Cường Lỗ Khanh Tâm


Ban đêm, ở “Võ Uy mục trường”, thiết yến mừng Miễn Tử tuấn trở về, Cừu Y Nùng cuối cùng gặp được song thân hắn cùng Cửu Lý Hương biểu muội.
Nhìn thấy song thân của Miễn Tử Tuấn, vợ chồng Miễn Vĩnh Thanh cùng Nhậm Hồng Mai, Cừu Y Nùng mới hiểu vì sao bộ dạng của Tuấn ca ca lại khôi ngô cường tráng như vậy. Nguyên lai không chỉ có phụ thân hắn bộ dạng cao tráng, ngay cả mẫu thân hắn dáng người cũng không kiều nhỏ; So sánh một lượt, dường như chỉ có nàng là ‘thấp bé” nhất trong bàn tiệc, có chút lạc loài.
May mắn người nhà Miễn gia tính tình phóng khoáng, niềm nở hiếu khách, nhất là Nhậm Hồng Mai, nàng luôn muốn có một nữ nhi để tâm sự, chỉ tiếc nàng chỉ có bốn đứa con trai, không có một mụn nữ nhi nào, nên nàng đối với Y Nùng vô cùng yêu thích. Huống chi, Cừu Y Nùng không chỉ có bộ dạng xuất sắc, cá tính lại thiên chân vô tà, người gặp người thích. Trọng yếu nhất là, Cừu Y Nùng là nữ nhân đầu tiên mà đứa con trai thứ hai của nàng, đứa con từ trước đến nay luôn lạnh lùng với nữ nhân, đích thân mang về mục trường.
Nhậm Hồng Mai mặt mày hớn hở, vui vẻ ra mặt, nhìn thế này, chắc không bao lâu nữa, “Võ Uy mục trường” sắp có chuyện vui rồi! Nhậm Hồng Mai vui vẻ, nói nói cười cười với Cừu Y Nùng, đã vô tình không chú ý đến sắc mắt u sầu của Cửu Lý Hương ngồi bên cạnh.
「 Tiểu Nùng, thật là một đứa nhỏ đáng thương, hoàn cảnh của con cùng Cửu Lý Hương cũng gần như nhau, song thân đều qua đời, cô đơn lẻ loi! Con cứ an tâm ở lại mục trường, bá mẫu sẽ hảo hảo chăm sóc cho con.」 Nhậm Hồng Mai lòng tràn đầy đồng tình, thẳng thắn trấn an .
Cừu Y Nùng nghe xong không khỏi sửng sốt, ánh mắt thoáng lên vẻ u thương, còn chưa đáp lại, Miễn Tử Tuấn đã mày rậm nhất túc, giành mở miệng trước, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.
「 Nương, tất cả đều đã trôi qua, nương làm sao lại nhắc tới đến làm cho Nùng nhi cùng Cửu Lý Hương biểu muội khổ sở, nhớ đến chuyện đau lòng.」
Trước đó hắn đã nói với song thân sơ qua về thân thế của Nùng nhi, chính là hy vong cả nhà có thể hiểu cho nàng, đồng thời cũng không lõ lời, truy vấn về bối cảnh mà nhắc lại chuyện cũ làm Nùng nhi đau lòng; Kết quả, mẫu thân chỉ nhớ được một nửa, haiz, dùng thiện xong lại quên mất nửa vế sau.
Sau khi dùng cơm tối, mọi người chuyển đến đình viện trong hoa viên, tính phẩm trà, uống rượu, ngắm trăng. Kết quả, mọi người vừa mới ngồi xuống, mẫu thân liền nhịn không được, nói đén chuyện vừa rồi.
Nhậm Hồng Mai thấy Miễn Tử Tuấn nhíu mày, mới nhớ tới trước đó hắn đã có dặn dò, trong lòng không khỏi hoảng hốt, ánh mắt cầu cứu lập tức hướng tướng công, Miễn Vĩnh Thanh, đang ngồi bên cạnh.
Miễn Vĩnh Thanh cười nhu hòa, nói:
「 Được rồi! Sự tình đều đã qua đi, nói thêm vô ích. Trước mắt, việc Cửu Lý Hương cùng Y Nùng cần làm nhất là theo đuổi hiện tại, nắm bắt hạnh phúc ở tương lai, mà không phải đau khổ nghĩ về chuyện cũ, đắm chìm trong bi thương, có đúng không!」lời nói nhẹ nhàng cũng là trấn an, cũng là khuyên bảo. Miễn Vĩnh Thanh lặng lẽ quan sát hai người trước mặt, Cừu Y Nùng ánh mắt chăm chú, Cửu Lý Hương đạm mặt không nói, im lặng cúi đầu, ánh mắt tản mác một chút u thương.
