Chưởng môn trẻ tuổi cuả Thanh Vân phái cũng đã để lại chút tiếng tăm, nhưng mục đích của họ không phải ở chỗ này, Thịnh Linh Tuyên thực chất chỉ muốn vui đùa mà thôi.
Khi Bí mật Côn Lôn được khai phá như dự kiến, tất cả đạo sĩ đến khám phá đều tập trung tại "Đường chân trời", nơi tận cùng trần gian.
Cuối dãy núi là vách đá dài hơn nghìn trượng, nơi hội tụ của tất cả các dòng hải lưu và hàng ngàn con sông tạo thành thác nước lớn, sau chảy vào trần gian chảy đi khắp mọi nơi.
Nhiều vũ khí bay lơ lửng trên vách đá, mọi người chờ đợi tìm ra bí mật trong vực sâu Côn Lôn.
Dưới vực sâu chỉ cảm nhận được lạnh giá cùng sự tăm tối vô tận, dường như có thể nuốt chửng mọi thứ.
Với tư cách là chưởng môn Thịnh Linh Tuyên bình tĩnh đứng ở hàng đầu trong đám đông, nhìn chằm chằm vào vực sâu, thế nhưng bàn tay giấu trong tay áo đã nắm chặt ngón trỏ của đại đồ đệ không dám buông ra.
Bởi vì y muốn giữ thể diện, sống chết cũng không chịu thua, Ung Hoa Đình có chút đau lòng nhưng lại cảm thấy có chút buồn cười, vừa dùng thần thức truy tìm dấu vết trong cảnh giới, vừa dang rộng lòng bàn tay ôm bảo bối Linh Tuyên nhà hắn thầm an ủi.
"Nhìn kia! Cảnh giới thần bí đã xuất hiện!" Đám người bắt đầu náo nhiệt, đột nhiên từ trong bóng tối vực sâu lóe lên tia sáng rực rỡ, ánh nắng mặt trời đột nhiên xuất hiện, kết giới hình bán cầu phát ra sắc vàng êm dịu.
Di tích Côn Lôn đã biến mất hơn vạn năm đang hiện ra trước mắt.
Quảng trường Côn Lôn dài 800 dặm, cao 10 trượng, phía trước có chín giếng ngọc, bên ngoài có chín cửa lớn, cổng được các thần thú trấn giữ.
Xích thủy, hắc thủy, dương thủy kết hợp cùng với các con sông nhỏ đổ về từ mọi hướng, tạo thành "Hồng Mao Định" bao quanh toàn bộ dãy núi Côn Lôn, xung quanh còn có chởm đá màu sắc rựa lửa bao trùm.
Chưa nói đến việc mắt thường vì sao không thấy được bí cảnh Côn Lôn, nơi đây khiến cho đụng vào thú thì bị cắn cho chết, đụng vào cây cũng sẽ lập tức chết khô.
Ngay cả khi nơi đây những kho báu bí mật, hay những bí kiếp tiên thuật được ẩn giấu cũng khiến mọi người không dám tiến vào vì Côn Lôn là nơi đầy nguy hiểm và cạm bẫy.
Mặc dù truyền thuyết về nơi này rất đẹp đẽ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy mới hiểu được như thế nào là chân thật.
Việc qua cửa thứ nhất "Viêm hỏa nhược thủy" cũng chưa có ai có manh mối nào để có thể đi qua một cách thuận lợi nhất
Trong lúc mọi người đang do dự, đột nhiên đại đệ tử Ung Hoa Đình của Thanh Vân phái dùng truyền âm nói: " Thăm dò Côn Lôn rất nguy hiểm, Dung mỗ sẵn lòng cùng tiểu sư phụ khám phá nó nên người có thể bình tĩnh ở đây chờ tin tốt "
Vừa nói hắn vừa cúi xuống vẻ mặt ôn nhu nhìn tiểu sư tôn:" Tiểu sư tôn, đã sẵn sàng chưa? "
Thịnh Linh Tuyên nhắm mắt lại gật đầu nói:"! Ah, Ta sẵn sàng rồi.
"
Sau khi nói lên chính kiến, Ung Hoa Đình ôm lấy Thịnh Linh Tuyên bằng một tay, tay kia che mắt hắn dứt khoát đi tới.
Hai mắt Lôi Ba như sắp nứt ra: "Này, ngươi điên rồi sao? Bên dưới là núi lửa!"
Tiếng la hét của hắn tan biến khi cả hai cùng nhau nhảy xuống
...!
