Nhân giới rộng lớn và tuyệt mỹ, vùng trung tâm đồng bằng là vùng đất thờ cúng của vương triều, thậm chí là nơi được Hoàng đế Cao Thiên Thanh bảo hộ, nơi này luôn cường thịnh nhộn nhịp.
Đông, tây, nam, bắc, Tam sơn ngũ nhạc đều quy tụ tại đây, tu luyện và phát triển môn phái.
Mỗi giáo phái đều có sở trường riêng, nhưng luận về đứng đầu thì phải nhắc đến Thanh Vân phái của nước Thục.
Thanh Vân phái trải dài toàn bộ 3 khu vực trên núi Thục Sơn, trông như một tấm gương phản chiếu.
Nơi này được núi rừng bao quanh tạo nên sự phòng thủ rất kiên cố, bất khả xâm phạm.
Từ xa nhìn có thể thấy phong cảnh nơi đó đẹp như tranh vẽ, càng đến gần vẻ đẹp càng trở nên đặc sắc hơn.
Nhiều hang động đá vôi cao chót vót, nhiều cây cổ thụ to lớn mọc bên vách đá, có đến hơn 108 loài thực động vật nơi đây, thực sự đây là một nơi rất đáng trân quý của nước Thục.
Không hổ là môn phái có thể tu luyện tu vi tuyệt đỉnh, trưởng lão trong môn phái có hơn nghìn năm tu vi, đệ tử trong môn phái giống như tiên nhân bất tử, chẳng trách nơi này thu hút rất nhiều tài năng trẻ đến bái sư nhập đạo.
Tuổi thọ của người tu luyện lâu hơn người thường, cho nên Thanh Vân phái luôn mở cửa để thu thập đồ đệ mới suốt mấy trăm năm qua.
Bất cứ khi nào " Thanh Vân khai hội" được tổ chức, sẽ có rất nhiều người trẻ tuổi từ bốn phương ùn ùn kéo đến để tham dự, với mong muốn có được tu vi bất tử khi gia nhập môn phái, đây là một cuộc thi được tổ chức 100 năm một lần.
Muốn như vậy, mọi người đều phải vượt qua những ngọn núi cao, địa hình trắc trở để có thể đến cổng Thanh Vân phái, tìm kiếm cơ hội có được tu vi bất tử.
Người đạt được mục đích là người dành chiến thắng trên võ đài.
Trong đó những sĩ tử hào hoa, có nhiều tài nghệ sẽ có cơ hội được các cao thủ và trưởng lão thu nhận làm đệ tử, trưởng bối có cơ hội được chưởng môn coi trọng.
Chưởng môn đứng đầu môn phái lớn như vậy, tuyệt đối không phải người bình thường.
Thế nhưng chưởng môn đương nhiệm Linh Tuyên có chút kì lạ và đặc biệt.
Hôm nay là lễ “Thanh Vân khai hội” đầu tiên sau khi y nhậm chức, cũng là để thu nhận đồ đệ
“Chưởng môn cháu ta, đã đến giờ rồi, trên võ đài một đám người đang chờ, còn tính ngủ tới khi nào?” Đứng ở trước chính sư thúc của tiểu chưởng môn, hắn mặc áo choàng xanh đậm, tay nắm sau lưng, lời nói mang vẻ tức giận, dùng âm lực để nói chuyện.
Lông mày của hắn cau thành chữ xuyên trông có vẻ vô cùng nghiêm trọng, đệ tử xung quanh cúi đầu không dám nhúc nhích, điều này đủ thấy người này rất có quyền lực trong Thanh Vân phái.
Thế nhưng, chưởng môn cư nhiên lại không có động tĩnh nào.