「Bá bá yên tâm đi! Miễn bá phụ, Y Nùng tuy rằng hay khóc……」 Cừu Y Nùng có chút ngại ngùng cười,「 Nhưng lúc song thân qua đời, Y Nùng đã khóc, khóc rất nhiều rồi. Tiểu Nhi nói, ta chỉ khóc một lần cũng đủ rồi, sau này phải kiên cường, cố gắng phấn đầu, không được khóc nữa.」
「 Có thể nghĩ như vậy là tốt nhất .」 Miễn Vĩnh Thanh vui mừng tán dương, sau đó ánh mắt không tự chủ, dừng ở trên người Cửu Lý Hương.

「 Dượng, Cửu Lý Hương sẽ đem bi thương hóa thành lực lượng, cố gắng phấn đầu cho tương lai.」 Cửu Lý Hương vội vàng thu hạ tầm mắt, trong mắt lóe lên một tia quỷ dị mà không có người nào phát hiện.
Nhậm Hồng Mai nhanh mồm nhanh miệng mà nói lỡ lời, tạm thời trầm mặc một lát, nhưng là tâm tư cũng không tự chủ, toàn bộ đặt trên người Cửu Lý Hương cả đêm trầm mặc không nói.
Suốt bốn tháng nay, từ khi Cửu Lý Hương đến mục trường, nàng liền đem nàng ấy trở thành nữ nhi thân sinh của mình mà quan tâm, thậm chí tư tâm còn hy vọng, một trong bốn đứa con trai của mình sẽ có một đứa quan tâm, yêu thương nàng, đến lúc đó, Cửu Lý hương có thể danh chính ngôn thuận vĩnh viễn ở lại mục trường.
Đáng tiếc, trừ bỏ con trai thứ hai, Miễn Tử Tuấn không ở mục trường, ba đứa còn lại, sống cùng Cửu Lý Hương một đoạn thời gian dài như vậy, nhưng lại đối với nàng một chút ý tứ cũng không có, làm hại mẫu thân như nàng, trong lòng ảo não tiếc hận không thôi; theo nàng nhận biết, thì Cửu Lý Hương lại là người ít nói, nhút nhát, rụt rè, miễn cho lộng xảo thành chuyên (hóa hay thành dở).
Sau nàng lại nghĩ rằng, chờ con thứ hai trở lại mục trường, có lẽ hắn sẽ có “con mắt tinh đời”, biết coi trọng Cửu Lý Hương, một nữ nhân mà nàng rất vừa lòng, vừa xinh đẹp lại nhu mỳ khả ái; làm cho nàng trở thành nhị thiếu phu nhân của Miễn gia, hoàn thành hi vọng của mình.
Ai ngờ, Tử Tuấn rốt cục cũng trở về mục trường, nhưng lại mang theo Cừu Y Nùng cùng trở về, hơn nữa nhìn thái độ của Tuấn nhi đối với nàng, từ ánh mắt, hành động, cử chỉ đều tỏ rõ sự quan tâm cùng chiều chuộng. Nàng liền hiểu được, Tử Tuấn sẽ không có khả năng hội vừa ý Cửu Lý Hương .
Ai! Quên đi, con cháu đều có phúc của con cháu. Nàng có tính toán như thế nào, tư tâm hy vọng ra sao, cũng tuyệt không bắt buộc con làm những chuyện mà chúng không muốn, huống chi là thành thân cưới vợ là chuyện đại sự, chung thân cả đời.
Tâm tư thông suốt, Nhậm Hồng Mai nhìn Y Nùng mỉm cười, rồi lại di dời ánh mắt lên người Cửu Lý Hương vẫn bảo trì trầm mặt, cúi đầu, lặng yên không nói.
Nàng vươn tay, theo thói quen, tính vỗ vỗ bàn tay Cửu Lý Hương vén thủ, trấn an nàng, gương mặt vẫn tươi cười nhìn Y Nùng.
Đêm, trăng treo trên cao, gió lạnh nhẹ phẩy, thấm vào ruột gan.
