa vào chút kỹ xảo nho nhỏ của ngươi có thể đã bại ta?」 Tần Kính Phan xuy thanh mắng, tự tin bằng công lực của mình, đối phó với thằng nhãi Miễn Tử Tuấn này cũng không cần tốn nhiều sức lực và thời gian.
「 Nga?」 Miễn Tử Tuấn nhướn mày. ” Chút kỹ xảo nho nhỏ”, quả nhiện khẩu khí thật lớn?
「 Đừng quên, ta cũng không phải đơn độc một mình đến đây.」 hắn cố ý ám chỉ, dẩn dắt, thầm mắng Tần Kính Phan không đủ thông minh, nhất định sẽ trúng kế.
Tần Kính Phan quả nhiên trúng kế, lộ ra vẻ mặt âm ngoan
「 Ngươi nghĩ rằng ta ngốc như vậy, sẽ một mình một người tới ở đây?」 dứt lời, huýt sáo một tiếng, vang dây trong không gian tĩnh lặng.
Chỉ chốc lát sau, trong rừng lại xuất hiện hai gã dáng người cao tráng, sắc mặt hung tàn.
「 Quan gia, có việc?」
「 Ta muốn các ngươi thay ta giết kia hai người.」 Tần Kính Phan đưa tay chỉ vào Nhậm Hồng Mai cùng Ô Hạo đang đứng ở phía sau Miễn Tử Tuấn.
「 Về phần ngươi, Miễn Tử Tuấn, hôm nay, ta muốn chính tay cắt đầu ngươi, tế vong hồn đại ca ta linh thiên nơi chín suối!」 lời nói vừa dứt, đại chưởng cũng xuất kích, đáng về phía Miễn Tử Tuấn, hai thủ hạ phía sau cũng đồng loạt tiến lên.
Miễn Tử Tuấn, thân hình chợt lóe, đem mẫu thân chuyển đến vị trí cách đó năm bước, mắt thấy Ô Lặc, đang canh giữ ở bìa rừng, nghe thấy động tĩnh liền tiến vào; lập tức giao mẫu thân cho hắn.
「 Nương, người đợi ở đây!」 hắn công đạo một tiếng, lập tức trở lại nghênh hướng chưởng phong của Tần Kính Phong, đồng thời Ô Lặc cũng ra tay tiếp một chiêu của một thủ hạ Tần Kính Phan đang đánh tới.
Nhất thời, trong rừng, đao quang kiếm ảnh lóe sáng không ngừng, tiếng binh khí chạm vào nhau chói nàng vang lên từng trận dồn dã. Nhậm Hồng Mai núp nửa người sau một cây đại thụ, lo lắng quan sát ba cặp giao thủ, cho nên không chú ý tới, từ phía sau, Cửu Lý Hương, đang từ từ tiếp cận bà, trong tay còn lăm lăm một chủy thủ.
***
Tần Kính Phan vừa mới giao đấu với Miễn Tử Tuấn, lập tức phát hiện mình cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng tròng không cam tâm, uất hận thù mới hận xưa, khiến hắn không chịu buông tay, ra toàn hiểm chiêu, muốn cùng Miễn Tử Tuấn đồng quy vu tận (ôm nhau cùng chết)……
Miễn Tử Tuấn nhẹ nhàng tiếp chiêu, nhận rõ chiêu thức của Tần Kính Phan là sát chiêu, muốn ôm hắn cùng vào địa ngục, không còn đẻ ý đến tính mạng, liều mình mà đến, nhưng hắn lại muốn bắt sống tên này, đem về còn ép cung, nên bình tĩnh, lăng lẽ tìm cơ hội!
Rốt cục, sai vài vòng dò xét, ứng chiêu, Miễn Tử Tuấn nắm được sơ hở của hắn, điểm lên vài đại huyệt trên người Tần Kính Phan, làm hắn rốt cuộc không thể nhúc nhích.