Cả hai rơi xuống núi lửa rất bình tĩnh và điềm đạm, Thịnh Linh Tuyên nhớ đến ba nguyên tắc "không nghe, không hỏi, không nhìn" mà đồ đệ đã căn dặn, ngoan ngoãn vùi đầu vào lồng ngực người kia.
Lúc này, chỉ cảm thấy gió rít bên tai, nhưng thân thể đã được bảo vệ hết sức chu toàn.
Khi ngọn lửa đến gần, ánh mắt Ung Hoa Đình đột nhiên thay đổi, con ngươi lóe lên sắc vàng, áo giáp của chiến thần lập tức được thêm vào, thần cách được khôi phục như cũ.
Chiến Thần vốn là hiện thân của Hỏa Cửu Thiên Huyền, bất luận ngọn lửa nào cũng đều phải khấu đầu với hắn, khi hai người đáp xuống, ngọn lửa thức thời biến đi, mở ra lối đi an toàn.
"Ngươi có thể mở mắt ra, tiểu sư tôn." Thịnh Linh Tuyên mở mắt ra, nhìn thấy cảnh trước mắt liền hô "wow" một cách đầy ngạc nhiên, sau đó nhìn vẻ ngoài của Ung Hoa Đình liền cảm thấy rất mới mẻ, nhìn tới nhìn lui cảm thán: "Trông ngầu quá!"
Người này thường rất ngỗ ngược, cũng chưa bao giờ chải đầu kỹ lưỡng và luôn mặc bộ thường phục trắng đơn giản nên lúc này trông hắn rất mới lạ.
Thịnh Linh Tuyên trong lòng ngứa ngáy: "Mặt bộ giáp này trông soái quá, làm cho ta một bộ
được không?"
Ánh mắt Ung Hoa Đình lóe lên một tia âm u, dẫn người đi vào sâu trong bí cảnh, dỗ ngọt tiểu sư tôn: "Chuyện này nói sau đi, tiểu sư tôn về nhà ta, muốn cái gì đều có cái đó"
Thịnh Linh nghe xong có chút xoắn xuýt: "Nhưng mọi người vẫn đang chờ ta ở Thanh Vân phái.
"
"Bất cứ lúc nào cũng có thể về thăm, rất gần." Ung Hoa Đình tiếp tục lấp lửng, "Không cần vội vàng đưa ra quyết định, có thể từ từ suy nghĩ."
Hai người vượt qua núi lửa liền thấy sông Nhược Thủy trong truyền thuyết
Những người có thể vượt qua con sống chỉ có thần thú Phượng hoàng biết bay và thần mộc
Thịnh Linh Tuyên có một chút khó khăn, đừng hỏi tại sao tiểu phượng hoàng không tự bay, hỏi cũng như không mà thôi.
Loài chim khi còn nhỏ, phải được trưởng bối bắt đến vách đá để dạy chúng bay.
Thịnh Linh Tuyên đã rời khỏi thiên đình khi còn chưa được sinh ra, vì vậy cư nhiên không có ai dạy.
Thanh Khâu Tử từng nói đùa rằng tiểu sư tôn giống gà hơn phượng hoàng, làm Thịnh Linh Tuyên tức giận đến mức hất lông đuôi trở lại thành hình người và không ngó ngàng đến sư phụ suốt nửa tháng.
Nhìn dòng sông sâu và yên tĩnh trước mặt, trong đầu Thịnh Linh Tuyên chợt nảy ra ý tưởng, hắn vui vẻ lấy chiếc hộp nhỏ ra, hai mắt lấp lánh: "Lông vũ của ta có thể đưa chúng ta bay qua sông không? ".
"Thật thông minh", Ung Hoa Đình thấy tiểu sư tôn đưa ra sáng kiến, liền xoa đầu tỏ ý khen ngợi.
Hắn mở chiếc hộp, dùng tay phải dẫn thần thức.
Sự thấu hiểu ngầm giữa Chiến Thần và Phượng Hoàng đã khiến cả hai hòa hợp ăn ý với nhau.
Những chiếc lông đuôi phượng hoàng rực rỡ và lộng lẫy bay lơ lửng trên không trung, bao bọc hai người họ từ từ băng qua sông Nhược Thủy, tiến vào bên trong bí cảnh Côn Lôn.
Khi họ thực sự đặt chân đến, Thịnh Linh Tuyên hoảng hốt vì cảm giác lạnh lẽo bao quanh - "Núi lửa cùng sông nhược thủy " được đồn đại đáng sợ cũng đã vượt qua quá dễ dàng.