Tuy rằng tam thiếu gia, tứ thiếu gia của Miễn gia, đúng như Miễn Tử Hào đã nói, không kịp trở về mục trường trong tối nay, cho nên không khí đoàn viên có chút không được trọn vẹn, nhưng cũng không vì thế mà mất đi sự ấm cúng, không khí vẫn vui vẻ náo nhiệt vô cùng.
***
Dãy hành lang dài, cách khoảng vài thước lại có một cái đèn lồng soi sáng, ánh nến sáng rực soi sáng khuôn viên đình viện. Cửu Lý Hương lặng lẽ bước đi, cước bộ điềm tĩnh, nhưng dưới ánh sáng soi rọi, khuôn mặt lại âm trầm, thần sắc khó chịu không vui.
Đó là thần sắc mà kể từ khi đến Miễn gia, nàng chưa từng biểu lộ ra bên ngoài.

Sau một lúc, nàng bước vào đình viện mà mình được an bài o lại trong những ngày qua – Phượng Hoa lâu, cũng vừa nhìn thấy Tiểu Hồng, nha hoàn hầu hạ bên cạnh đi ra tiếp đón.
「 Tiểu thư.」
Tiểu Hồng mới chào hỏi một tiếng, lập tức phát hiện thần sắc trên mặt của Cửu Lý Hương sau khi đến hoa viên ngắm trăng trở về so với đêm qua càng thêm âm trầm khó coi.
「 Tiểu thư, bữa tối khi đã xảy ra chuyện gì sao?」
Nguyên bản, Miễn gia không có quy định, vào bữa tối, cả nhà sẽ cùng nhau dùng bữa,chẳng qua đêm qua, nhị thiếu gia trở về mục trường, cho nên cả nhà mới tụ họp lại cùng một chỗ, thay nhị thiếu gia tẩy trần. Nhưng mà đêm qua, tam thiếu gia cùng tứ thiếu gia vắng mặt, vì thế tối nay mọi người lại đang tụ họp, cùng nhau dùng bữa. Kết quả, tiểu thư lại mang vẻ mặt hờn giận trở về phòng……
「 Không có việc gì. Chỉ là trải qua hai buổi tối này, ta rốt cục hiểu được, Nhậm Hồng Mai cũng không phải là đối xử “đặc biệt” với mỗi mình ta, bà ta căn bản chính là bởi vì tiếc nuối mình không sinh được nữ nhi, nên sẽ đều chiếu cố đến tất cả những nữ tử đến mục trường.」 Cửu Lý Hương nghiến răng nghiến lợi nói, đôi thủy mâu nhìn như vô hại dần dần lóe ra thần sắc tà ác, làm cho Tiểu Hồng đứng ở một bên chấn kinh.
「 Tiểu thư nói như vậy là sao?」 nàng nha nha hỏi. Miễn phu nhân không phải coi tiểu thư như báu vật, nâng trong lòng bàn tay, yêu thương hết lòng sao?
「 Còn không phải do con tiện nhân mà Miễn Tử Tuấn dẫn về mục trường sao! Ả cố ý giả bộ làm như mình rất ngây thơ, bộ dáng thiên chân vô tà, làm cho tâm của mọi người đều hướng về ả, còn chú ý đến ta, Cữu Lý Hương, thân nhân “ngang hông” này, biểu muội “không danh không phận” này nữa!」Cửu Lý Hương tiếp tục cắn răng nói, trong ánh mắt ác độc lại thêm vào tia không cam lòng mãnh liệt.
「 Tiểu thư.」 Tiểu Hồng lộ ra lo lắng, tiếng nói cũng đè ép xuống âm lượng thấp nhất, cúi đầu rỉ tai Cửu Lý Hương,「 Người đã quên, chúng ta tiến vào “Võ Uy mục trường” là có mục đích, tiểu thư đừng hồ đồ, làm hư đại sự.”
Cửu Lý Hương nghe vậy, nhất thời cứng người, trầm hạ mắt. Sau một lúc, trong ánh mắt, tia không cam lòng vẫn chưa biến mất, lãnh giọng:
「 Ta đương nhiên nhớ rõ mục đích chúng ta tới đây, nhưng ta cũng không thể chịu được việc bị người khác xem nhẹ như vẫy, ta nhất định phải giáo huấn cho ả Cừu Y Nùng chết tiệt kia biết, ai mới là nữ chủ nhân của nơi này, “ai cao tay hơn ai”, mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng ta!」 nàng căm hận mắng.