Tiếp theo, Ô Hạo cùng Ô Lặc cũng lần lượt điểm được huyệt đạo của hai tên thủ hạ Tần Kính Phan, chế trụ bọn chúng.
Nhưng vào lúc này, Nhậm Hồng Mai lại phát ra một tiếng thét kinh hãi…
「 Buông nàng ra!」 bà kêu to.
Trong lòng Miễn Tử Tuấn căng thẳng, nhanh chóng xoay người, vừa thấy, Cửu Lý Hương tay cầm chủy thủ, lưởi dao bén nhọn kè sát cổ Cừu Y Nùng, người mà hắn cứ đinh ninh rằng lúc này đang ngoãn ở trong hạ viên chủ ốc!
Nàng…… Làm sao có thể….làm sao có thể chạy tới nơi này?
Miễn Tử Tuấn toàn thân cứng ngắc, sắc mặt đại biến. Chết tiệt! Tiểu nữ nhân này lại gây ra phiền toái cho hắn rồi! Tức giận trong mắt hắn ngưng tụ, càng lúc càng ác liệt.
「 Ngươi muốn cái gì?」 nhìn Cữu Lý Hương nắm chặt Nùng nhi, càng lúc tiến càng gần về phía hắn, tức giận trong mắt Miễn Tử Tuấn càng sâu.
「 Ta muốn cái gì?」 Cữu Lý Hương cong môi, cười đến thật yêu tà, trong giọng cười hàm chứa âm ngoan tàn khốc…
「 Ta cứ tưởng rằng, trước tranh thủ chút tình cảm của ngươi, sau đó thông báo cho ngươi biết kế hoạch của Tần Kính Phan, theo đạo lý ”bỏ gian tà theo chính nghĩa” hảo trở thành công thần của Miễn gia, cũng mượn tay ngươi diệt trừ cái gai trong mắt. Nhưng hôm nay…… Ngươi nói, ta sẽ muốn cái gì?」 mọi tính toán trong lòng đều như lâu đài trên cát, phút chốc bị cuốn phăng, nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, không thể cam lòng mà chấp nhận buông tay, mất hết tất cả !
「 Ngươi thực nghĩ rằng tâm cơ của mình vô cùng hoàn hảo, không có nửa điểm sơ hở, nên không có ai hoài nghi sao?」 con ngươi đen của Miễn Tử Tuấn thâm sâu khó dò, ngữ khí tràn ngập khinh thường cùng khinh bỉ.
Ánh mắt của Cửu Lý Hương nhìn ra thái độ khinh miệt của hắn, lập tức sanh lại, lướt giọng quát mắng
「 Ngươi dám xem thường ta?!」 khuôn mặt hiền lành đáng yêu của Cữu Lý Hương giờ phút này vô cùng dữ tợn, lại thập phần đáng sợ.
「 Chẳng lẽ ngốc nữ này tốt hơn ta sao? Trừ bỏ gương mặt có điểm dễ nhìn, có thể chườn ra ngoài cho người khác thấy ra, tính tình còn lại thì vụng về, ngu ngốc hết thuốc chữa. Ta làm sao có thể thua nàng?!」
Lại nhớ đến những lần bị Miễn Tử Tuấn từ chối nhục nhã, Cửu Lý Hương càng thêm điên tiết, chủy thù kề sát trên cổ Cừu Y Nùng lại gia tăng thêm lực đạo, lưỡi dao bén ngót khãm một đường vào cổ Y Nùng. Một dòng máu đỏ tươi từ miệng vết thương chảy dọc xuống cần cổ trắng mịn, thập phần chói mắt…
「 A! Đau quá……」 đau đớn làm cho lệ quang lóng lánh lấp đầy hốc mắt của Cừu Y Nùng.
Nhậm Hồng Mai dùng sức lấy tay bịt kín miệng mình, chỉ sợ mình phát ra thanh âm gì càng thêm kích thích Cửu Lý Hương. Ô Hạo, Ô Lặc đứng hai bên, toàn thân buộc chặt, đề phòng, mày rậm nhíu lại.