Cừu Thanh Hằng hừ một tiếng, dùng lực đẩy mạnh cánh cửa, mang theo người bước vào, Chưởng môn động thân phận tôn quý, thế nhưng hiện giờ tẩm cung chỉ là cái vỏ rỗng khác xa với vẻ ngoài hoa lệ, linh mạch cùng ngọc thạch lẻ loi phiêu tán linh khí, tứ phía đều hết sức cô quạnh, thậm chí người hầu hạ cũng chỉ lác đác vài người
Cừu Thanh Hằng nhíu chặt mày đi thẳng lên gác mái trên cùng, nơi này là nơi ngủ của tiểu chưởng môn.
Hắn mở cửa đi vào, tìm một vòng không thấy người, mới thở dài sử dụng linh thức.
Cuối cùng phát hiện trong góc tủ quần áo một bộ dáng nhỏ bé đang không ngừng run rẩy.
“Kẽo kẹt……” Tủ quần áo được mở ra, ánh sáng bên ngoài rọi vào góc tối trong tủ, bên trong hiện ra một bé trai nhỏ nhắn.
Chỉ thấy trên người đứa nhỏ quần áo cùng tóc bởi vì trốn trong tủ quần áo mà bị cọ đến nhăn nhúm, vài sợi tóc bết trên má càng làm lộ lên vẻ đáng yêu của khuôn mặt như ngọc, nhỏ nhắn vừa lòng bàn tay.
Có lẽ là bởi vì ngột ngạt, khiến cho gương mặt đáng yêu của cậu bé hơi ửng hồng, cánh mũi thanh tú cũng có chút ửng đỏ, những giọt nước mắt chòn chưa khô làm ướt hàng mi dài của cậu bé, và đôi mắt màu đen sáng ngời lúc này vẫn đang run rẩy chớp chớp cùng tiếng thút thít, rụt rè nhìn sư thúc.
Cuộn người trong tủ quần áo, hít hít mũi, dùng tay lau nước mắt còn vươn trên mắt, dùng giọng non nớt nhỏ giọng nói: “Sư thúc, Linh Tuyên không muốn đi.”
Luôn miệng nhỏ giọng năn nỉ, mong được đồng ý bao dung, thoạt nhìn đáng thương nhưng lại mang dáng vẻ đáng yêu vô cùng.
Cừu Thanh Hằng siết chặt nắm tay, cưỡng bách chính mình không tiếp tục nhìn.
Hắn nghĩ, chẳng trách sư huynh trước khi phi thăng lại sủng ái đồ đề vô tình nhặt được này, đem Thịnh Linh Tuyên giáo dưỡng thành "phế vật", còn khăng khăng đem chức danh chưởng môn truyền lại cho y, vì chính mình đi rồi, tiểu đồ đệ liền có có hội.
Nhưng dựa vào cái gì, nhất là cái danh chưởng môn nào phải trò đùa, hắn không cam lòng.
Cừu Thanh Hằng lạnh lùng nói: “Không được, ngươi là chưởng môn, lần này nhất thiết phải thu nhận một đồ đệ.”
“Chính là, chính là ta sẽ không chỉ dạy đồ đệ”, Thịnh Linh Tuyên rũ mắt nhìn chằm chằm khe hở dưới đất, tấm đá ngọc bích trơn nhẵn không tì vết, không biết từ bao giờ xuất hiện một khe nứt trông khó chịu vô cùng.
Thịnh Linh Tuyên suy nghĩ miên man, trong lòng có chút buồn bực, cổ họng phát ra giọng nói nghẹn ngào: “Trưởng lão cùng tiền bối lúc trước đây chưa bao giờ để ta nhúng tay vào sự vụ của chưởng môn, sư thúc cũng không dạy ta, Linh Tuyên sợ lắm.”
Hắn nhớ sư phụ mình luôn tốt như thế, trưởng bối luôn sủng ái Linh Tuyên chưa bao giờ làm hắn sợ hãi.
“Linh Tuyên”, Cừu Thanh Hằng một lúc sau nhẹ giọng nói, nhưng thái độ vẫn cứng rắn như cũ, “Tình huống không giống nhau, lần này có một nhân vật khá phiền toái trong đám đệ tử mới, vì thế ngươi đặc biệt phải ra mặt không thể thay đổi được.