Nàng vẫn đối với nhan sắc của mình rất tự tin, nhưng mấy tháng đến đây, không chỉ có tam huynh đệ Miễn gia đối với nàng bộ dáng vô tình, ngay cả lão Nhị của Miễn gia, ngày hôm qua mới trở về, vẫn y như huynh đệ của hắn, đối với nàng “nhìn như không thấy”, chỉ suốt ngày ríu rít với ả nữ nhân mà hắn mang về, Cừu Y Nùng. Hơn nữa, hôm nay, tam thiếu gia cùng tứ thiếu gia Miễn gia vừa mới làm xong công vụ, trở về mục trường, cũng lại bị bộ dáng “đáng yêu,thiên chân” giả dối của ả kia làm cho hứng thú, nói nói cười cười không thôi… Thử hỏi, một nữ nhân như cô ta, làm sao có thể so sánh với nàng, vậy mà, nàng tốn bao tâm tư, mấy huynh đệ này vẫn cứ như gỗ đá, lạnh lùng như băng, nói chuyện còn ít chứ đừng nói vừa nói vừa cười thế này, oán giận này, vũ nhục này nàng làm sao nuốt trôi đây! (>.< rõ vớ vẩn, còn thêm tự tin :]] )
「 Tiểu thư!」
Tiểu Hồng hoảng sợ hô nhỏ. Nàng từ nhỏ đã đi theo hầu hạ bên người tiểu thư, phi thường rõ ràng, tiểu thư luôn luôn tự cao về mỹ mạo của bản thân, đã quen hưởng thụ cảm giác mình trở thành tiêu điểm quan tâm của mọi người, cho nên nàng đương nhiên không thể chịu được có người khác, ở bên cạnh nàng, đoạt lấy phong thái mà nàng cho rằng chỉ thuộc về mình. Hơn nữa, nghe nói Miễn nhị thiếu gia mang về một nữ nhân bộ dáng đúng là quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn, cũng khó trách tiểu tức giận như thế.

Nhưng mà, nàng cùng tiểu thư tới đây cũng không phải vì tranh thủ tình cảm của Miễn gia, lại càng không phải để so sánh mỹ mạo với người khác, các nàng có mục đích, tiểu thư không thể một phút nóng nảy mà hành động thiếu suy nghĩ, khiến cho người khác nghi ngờ, làm hư đại sự.
Vì thế, Tiểu Hồng khẩn trương nói: 「 Tiểu thư, người cũng đừng cùng cái loại dong chi tục phấn ( hoa cỏ tầm thường, thường dùng cụm từ này để nói về nữ tử sống trong thanh lâu ^^) này mà tức giận, vẫn là chuyên tâm làm chuyện của chúng ta đi! Ta đã vì tiểu thư chuẩn bị nước ấm, tiểu thư đi tắm gội một chút, tâm tình sẽ thư thái, bình tĩnh hơn.」
「 Không cần!」 Cửu Lý Hương cự tuyệt,「 Ngươi đi xuống đi! Đêm nay ta không cần ngươi , ta muốn hảo hảo ngẫm lại sự tình.」 giọng nói của nàng âm lãnh, tuyệt tình hạ lệnh.
「 Tiểu thư, có tâm sự gì cứ nói ra, Tiểu Hồng sẽ giúp đỡ người, cùng nhau cân nhắc thiệt hơn, có được không?」
「 Nhiều chuyện, ta mới không cần ý kiến của ngươi!」 Cửu Lý Hương điên tiết, giọng nói cộc cằn chua ngoa.「 Còn không mau cút xuống cho ta! Chẳng lẽ ngươi thật muốn chọc ta tức giận phải không?」
「 Ân, tiểu thư.」 Tiểu Hồng bất đắc dĩ nhìn Cửu Lý Hương ánh mắt âm lãnh, phúc thân hành lễ rồi lập tức xoay người, chuẩn bị rời đi.
「 Chờ một chút!」 Cửu Lý Hương gọi với lại,「 Nhớ kỹ, ba ngày sau, khi chúng ta gặp “hắn”, cái gì cũng không cho ngươi nói, hết thảy cứ dựa theo chỉ thị của ta mà làm, đã hiểu chưa?」
「 Đã hiểu. Tiểu thư, ta sẽ không nói lung tung .」
Nói đùa sao, nàng cũng không phải không muốn sống nữa, làm sao dám đối với tên “hung thần ác sát” kia nói thêm cái gì!