Chỉ có Miễn Tử Tuấn nghe Cửu Lý Hương mắng nhiếc Nùng nhi, sau lại còn tổn thương nàng, sắc mặt vẫn như trước, hai mắt nhìn chằm chằm Cửu Lý Hương, thủy mâu lóa lên ánh sáng nguy hiểm.
「 Cho dù Nùng nhi vụng về, tâm tính đơn thuần, cái gì cũng không hiểu, vẫn tốt hơn một tâm địa như rắn rết, suốt ngày chỉ biết toán tâm cơ, thủ đạon…rất nhiều!」 hắn gằn từng tiếng, phun ra lời nói đả thương người, lời nói trêu chọc làm cho Cửu Lý Hương đang kích động càng thêm điên cuồng.
Mọi người thở hốc vì kinh ngạc, không thể tin được, Miễn Tử Tuấn thế nhưng không để ý đến sống chết của Cừu Y Nùng, ngược lại nói ra lời nói khiêu khích, chọc Cửu Lý Hương phát cuồng.
Quả nhiên, sắc mặt kịch biến của Cửu Lý hương trong chớp mắt hiện lên thần sắc liều lĩnh ngoan độc, mỉm cười tà ác…
「 Hảo, ngươi điên rồi! Miễn Tử Tuấn, ngươi càng đem nàng trở thành bảo bối, ta liền không cho ngươi được như ý nguyện!」 giọng nói đanh lại, tức giận đến cực điểm, cũng thể hiện quyết tâm tàn độc.
Chủy thủ trong tay nàng khẽ nâng cao, nhấc khỏi cổ Cừu Y Nùng, dùng sức trạc hạ….
Trong nháy mắt đó, thân hình cường tráng của Miễn tử Tuấn thoát tiến lên như một tia chớp, một cường lực mạnh mẽ từ trong lòng bàn tay tung ra, đánh bay chủy thủ trong tay Cửu Lý Hương, cũng vươn tay, ôm lấy thân thể mềm mại của Nùng nhi! Thân thể nhuyễn miên vừa nằm gọn trong lòng ngực, Miễn tử Tuấn lại bồi thêm một chưởng, đem Cửu lý Hương đánh bay.
Hành động mau lẹ chỉ trong nháy mắt hoàn thành, mọi người chỉ kịp nhìn thấy Cửu Lý Hương bị đánh bay xa mấy mét, va vaoi2 đại thụ, chật vật ngồi dậy, phun ra một ngụm máu tươi.
Miễn Tử Tuấn nhìn Cửu Lý Hương đang nằm trên mặt đất hấp hối, lạnh lùng mở miệng:
「 Ngươi rất xem nhẹ ta . Chỉ cần là chọc giận ta, cho dù là nữ nhân, ta cũng nhất định không bỏ qua!」
「 Oa! Con……」 Nhậm Hồng Mai biết thân thủ của hắn không tệ, nhưng chiêu thức ấy quả thực là tuyệt kỹ, xuất quỉ nhập thần nha, làm người ta không thể tin được. Hắn từ khi nào thì đem võ công luyện được tốt như vậy ?
「 Nương!」 Miễn Tử Tuấn tức giận chưa tan, hai mắt trừng trừng, đanh giọng
「 Con thật sự rất muốn biết, vì sao nương không chịu nghe ngươi theo lời connói, an tâm ở lại mục trường, ngược lại, còn vụng trộm theo tới nơi đây, làm cho đạo tặc thừa dịp chi cơ, hơn nữa…… Người… một người thập hiểm còn chưa đủ, thế nhưng còn mang Nùng nhi cùng nhau đến !」 hắn sanh mắt, liếc mắt một cái nhìn thiên hạ trong lòng.