Vị kia thân phận giữ kín như bưng không một ai biết, vô luận thu như thế nào đều không biết là phúc hay họa, không ai dám mạo hiểm.
Vì thế,"quả khoai bỏng "liền ném đến tay Thịnh Linh Tuyên.
Chưởng môn thu nhận đệ tử về hình thức rất hợp tình hợp lý.
Cừu Thanh Hằng không thể nhượng bộ, kéo tay Thịnh Linh Tuyên đứng lên, nhỏ giọng nói: “Ngoan, nghe lời.”
Trên núi Thanh Vân có vần mây đỏ chói mắt, mặc dù trận chiến cuối cùng quan trọng hơn, nhưng những người cầm tinh mãng xà cảm vô cùng khó chịu, cũng chỉ đơn giản là trực tiếp ngó lơ nó.
Nam nhân mặc áo choàng trắng, tà áo tung bay, trong tay không cầm pháp khí, khí chất ung dung thản nhiên đối lập với không khí căng thẳng trên võ đài, tóc dài tùy ý cột sau lưng, vẻ ngoài ngạo mạn, không quan tâm đến bất kì điều gì.
Xung quanh hắn, người nằm la liệt dưới đất, tuy giữ được tính mạng, nhưng linh căn khô kiệt, máu chảy đầy đất, chỉ sợ e khó có thể hồi phục như trước được.
Đại Bi là người có quyền đưa ra quyết định, nếu không có gì phát sinh thì đệ tử của chưởng môn sẽ là nam nhân áo trắng thắng trận kia.
Thịnh Linh Tuyên mới vừa đến liền thấy cảnh tượng trên võ đài ập vào mắt, nhìn thấy dáng vẻ của đồ đệ tương lai, lập tức sợ hãi không thốt nên lời.
Y hít hít mũi nhỏ, kéo tay áo Cừu Thanh Hằng núp ở sau lưng, nhỏ giọng nói: “Sư thúc, Linh nhi sợ lắm.”
Cừu Thanh Hằng nghe vậy liền sửng sốt, đầu óc có chút xuất thần.
Hắn nhớ lại, Thịnh Linh Tuyên làm nũng với hắn là khi còn rất nhỏ, tiểu hài tử khi đó được chưởng môn sư huynh mang về, nho nhỏ hệt cục bông tuyết đáng yêu, ngoan ngoãn mềm mại, ai nhìn cũng muốn cưng nựng.
Hắn đột nhiên nhớ tới khi đó chính mình cũng cưng chiều Thịnh Linh Tuyên vô cùng.
Bây giờ mười mấy năm trôi qua, hắn lại nhìn thấy dáng vẻ của tiểu hài tử làm nũng năm nào.
“Kết thúc ”, đệ tử môn phái thấy Cừu Thanh Hằng giơ tay lên, lệnh cho đệ tử thu dọn võ đài, mặt khác thay Thịnh Linh Tuyên dò hỏi về người thắng cuộc kia.
Chính mình, nắm tay tiểu chưởng môn đi đến khán đài phía trước.
Thịnh Linh Tuyên thở ra một hơi, vỗ vỗ ngực, mím chặt khuôn mặt nhỏ, an tĩnh ngồi trên ghế cao sang trọng, ngoan ngoãn nghe sư thúc dặn dò, bắt đầu đưa ra điều lệ của môn phái.
Nhìn thấy điệu bộ hắn như vậy, đám quần chúng dưới khán đài sởn tóc gáy, che miệng khẽ cười.
Đại diện các môn phái khác cũng đến xem trò cười ở Thanh Vân phái.
Các môn phái xung quanh trong lòng tỏ vẻ khinh thường, hóng xem trò cười của Thanh Vân phái nói: “Tiểu chưởng môn nhỏ tuổi này, nhìn không có linh lực, sợ sẽ khiến môn phái mất hết mặt mũi.”