「 Tiểu thư, đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi!」 nghĩ nghĩ, Tiểu Hồng vẫn là lo lắng, lại dặn dò hai câu, mới ra cửa phòng.
Tiểu Hồng vẫn chưa hiểu hết Cửu Lý Hương!
Cho dù nàng từ nhỏ đạ ở bên cạnh hầu hạ Cữu Lý Hương, nhưng nàng cũng không có khả năng biết được, từ một nữ nhân kiêu kì, kim chi ngọc diệp, trải qua một trận bão giông, từ thiên đàng rớt thẳng xuống địa ngục tâm tối, chịu đủ mọi khuất nhục, phải dựa vào thể xác và thủ đoạn để sinh tồn, Cửu Lý Hương đã chui rèn thành một nữ nhân tâm địa ngoan độc, tàn ác nhẫn tâm; tâm tính lại tự cao, cuồng ngạo, nàng luôn cho rằng mọi thứ đều có thể nắm bắt trong lòng bàn tay, mặc mình điều khiển. Thế nhưng, lần này đến mục trường, mục đích chưa đạt, lại bị bỏ qua một bên, Cửu Lý Hương thực sự đã bị đã kích nghiêm trọng đến tự tôn của bản thân, nên vô cùng cay cú, quyết tâm rửa nhục.
Bốn năm trước, năm đó Cửu Lý Hương vừa mới mười lăm, tâm cao khí ngạo, lại được nuông chiều nên đâm ra ương bướng, cứng đầu, muốn gì được nấy. Do buồn chán, không muốn suốt ngày ở trong sương phòng, quanh quẩn trong hoa viên, nên nàng nhất quyết muốn xuất môn ra ngoài du ngoạn, ép buộc song thân bồi nàng ra ngoài dạo chơi.
Rốt cục, một phần vì không chịu nỗi nàng ầm ỹ, một phần vì quá cưng chiều nữ nhi bảo bối, phụ thân nàng đã đồng ý dẩn nàng, cùng thê tử và một gia nhân ra ngoài du ngoạn, đạt thành tâm nguyện của nàng.
Ngờ đâu trời sinh giông bão, tai ương giáng xuống gia trang. Trên đường xuất môn, cả nhà gặp phải bọn sọn tặc, chúng giết chết song thân nàng cùng toàn bộ gia đinh, chỉ lưu lại mạng nhỏ của nàng cùng tiểu tỳ hầu hạ bên cạnh, Tiểu Hồng. Cũng kể từ đó, nàng mất đi trong sạch, bắt đầu kiếp sống đọa đày.
Từ một thiên kim tiểu thư, kim chi ngọc diệp, ngọc quý trong tay song thân biến thành “đồ chơi tiết dục” cho bọn thổ phỉ.
May mà, mỹ mạo của nàng lọt vào tầm mắt của tên đầu lĩnh, Tần Kính Phan, nàng không phải trở thành “đồ chơi” của mọi người, mà trở thành “sủng vật” của riêng mình hắn. Tiểu nha hoàn bị bắt cùng nàng, Tiểu Hồng cũng không tránh không khỏi số mệnh, trải qua vùi dập, nàng cũng chẳng còn lại thân nhân nào trên cõi đời, nên nguyện ở lại bên cạnh nàng.

Nàng mất bốn năm thời gian, dùng thân xác mỹ miều, cùng thủ đọan hầu hạ “điêu luyện”, nàng trở thành ái thiếp được sủng ái nhất của Tần Kính Phan. Sau lại dùng tâm kế, dần dần chiếm được tín nhiệm của hắn, âm thầm vạch ra kế hoạch, giúp hắn báo thù, hay nói cách khác là kế hoạch của nàng.
Khi biết được kẻ thù không đội trời chung của Tần Kính Phan là “Võ Uy mục trường”, mà nữ chủ nhân của nó là Nhậm Hồng Mai, người mà mẫu thân có lần đề cập với nàng, thì nàng biết cơ hội thoát khỏi hắn đã tới, đồng thời cũng muốn tranh thủ chút tài phú cho bản thân để cao bay xa chạy.
Hắn vạch ra một kế hoạch cho Tần Kính Phan, nói nàng cùng Tiểu Hồng sẽ đi trước, làm nội ứng trong “Võ Uy mục trường”, sau lại thông báo tin tức, chỉ đường dẫn lối cho hắn tấn công, chiếm lấy mục trường, trả mối thâm thù huyết hận, cho đại ca hắn, người đã bị Miễn Tử Tuấn sát hại.
