Náo loạn tại "Thanh Vân khai hội" kết thúc bằng việc đệ tử mới ôm tiểu sư tôn rời đi, để lại Cừu Thanh Hằng thu dọn tàn cuộc, điều này khiến cho Thanh Hằng sư thúc không ngừng nổi gân xanh đầy trán tức giận.
Hắn có linh cảm xấu là những ngày bình yên tại Thanh Vân phái sắp kết thúc rồi.
Ở một nơi khác, tiểu sư tôn bé nhỏ không ngừng vặn vẹo thân người khi được đệ tử bế trên tay, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Ung Hoa Đình rồi tiếp tục nhìn đầu ngón tay, sau lại ngước nhìn mặt đệ tử một lần nữa.
Loay hoay một lúc lâu, tiểu sư tôn mới ngập ngừng chọt chọt đối phương nói:, "Đồ nhi, đồ nhi, ngươi thả vi sư xuống, như thế này không có được đâu nha."
" Suỵt", Ung Hoa Đình tỏ vẻ nghiêm túc nói, " đồ nhi là đang tôn kính sư tôn..
"
Thịnh Linh Tuyên càng do dự nói:" Nhưng ta và sư phụ không phải như thế này? "Làm sao một vị sư phụ và đệ tử lại có thể ôm nhau một cách hiển nhiên như thế?,Ung Hoa Đình nghe xong cũng không nói gì, biểu cảm trên mặt vẫn hoàn hảo, cúi đầu hỏi người đang ôm trong lồng ngực: "Tiểu Sư Tôn trước đây đã thu nhận đệ tử rồi sao?"
Thịnh Linh Tuyên lắc đầu: "Không có nha, ngươi là đồ đệ đầu tiên của ta nha."
"Nếu đã như vậy sư tôn cùng sư tổ đừng chỉ học hỏi lễ nghi của người phàm giới, Họ cũng hiểu biết hết lễ nghi đâu, nhưng lễ nghi trên núi thì đều sẽ như thế này".
Ung Hoa Đình nói một cách rất là tự nhiên, ngay cả cái nhếch miệng cũng không không biến đổi đi chút nào.
Lý do được bịa đặt như thế dĩ nhiên sẽ có rất nhiều sơ hở
" Ừ", nhưng Thịnh Linh Tuyên chỉ biết gật đầu, dựa vào lồng ngực hắn liên tục gật đầu, sau đó tự tìm tư thế thoải mái, ngoan ngoãn nép vào lồng ngực của đồ đệ
Ung Hoa Đình ngược lại có chút ngoài ý muốn, dưới chân tăng tốc lực của cân đẩu vân, nheo mắt ghé sát tiểu sư tôn, nhướng mày hỏi: "Ngoan như vậy? "Ừ!" Thịnh Linh Tuyên thật mạnh gật đầu, "Nghe lời ngươi!" "Nghe lời ngươi, ba từ nghe quá mức ngoan ngoãn.
Ung Hoa Đình vạn năm lạnh nhạt, lần đầu cảm thấy nhói tim, hắn không có nói thêm nữa, chỉ ôm chặt bảo bối trong lòng, nhảy xuống cân đẩu vân đi vào trong, nhìn quanh cung điện to lớn nhưng quá quạnh quẽ, khiến cho hắn không khỏi suy nghĩ.
Trước cửa không có một bóng người đứng đợi hầu hạ, sau khi chưởng môn trước thăng thiên, sợ rằng tiểu sư tôn được giáo dưỡng như tiểu thiếu gia yêu kiều, hắn không được rèn luyện nên rất sợ phạm sai lầm và rắc rối, nên vô cùng thận trọng và sợ hãi.
Thanh Vân phái giống như một đám mây, Thịnh Linh Tuyên sớm thành bù nhìn, bị gạt sang một bên làm linh vật sống cho môn phái, chỉ ra mặt và được trọng dụng trong những thời điểm quan trọng.
Ví dụ, thu nhận đồ đệ như kiểu cầm dùm " củ khoai phỏng" cho người khác.
Khi Ung Hoa Đình nghĩ tới việc này, hắn đột nhiên bật cười rất vui vẻ.
Trong khi đó, Thịnh Linh Tuyên được kẻ nào đó ôm trong lồng ngực không cần tự mình bước đi, tiểu sư tôn không ngừng đung đưa chân giữ không trung và nép sâu vào lồng ngực Ung Hoa Đình ngáp một cái
"Bảo bối muốn ngủ, ôm ta đến giường, ôm ta đến giường ~" Thịnh Linh Tuyên lắc lắc cổ Ung Hoa Đình, động tác và giọng điệu vô cùng tự nhiên, giống như thói quen đã làm nhiều lần trước đó, Ung Hoa Đình không suy nghĩ nhiều, ôm bảo bối đặt trên giường.