Thịnh Linh Tuyên có chút ủy khuất, hắn đã hết sức nỗ lực…… Mà bên kia, Ung Hoa Đình cười như không cười đứng trước người đang dò hỏi hắn, người kia hỏi hắn tên họ là gì, tuổi bao nhiêu, có nguyện ý trở thành đệ tử của chưởng môn hay không?"
Ung Hoa Đình vẩy vẩy cổ tay áo, 3000 nhân vật ở đây ai có đủ tư cách làm sư tôn của hắn chứ, hắn tham dự lễ hội của Thanh Vân Phái chỉ để tìm bảo bối của hắn, nhưng quả trứng bảo bối của hắn không có ở đây, hắn liền muốn rời khỏi nơi này không muốn nán lại tẹo nào.
Thấy hắn định đi, quần chúng hóng chuyện bắt đầu cười rộ lên, Cừu Thanh Hằng siết chặt nắm tay, trong lòng thầm nghĩ, đợi lát nữa liền tự mình ra tay, cho dù vãn bối trước đây có tự bôi nhọ danh dự, cũng không bao giờ khinh nhục Thịnh Linh Tuyên nhưng kẻ kia sao dám khinh môn phái ta như thế!
Thẳng đến khi Ung Hoa Đình quay lưng lại, ngẫu nhiên nhìn thấy phía khán đài, khuôn mặt giả vờ nghiêm túc kia vẫn cứ non nớt nhẹ nhàng
Thần thức mở ra, hắn thấy rõ trán của vị tiểu chưởng môn có 3 chiếc lông vũ nhỏ màu đỏ, bởi vì chủ nhân cảm xúc bị ủy khuất nên 3 chiếc lông vũ cũng rũ xuống dưới, đôi mắt thì long lanh ướt át, khiến cho người khác cảm thấy đáng thương nhưng cũng đáng yêu biết bao.
Thấy hắn nhìn qua, lông vũ chủ động lắc lắc, tựa hồ là muốn làm nũng.
“……”, Cử chỉ kia đánh thẳng vào tim của vị chiến thần lạnh lùng, Ung Hoa Đình hung hăng nhắm mắt thở một dài một tiếng, vừa mở mắt ra liền mang đến dục vọng muốn chiếm giữ
Thịnh Linh Tuyên ngồi cách xa liền bị người này dọa sợ, ba chiếc lông vũ run bần bật.
Trong phút chốc, nam nhân kia đang đứng trên võ đài đột nhiên bay lên, mang theo luồng gió sắc bén bay thẳng đến khán đài, thần lực kinh người quét qua quần chúng cười nhạo Thanh Vân phía dưới khiến cho vô số người vỡ nát linh mạch, máu chảy khắp người nhìn có chút rùng rợn.
Cổ linh lực khiến cho người khác hoảng sợ, tuyệt nhiên không kịp kêu nữa câu, hét thảm một tiếng, trừng mắt nhìn về phía Ung Hoa Đình đang bay đến khán đài.
Mà Thịnh Linh Tuyên chưa kịp sợ hãi đã cảm thấy bàn tay mình được nắm chặt một cách đầy trân quý, lòng bàn tay ấm áp vô cùng.
Nam nhân hôn lên bàn tay của tiểu sư tôn.
Tiểu sư tôn ngây ngốc ngồi trên đài cao, nhìn người đang quỳ gối trước mặt mình, nhếch khóe miệng nói: “Tên ta là Ung Hoa Đình.”,“Ta đã tìm thấy tiểu bảo bối,… tiểu sư tôn của ta....” Ba chữ cuối cùng phát ra đầy dịu dàng và mập mờ.
“!!” Tiểu lông vũ của tiểu sư tôn dựng đứng lên vì kinh ngạc, hai má đỏ bừng, suýt nữa bốc khói trông dễ thương vô cùng.
"Thật đáng yêu", Ung Hoa Đình nghĩ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...