Không thể đổi thành bất kỳ người nào khác, chỉ có họ mới có thể, nơi này được sắp đặt cho hắn, không phải đến để khám phá mà là đi về nhà
Trước mắt hiện cảnh sắc mùa xuân lộng lẫy, núi Côn Lôn đất đai phì nhiêu, chim muông hoa lá, suối rừng bao quanh, có nhiều bảo vật kỳ lạ và chim muông thú dữ có hình dáng khác nhau.
"Ở đây không nguy hiểm lắm ~" Thịnh Linh Tuyên cảm thấy hơi xúc động, cảm thấy mới mẻ và phấn khích hơn bao giờ hết, hắn đung đưa bàn tay đang bị Ung Hoa Đình nắm chặt, bước qua chín cổng và chạy thật nhanh.
Thấy tiểu bảo bối vui vẻ, Ung Hoa Đình thu lại lời cảnh cáo, chỉ âm thầm dùng thần thức bảo vệ người thương.
Nơi này quả nhiên nguy hiểm tứ phía, cả hai còn chưa đi xa thì một con quái thú có hình dáng giống con cừu nhưng có bốn sừng đột nhiên từ phía sau nhảy ra, móng vuốt cùng hàm răng sắc nhọn lóe lên tia sáng lạnh lùng nhào vào tấn công Ung Hoa Đình.
Con thú được gọi là Thổ Lâu, là dã thú.
Ung Hoa Đình thầm niệm tên loài đã tuyệt chủng từ lâu, ma khí trong tay hóa thành cung tên bắn nhắm ngay thái dương, giẫm lên vách đá giương cung bắn ngay đầu nó.
Các sinh vật trong Di tích Côn Lôn hầu hết là những quái vật bất bại, còn có những linh vật quý giá.
Giết chết là chuyện bất lợi.
Chỉ có thể kiềm hãm chúng tạm thời bằng cung thần, sau đó thuần hóa chúng làm đồ chơi cho tiểu Phượng Hoàng.
Sau khi nghiền nát Thổ Lâu, Ung Hoa Đình nhìn lại và phát hiện Thịnh Linh Tuyên cùng đoạn trường đằng chơi đánh đu.
Chim Khâm Nguyên đội một vòng hoa ngũ sắc lên đầu khiến tiểu bảo bối của hắn cười khanh khách.
Trời sinh linh tính của tiểu Phượng Hoàng vô cùng thuần khiết, có thể khiến cho muông thú thích thú gần gũinên lời đồn ở Côn Lôn: "Khiêu khích chim muông thú thì bị ăn đến chết, chọc cây bị cây đè đến nát " đều không có linh nghiệm đối với tiểu Phượng Hoàng.
Mười vạn năm trước, Phượng tộc hình dáng đen tuyền, sau khi Hắc Phượng Hoàng làm thủ
lĩnh sinh linh ở núi Côn Lôn, loài chim này đã biến hóa màu sắc sặc sỡ cho lông vũ của con cháu đời sau, đây là một lợi thế mà thiên đế ban cho.
Tiểu Phượng Hoàng là con cưng của Côn Lôn.
Ung Hoa Đình trầm ngâm suy nghĩ, vừa tiện tay giải quyết con voi ma mút ăn thịt người đang nhảy về phía mình.
Vì vậy toàn bộ hành trình có vẻ hơi kỳ lạ,Thịnh Linh Tuyên và các sinh vật núi Côn Lôn ở phía trước cười và đùa giỡn, trong khi Ung Hoa Đình ở phía sau thì chiến đấu ác liệt với quái vật và quái thú.
Khi đi đến Tam Thổ Chu, một trong ba lãnh địa của Côn Lôn, Thịnh Linh Tuyên nhìn lại thì thấy bàn tay của Ung Hoa Đình đang siết cổ con hổ mắt vàng, và móng vuốt của con hổ mắt chỉ giơ lên được nửa chừng, sau đó bất động không thể làm gì.
Thịnh Linh Tuyên nghiêng đầu hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?" Con hổ nằm xuống vẫy đuôi: "Woo ~"
Ung Hoa Đình vuốt ve đầu hổ với vẻ mặt thân thiện: "Bọn ta đang trao đổi tình cảm."
"Ồ, Vậy thì các hai ngươi cứ vui vẻ đi, đừng đánh nhau", Nói xong Thịnh Linh Tuyên quay đầu rời đi.
Ung Hoa Đình mỉm cười quăng con hổ vằn trên tay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...