Linh Tuyên được người đàn ông đặt nhẹ lên giường, trong lòng có chút bối rối vì cảm nhận đuợc có người đang nắm tay mình, sau đó một nụ hôn ấp áp hôn xuống lòng bàn tay, kèm theo giọng nói kiên quyết: "Tiểu tôn sai rồi, không phải ngươi nghe ta mà tất cả mọi người đều phải nghe lời của ngươi.
" Ừm!", thoải mái nằm trên giường, Thịnh Linh Tuyên mơ hồ trả lời, không biết có nghe rõ lời hắn nói không.
Nhưng điều đó không quan trọng, Ung Hoa Đình vỗ nhẹ lưng tiểu sư tôn nghĩ sẽ vì "củ khoai phỏng" này trừng trị những kẻ đáng ghét kia
...!
Vì thế ngày hôm sau, Thịnh Linh Tuyên khi rời giường, nhìn những đệ tử đang quỳ bên ngoài, hắn kinh ngạc đưa tay dụi mắt ngáp một cái.
Đây đều là đệ tử của Thanh Vân, chức vụ cao, luôn ra vẻ thanh cao ngạo mạn, hôm nay làm sao mà quỳ dưới đất như vậy.
Nam tử áo trắng đứng trước bàn làm việc, hắn gấp tịch thư trên bàn, liền đưa tay ra ôm tiểu sư tôn đặt trên đùi mình, còn bản thân thì ngồi trên ghế chính.
Dù tiếp xúc chưa bao lâu, nhưng nhiệt độ ấm áp trong vòng tay của nam tử khiến cho Thịnh Linh Tuyên có cảm giác an tâm.
Thịnh Linh Tuyên nhìn thấy tình hình trước mắt, kéo tay áo đệ tử, ngẩng đầu hỏi nhỏ: "Tại sao bọn họ lại quỳ ở đây?"
Người quỳ bên dưới nghe thấy tiếng động, nhướng mắt muốn nói gì đó, Ung Hoa Đình khẽ liếc lại, trong mắt hắn chỉ thấy sự lãnh đạm khiến cho người khác cảm thấy rét run, vì thế tên kia miễn cưỡng im miệng.
Những người khác cũng rất tức giận nhưng lại không dám nói ra, nếu không phải có uy lực kinh người chèn ép ở phía sau ai lại tình nguyện quỳ như vậy chứ?.
Không phải bọn họ muốn quỳ, mà là có người khiến bọn họ không đứng dậy được!
Ung Hoa Đình đưa tay chạm vào lọn tóc của tiểu sư tôn, dùng năm ngón tay chải lại mái tóc hơi rối của bảo bối.
Mái tóc đen và bộ quần áo đỏ làm cho đường nét của tiểu sư tôn trở nên sáng sủa và xinh xắn vô cùng.
Thật không thể tưởng tượng được khi trưởng thành sẽ đẹp đến nhường nào, bởi vì y vốn dĩ y mang phong thái của bộ tộc Phượng Hoàng.
Ung Hoa Đình hai tay thân mật, ra vẻ đệ tử hiếu thuận nhướng mày trầm giọng nói:"Tiểu sư tôn không biết đó thôi, vì mới có đệ tử mới nhập môn, nêm chưởng môn sẽ kiểm tra năng lực của các đệ tử trong môn phái trước mặt đồ đệ mới, để có thể thuyết phục những đồ đệ mới".
Nói xong, hắn chỉ vào chồng tịch thư chất đống trên bàn nói: " Đây quy tắc và bí thuật nội bộ,tiểu sư tôn có thể theo trình tự mà kiểm tra trình độ và thể lực của mọi người.
Thịnh Linh Tuyên theo lời nói nhìn đến, ánh mắt tiếp xúc với đống tịch thư kia, mắt to mơ hồ mà chớp vài cái.
Sư phụ khi còn sống, sáng trưa chiều tối y đều ăn vạ trốn tránh mấy thứ này, chính y cũng chưa xem qua lần nào.
Chột dạ nhìn một đám người đang quỳ dưới kia, y quyết định thành thật, quay đầu ghé vào tai Ung Hoa khẽ nói: "Nói cho các ngươi biết một chuyện, ta hông biết gì về đống thư tịch võ thuật, bí thuật kia".
Giọng nói nhỏ nhẹ, bàn tay phải vô thức cầm lấy ngón trỏ của đệ tử xoay xoay nắn nắn, động tác này như mèo con đưa móng vuốt cào nhẹ, khiến trong lòng yêu thương đến phát run.