Nàng vạch ra một kế hoạch có vẻ hoàn mỹ, hoàn toàn thuyết phục được Tần Kính Phan. Nhưng hắn không ngờ, khi nàng đến mục trường, nhìn thấy sự giàu có của mục trường thì kế hoạch ban đầu mà nàng vạch ra cho bản thân mình bước đầu thay đổi. Lý ra, nàng chỉ định nhân cơ hội này chạy trốn khỏi bàn tay của Tần kính Phan, lợi dụng chút quan hệ của mẫu thân quá cố với Nhậm Hồng Mai để kiếm chút lợi ích, bảo đảm cho cuộc sống an nhàn sau này rồi cao bay xa chạy. Nhưng sự nhiệt tình của Nhậm Hồng Mai làm cho nàng sanh tâm lang sói, kế hoạch tiến hành quá dễ dàng, nàng quyết định đi thêm một bước, diệt trừ luôn mối họa Tần Kính Phan, muốn mượn tay “Võ Uy mục trường” loại đi cái gai trong mắt này, trả đi mối nhục mà nàng đã cắn răng chịu đựng suốt mấy năm qua.
Kế hoạch ở của nàng cẩn thận, thuận lợi tiến hành , mà hai ngày gần đây, sau khi Miễn Tử Tuấn trở về, làm cho quyết tâm diệt trừ Tần Kính Phan của nàng càng lúc cáng lớn, càng lúc càng kiên định. Đồng thời cũng làm cho kế hoạch tâm cơ của nàng đi đến bước thứ hai, thay đổi một lần nữa.
Bốn tháng trôi qua, nàng phát hiện,”Võ Uy mục trường” giàu có, sung túc, cần gì phải gạt lấy một chút tài phú nhỏ nhoi, không đáng kể đó, nàng muốn có tất cả, tất cả những thứ này. Mà phương pháp tốt nhất để đạt được mục đích chính là gả cho Miễn gia huynh đệ. Đáng tiếc, Miễn gia lão đại cùng lão Tam, lão Tứ, tựa hồ đều đối với nàng vô tình; điểm này mặc dù làm cho trong lòng nàng cảm thấy phẫn nộ nhưng nàng cũng không dễ dàng để lộ thái độ ra ngoài, tránh để cho người khác nghi ngờ, chỉ có thể âm thầm phẫn hận trong lòng.
Nhưng vào lúc này, Sau khi Miễn tử Tuấn trờ lại.
Lần đầu tiên nhìn thấy Miễn Tử Tuấn, nàng đã khẳng định , trong bốn huynh đệ của Miễn gia, chỉ có hắn mới có đủ “tư cách” xứng đôi với nàng. (trời ạ >..< chứ muốn làm zề )
「 Tuấn ca ca……」 nàng biết rõ hắn hiểu mà còn cố hỏi mà trợn to mắt, lòng tràn đầy khó hiểu. Vì sao cảm xúc của hắn có thể chuyển biến nhanh như vậy, hại nàng không thể nào biết được, rốt cuộc hắn có còn tức giận hay không.
「 Tuấn ca ca không tức giận sao?」 nàng lo lắng, lại một lần nữa
Lúc này, Miễn Tử Tuấn thật ra đã hiểu được nàng đang lo lắng cái gì, nhưng lại cố tình không nói, muốn trêu đùa nàng. Vì thế, hắn đột nhiên ngừng bộ pháp, ôm nàng đứng trước cửa phòng, cúi đầu, liền hàm trụ đôi môi anh đào chum chím, hơi thở nóng rực truyền tiến vào trong miệng của nàng.
Nụ hôn đủ nóng bỏng, đủ cuồng nhiệt. Hắn ngẩn đầu, mỉm cười nhìn nàng.
「 Nùng nhi, nàng xem, ta như vậy, có giống như là đang giận nàng sao?」 hắn không trược tiếp trả lời vấn đề của nàng, trong nháy mắt, hắn đã nhanh đem nàng trực tiếp ôm vào trong phòng, cũng cho lui hết tất cả hạ nhân đang chờ để hầu hạ chủ tữ.
Hắn đem thiên hạ trong lòng đặt trên bàn tròn đặt ở giữa phòng, hai chân cúi hạ, còn mình thì ngồi trên ghế đối diện với nàng.
Cừu Y Nùng chớp mắt khó hiểu, nhìn hành vi “kỳ lạ” của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui