Chương Kính tức giận không kìm chế được xoay người xông về phía giường bệnh Uông Bồng Khiết đang nằm, gương mặt xám xịt khiến cho những người khác đang chờ trong phòng cấp cứu không khỏi sinh ra một loại cảm giác sợ hãi trốn tránh, nguy hiểm đáng sợ. Người đàn ông cao lớn, khôi ngô này là đến tìm kẻ thù sao?! Là tên ngu ngốc nào lại ngốc đến nổi đắc tội anh?
Ánh mắt sợ hãi lại không nén nổi tò mò di động theo anh, mọi người đều suy nghĩ tên ngu ngốc kia là ai, lại kinh ngạc phát hiện càng đi đến cái giường bệnh sát tường, gương mặt xám xịt tức giận của anh lại càng phai nhạt
Lúc anh đứng tại bên giường bệnh cúi đầu quan sát cô gái tóc dài trên giường, gương mặt lúc trước vốn vô cùng nghiêm khắc và phẫn nộ chỉ còn lại dịu dàng và lo lắng.
Sắc mặt của cô thật sự rất trắng, thật sự chỉ cần truyền một chai nước là có thể xuất viện sao?
Lúc nhìn thấy gương mặt trắng bệch của cô, toàn bộ sự tức giận đều biến mất không dấu vết, Chương Kính nhịn không được đưa tay vuốt nhẹ mặt cô, lại đột nhiên phát hiện mặt của cô ngay cả bàn tay của anh cũng không bằng.
Ánh mắt rơi vào trên tay cô, anh nhịn không được cầm nó lên áp vào tay anh.
Rất nhỏ, tay của anh thô dày tràn đầy sức lực mà tay của cô lại nhỏ bé thon dài, tràn đầy cảm giác nên có của phụ nữ.
Anh thật sự là một tên ngốc, trước đây sao lại luôn đánh đồng cô cùng với đàn ông? Cô từ đầu đến chân đều giống một người phụ nữ, anh lại ngu ngốc cho là cô không giống?! Lại thật sự là một tên đại ngu ngốc tự cho là đúng lại phản ứng chậm chạp!
Quả thật là người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo.
Biết thế này anh sớm một chút nghe lời Viên Diêu, thừa nhận anh thích cô, như vậy ít nhất có thể tiết kiệm một tháng trước thân thể và tinh thần bị dày vò.
Ngày đó lúc anh hôn Bành Bình sau đó lại làm cô tức giận bỏ đi, anh đã thẳng thắn xin lỗi Bành Bình, nói anh không có chút suy nghĩ gì với cô ấy, kết quả sau khi Bành Bình thưởng cho anh một bạt tai liền từ chức, mà anh thì lại đúng người đúng tội rơi vào cảnh mỗi ngày đều phải tăng ca.
Không nói đến công việc của công ty, sinh hoạt của anh từ sau khi hai người bọn họ cãi nhau cũng thay đổi thành một mảnh hỗn loạn. Nhà của anh loạn thành một đống, tủ lạnh trống rỗng, ngoại trừ bia rượu, tìm không thấy loại thứ hai cái gì có thể bỏ vào bụng. Anh ngủ không đủ, ba bữa không đàng hoàng, tính tình nóng nảy ngay chính bản thân mình cũng bắt đầu chán ghét mình. Ngoại trừ thời gian làm việc, toàn bộ thời gian của anh đều nhớ đến cô, nhớ lúc cô vui, nhớ lúc cô buồn, nhớ toàn bộ mọi thứ của cô, lại trước sau nghĩ không ra anh yêu cô. Anh thật sự có đủ ngu xuẩn!
Đúng vậy, anh yêu cô. Nếu như anh còn có hoài nghi, chỉ cần nhớ lại cảm nhận lúc anh sợ hãi nhìn thấy cô té xỉu trên mặt đất một phút kia, liền có thể hiểu.
Anh yêu cô, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, anh thật sự là yêu cô.
Chương Kính nhịn không được lắc lắc đầu tự giễu, sau đó không tiếng động khẽ cười. Anh yêu cô, nhiều đến không tưởng được! Anh vốn còn cho là mình thích người nhỏ nhắn, yếu đuối giống như con chim nhỏ nép vào người, không nghĩ đến anh lại yêu cô.
Buồn cười sao?
Thật ra một chút cũng không, bởi vì lúc nãy anh đột nhiên tỉnh ngộ bản thân lúc trước luôn chọn những cô gái nhỏ nhắn yêu đuối để qua lại bởi vì lúc cô học tiểu học anh đã thích cô, mà lúc đó cô thật sự nhỏ nhắn yếu ớt.
Anh tìm cô, trong tiềm thức luôn đi tìm hình ảnh đầu tiên của cô khắc sâu trong lòng anh lại quên mất cô kì thật sớm đã ở bên cạnh anh.
Ông trời, anh thật sự là một tên ngu ngốc.
Môi mỏng nhếch lên, Chương Kính tựa hồ có thể nhìn thấy Viên Diêu sau này sẽ chế giễu anh như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...