"Đừng lo lắng, tiểu sư tôn chỉ cần làm theo lời ta nói." Ung Hoa Đình đè nén dục vọng và tăm tối trong lòng, khe khẽ bên tai nói: "Tùy tiện tra khảo một chút, ta có thể làm mọi thứ.
"
Thịnh Linh Tuyên mắt sáng lên: "Thật sao?"
Ung Hoa Đình chớp mắt nhìn tiểu bảo bối: "Ta không lừa ngươi."
Vì thế trong vài canh giờ tới, chưởng môn đều khiến mọi thứ gà bay chó sủa.
"Càn Khôn Đại Na Di!" Thịnh Linh Tuyên mở một quyển bí tịch ra đọc
Ung Hoa Đình siết chặt tay trái, ánh mắt vô cùng thâm thúy, thân hình Triệu sư huynh đang quỳ ở phía trước bỗng lóe lên, ngay sau đó hắn ta đột nhiên xuất hiện phía sau vị đồng môn khác.
Hai vị sư huynh nhìn nhau: "???"
Người kia siết tay giơ lên cao, tên sư huynh nọ kinh hãi phát hiện người trên đỉnh đầu đang bị cuộn tròn như quả bóng và bị ném đi với một sức mạnh kinh người.
Đám người dưới kia quỳ gối rất ngay ngắn, Triệu sư huynh bị biến thành quả bóng bay thẳng vào hàng người đang quỳ.
"!"
Những người khác nhìn thấy cảnh tượng, liền kinh hãi muốn đứng lên bỏ chạy nhưng chưa kịp hành động đã thấy vài người ở hàng đầu đột nhiên biến mất, khi xuất hiện trở lại, tất cả đều
lăn lốc ngoài tiền sảnh trên người dính đầy bùn đất dơ bẩn đến hết hồn.
Đám người kia, muốn thi triển pháp lực để chống đỡ, nhưng phát hiện linh lực của mình đã bị phong bế, đột nhiên mọi người quay lưng lại nhìn nhau và kêu gào, cảnh tượng trông hết sức buồn cười.
"Phụt, phụt," Linh Tuyên lấy tay che miệng, ánh mắt sáng ngời ngước lên nhìn đồ đệ nhà mình khẽ nói: "Như vậy không sao chứ?", "Đồ đệ lợi hại không?", Ung Hoa cười nói.
" Tuyệt vời!", tiểu sư tôn vui vẻ nói.
" Không có phần thưởng sao"?", đồ đệ hỏi.
Thịnh Linh Tuyên: *Nhiệt tình vỗ tay rõ to*
"Còn muốn xem gì nữa không?"
"Cái này, cái này! Ngự kiếm thi triển pháp lực!"
Ung Hoa Đình dùng năm ngón tay phất lên, tất cả bảo kiếm trong trường đều bay ra khỏi vỏ kiếm bay lơ lửng trên không, phương hướng đột nhiên thay đổi, tất cả kiếm pháp đều hướng về tiền sảnh, chỉ thấy đám đệ tử la to: "ah ah ah ah ah ah ah ah!"
Thịnh Linh Tuyên: "Ha ha ha ha ha ha ha ~ "!
"Còn muốn cái này! Ta còn muốn nhìn cái này!"
Ung Hoa Đình cười sủng nịch nói: "Tốt "
Đám đông: Trời ơi! Không, bọn ta không muốn!
"..."
Sau một buổi sáng hỗn loạn, Thịnh Linh Tuyên đã cười đến đau cả hàm.
Ung Hoa Đình thấy thế, phất tay áo ném những người đó ra khỏi nội viện Thanh Vân phái.
Lúc này hắn đang nằm trên ghế lông cừu, dùng tay chống đầu, dùng pháp lực để lột vỏ hạt cho tiểu sự phụ đang ngồi trước mặt mình.
Linh lực bao lấy vỏ quả, sau đó phân ra vô số xúc tu nhỏ bóc vỏ ra lộ ra phần ruột bên trong hoa quả.
"A ~" Thịnh Linh Tuyên há miệng nhận đồ ăn, sững sờ nhìn Ung Hoa Đình sử dụng linh lực
Thịnh Linh Tuyên cũng bắt chướt làm theo, một tay chống đầu nằm nghiêng xuống, lúc sau thở dài nói: "Ngươi thật giỏi, ta không thể làm được." "Sư tôn không cần làm gì cả, chỉ cần đồ đệ là đủ rồi." Ung Hoa Đình đút thêm trái cây cho tiểu sư phụ hỏi: " Thế nào, buổi sáng náo loạn như thế, có vui không?"
" Rất vui, rất vui ", Thịnh Linh Tuyên nhai trái cây trong miệng, hai má phồng lên vì phấn khích nói.
Nhìn thấy một tiểu sư tôn môi đỏ mộng, đôi mắt to long lanh như nước, tinh thần vui vẻ ngập tràn, trái tim của Ung Hoa Đình khẽ rung động, mở thần thức ra xem, phát hiện ba chiếc lông nhỏ của tiểu sư tôn đang vẫy vẫy lắc lắc vì vui vẻ
Thái tử thiên đình chưa bao giờ là một vị thần tốt, làm việc tốt đều muốn người khác báo đáp, hắn đưa tay lên nắn nắn gò má mềm mại của tiểu sư tôn nói: "Nếu vậy, không phải tiểu sư tôn phải ban thưởng cho đệ tử sao?".
" Thôi, đừng véo ", Thịnh Linh Tuyên chật vật tránh móng vuốt của quỷ đồ đệ, nuốt trái cây trong miệng, tự mình vươn người về phía trước, hướng gò má đối phương, hào phóng nói: "Cho ngươi một nụ hôn! ".
Động tác rất điêu luyện, như thể đã làm rất nhiều lần trước đó.
Thấy tiểu sư phụ sắp hôn, Thái tử điện hạ đột nhiên sửng người, ngẩng đầu nhìn chằm chằm tiểu sư phụ chuẩn bị hôn tới, đột nhiên nhớ tới chi tiết nào đó, hắn híp mắt ngữ khí nguy hiểm nói: "Tiểu sư phụ, ngươi trước kia với sư tổ đều làm như thế sao?"
"Giống nhau a^^." Thịnh Linh Tuyên cười khúc khích, " khi đó ta là đệ tử còn sư phụ ta là sư tôn mà thôi"
"..."
Ung Hoa Đình: "Hahahahaha"
Thịnh Linh Tuyên đột nhiên bị ôm chặt trong ngực của đồ đệ nhà mình.
Một lúc sau, một trận trời đấy quay cuồng, hắn bị đồ đệ đặt dưới thân, tóc dài buông xuống, đôi mắt đầy mệ hoặc
Đột nhiên đôi môi mang nhiệt độ nóng bỏng hôn lên đôi môi mềm mại của tiểu sư phụ, nụ hôn này bắt đầu đầy si mê và triền miên.
Giữa môi lưỡi đang hòa quyện vào nhau, giọng nói ngắt quãng của thái tử điện hạ đột nhiên vang lên: "Sai rồi, ta sẽ dạy ngươi như thế nào là sự hòa hợp giữa sư phụ và đệ tử.
"
- -----------
Tiểu kịch trường:
Trên thiên đình, Đạo sĩ của Thanh Vân Phái vừa mới phi thăng đột nhiên hắt hơi một cái.
Lão sờ lên bộ râu trắng và thở dài nghĩ, bản thân tu luyện rất lâu ở hạ giới, hóa ra vận khí ở cõi tiên thì không được tốt cho lắm.Vừa định quay về, hắn nghe thấy Ti Mệnh Tinh Quân ở phía sau đang gọi hắn.
"Thanh Khâu tử xin dừng bước!"
Mới vừa phi thăng thành tiểu tiên, hiếm có cơ hội quen biết với tiên nhân trên trời, nghĩ đến đạo sĩ Thanh Vân liền xoay người lại chào hỏi: "Bái kiến Tinh Quân, xin hỏi Tinh Quân gọi tiểu tiên, là vì việc gì......?"
Không có việc gì lớn, Ti Mệnh cười thân thiện, đưa cho hắn một phong thư nói: " Ta là đến truyền tin của thái tử điện hạ đang lịch kiếp ở phàm giới".
Nói xong, Ti Mệnh nhìn đạo sĩ Thanh Vân Phái với ánh mắt ba phần thương hại, bốn phần vui sướng chờ hắn đọc phong thư
Phong thư viết:
"Thanh Vân đạo sĩ đã chăm sóc cho tiểu tổ tông của ta suốt 20 năm qua.
Bổn vương vô cùng cảm kích.
Mong ngươi tu tiên thuận lợi,
Con đường phía trước xán lạn,
Gặp dữ hóa lành,
Tự giải quyết cho tốt ^_^"
Đạo sĩ Thanh Vân: "?????"
( PS: Tiểu phượng hoàng tuy rằng trưởng thành qua 20 năm, nhưng so với thần thú thì khá là non nớt, tính cách thuần khiết).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...