「 Ách…… Tử tuấn……」 nguy rồi, con trai lúc này giống như thật sự phát hỏa ……
「 Người hồi mục trường nói với cha đi!」 Miễn Tử Tuấn không để ý tới mẫu thân, quay đầu lại, phân phó 「 Ô Hạo, Ô Lặc, nơi này giao cho các ngươi xử lý. Cần phải từ trong miệng họ lấy được thông tin chinh xác, biết được hang ổ của bọn vây cánh còn lại ở đâu.」
「 Vâng, nhị gia.」
「 Ta mang Nùng nhi hồi mục trường trước, không có chuyện gì trọng yếu cũng đừng đến quấy rầy ta.」 hắn trừng mắt nhìn Cừu Y Nùng tự biết đuối lý, câm như hến yên lặng nẵn trong lòng, lại công đạo nói:「 Hộ tống nương của ta hồi mục trường giao cho cha ta, cũng đem việc hôm nay báo cáo rõ ràng cho cha ta biết.」
Dứt lời, mặc kệ mẫu thân lộ ra biểu tình sầu khổ, ánh mắt khẩn khoản ”ăn năng”, Miễn Tử Tuấn buộc chặt cánh tay, xoay người mà đi.
***
Khoái mã một đường thẳng tiến, khuôn mặt tuấn tú của Miễn Tử Tuấn lúc này âm lãnh dị thường, trầm mặc không nói trở lại mục trường, ôm Cừu Y Nùng đi vào hạ viện.
Cừu y nùng cầm không dám rớt xuống nước mắt, một đường câm như hến, đầy đủ cảm nhận được miễn tử tuấn cả người phóng xạ mà ra cuồng mãnh lửa giận.
Nói thật, nàng một chút cũng không nghĩ tới, nàng chỉ muốn hảo ý giúp đỡ hắn, vậy mà ”giúp đỡ” chưa được, ngược lại càng gia tăng gánh nặng cho hắn, thậm chí còn bị người khác khống chế để uy hiếp hắn. Kết quả, nàng không chỉ có ”giúp đỡ|” không xong, ngược lại gặp phải phiền toái…… Ô…… Tuấn ca ca lúc này sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng đi!
Miễn Tử Tuấn đem thiên hạ trong lòng đặt lên giường, sau đó xoay người, từ một bên tủ bát lấy ra thuốc trị thương, thuận tiện còn thấm ướt một cái khăn sạch sẽ.
Hắn cẩn thận đem vết máu trên cổ Nùng nhi chà lau sạch sẽ, cũng rửa sạch miệng vết thương, lại nhẹ nhàng xức thuốc trị thương vào.
Đem những việc này làm xong thật tốt, khuôn mặt tuấn tú âm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúi cúi đầu, đem cảm xúc trong lòng đều biểu hiện hết lên mặt.
Tốt lắm, còn biết sợ.
Cừu Y Nùng bị ánh mắt kì lạ cuả hắn nhìn đến da đầu run lên, đôi mắt to tròn lonh lanh ngấn lệ. Ô ô…… Lúc này, nàng hình như là chạy trời không khỏi nắng nha!
Bỗng dưng, Miễn Tử Tuấn hành động…
Đôi tay cứng như thép nguội, không hề thương hương tiếc ngọc, đem thân hình mềm mại của nàng túm lấy, xoay người nàng lại, đặt trên đùi mình, làm cho nàng nầm sấp xuống, lưng hướng lên, tiểu đầu cúi xuống…
Tiếp theo, hắn nâng váy áo cùa nàng lên cao, lộ ra tiết khố trắng tinh, bao lấy cặp mông tròn lẳng, bàn tay to nhấc lên, một tiếng ”chát” thanh thúy vừa vang lên, tiếng kêu khóc ai oán của ai oán của ”ai đó” cũng đồng thời vang lên.
「 a đau quá nha…… Đừng đánh …… Nùng nhi về sau sẽ không dám nữa…… Ô ô……」
Miễn Tử Tuấn trừng mắt, nhìn thiên hạ trên đùi khóc đến thật đáng thương, cố đè xuống cảm giác không đành lòng trong lòng, cắn chặt răng tiếp tục ”chiếu cố” tiểu thí thí (là cái mông ý >.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...