Cuồng Huyết Thiên Ma

Thực sự mà nói thì hắn không cần phải nhờ đến Hồ Phi Nguyệt để truy tung, hắn có thể sử dụng Thiên Ma Nhãn và vẫn nhận được kết quả tương tự, nhưng để nàng ta chỉ điểm thì vẫn an toàn hơn, bởi mặc dù đám người Mộ Dung gia không có Thánh cấp trong đội ngũ, những vẫn có một tên Tôn cấp cửu phẩm và trên hết đó là có một Bán Thánh, uy lực của Bán Thánh thì hắn đã tự thử nghiệm với tên Ngô Anh của Âm Ma tông rồi, phát hiện ra hành tung của hắn chỉ là chuyện nhỏ.

Tuy vậy với tốc độ của hắn thì có hết sức đuổi theo mà không dùng Thuấn bộ thì cũng chỉ khoảng tương đương với một Tướng cấp lục phẩm, nếu xét theo tu vi hiện tại của hắn mới chỉ có Sư cấp nhất phẩm thì tốc độ này đã có thể được coi là siêu cấp biến thái trong số những tên biến thái nhất rồi, nhưng đối với đám người Mộ Dung gia người có tu vi thấp nhất cũng là Vương cấp nhất phẩm thì chẳng khác nào rùa bò.

Quả đúng như những gì Tử Phong dự đoán, khi hắn đuổi kịp đến ra ngoài khu vực thành trì, đám người Mộ Dung gia đang chiến đấu với một đám người khác, thật ngạc nhiên đó là không hề có sự xuất hiện của Triệu gia, mặc dù là hai nhà có mâu thuẫn với nhau.

“Mộ Dung Thiên, biết điều thì ngoan ngoãn giao ra Tịch Tà Kiếm Phổ, đừng để bọn ta phải thực sự ra tay.”

“Thẩm Đông Lưu ngươi nói hay nhỉ, hai gia tộc chúng ta có thực lực ngang nhau, đến cả đám người bọn ngươi cũng không mạnh hơn bọn ta, vì cái gì mà ta phải đưa nó cho ngươi cơ chứ.”

“Đã sớm biết ngươi sẽ nói như vậy, tất cả xông lên, còn ngươi, tiếp chiêu!!!”

Vừa mới chạy đến nơi, Tử Phong nghe thấy mấy chữ “Tịch Tà Kiếm Phổ” mà thiếu chút nữa ngã cắm mặt xuống đất, là một tên cuồng tiểu thuyết, hắn không thể không nghe nói đến bộ kiếm pháp huyền thoại lợi chưa thấy đâu đã thấy đau “trứng” như cái này được, nhưng mà hắn liền nhận ra đây là dị giới, không thể đánh đồng được, có lẽ thứ này sẽ khác.

Tử Phong dừng lại bắt đầu quan sát, cơ mà chỉ sau tầm 10 giây hắn liền hối hận vì đã sử dụng cà Phân tích nhãn lẫn Thiên Ma Nhãn cùng một lúc. Ở bên ngoài là những bóng người bay lượn trên không trung, nhảy múa trên mặt đất, âm thanh chém giết vang vọng, vô số chiêu thức vũ kĩ được tung ra ngập trời, ở trong mắt Tử Phong thì biến thành một cơn bão màu sắc cùng với chỉ số bay loạn lên khiến hắn đau đầu chóng mặt một hồi.

Không chịu nổi khi nhìn, Tử Phong buộc phải nhắm mắt lại, hành động kì lạ của hắn khiến Hồ Phi Nguyệt không nhịn được mà hỏi: “Chàng làm sao vậy?”

Lắc lắc đầu, Tử Phong không nói gì, hắn tìm kiếm trong chiến trường hỗn loạn trước mắt thân ảnh của Mộ Dung Bạch. Lí do để hắn tìm đích danh Mộ Dung Bạch ư? Tử Phong hắn mặc dù không nghĩ bản thân mình thông minh, nhưng ít nhất thì khả năng ứng biến của hắn rất cao, hắn đã quan sát cẩn thận nhóm người Mộ Dung gia rồi, quá nửa bọn họ đều có tu vi Vương cấp, cá biệt có 4 Tôn cấp và một Bán thánh, nhưng đám Vương cấp đó lại giống như là tùy tùng đi theo Mộ Dung Bạch, hiển nhiên địa vị của hắn trong Mộ Dung gia phi thường cao.


Bách Yêu kiếm là Địa giai Huyền khí nhưng không phải là Bảo khí, hiển nhiên là không hợp pháp nhãn của mấy vị cao thủ Tôn cấp Bán Thánh kia rồi, đám tùy tùng thì lại càng không thể sở hữu nó, cuối cùng mục tiêu còn lại liền rơi lên đầu Mộ Dung Bạch. Lấy địa vị và tu vi của hắn, khả năng rất lớn là thanh Bách Yêu kiếm mua về là dành cho hắn. Trên thực tế cũng không thể tránh khỏi trường hợp một trong những cao thủ Tôn cấp kia đang cầm thành Bách Yêu kiếm, nhưng mà nếu điều đó xảy ra thì Tử Phong cũng chịu, căn bản không có khác biệt là bao.

Ngó nghiêng một lúc Tử Phong mới tìm thấy bóng dáng Mộ Dung Bạch, lúc này hắn đang chiến với một trung niên gầy gò ốm yếu tưởng chừng như mười năm không ăn gì, và quả đúng như những gì hắn đoán, Mộ Dung Bạch đích thị đang cầm thanh Bách Yêu kiếm vung vẩy qua lại. Đừng nhìn khổ người Mộ Dung Bạch không quá to lớn, nhưng sức lực hắn thì có thừa, thanh Bách Yêu kiếm bét nhất cũng nặng tới mấy vạn cân mà hắn ta cầm nó giống như cầm một thanh chủy thủ vậy, quá sức dễ dàng.

-Tên: Mộ Dung Bạch

Chủng tộc: Nhân loại.

Vương cấp nhất phẩm.

Nhanh nhẹn: 60346

Thể lực: 59444

Lực lượng: 61875

Tinh thần: 28764


Linh lực: 41327

Nhìn thoáng qua chỉ số của Mộ Dung Bạch, Tử Phong rốt cuộc mới hiểu tại sao ngày hôm trước mình có chỉ số vượt xa cả một Tướng cấp cửu phẩm nhưng lại không thể chịu được một kích hời hợt của tên Vương cấp trong phủ thành chủ, thì ra Vương cấp là một đạo khảm cực lớn đối với Tướng cấp, tăng vọt về chất khi đột phá là vô cùng khổng lồ. Những chỉ số cơ bản chỉ có tác dụng đối với võ giả cấp thấp, càng lên cao thì trị số linh lực càng quan trọng, bởi nhiều linh lực đồng nghĩa với lực gia trì lên cơ thể cũng mạnh hơn, sử dụng vũ kĩ mạnh hơn đồng thời nhiều lần hơn, thậm chí dùng bí pháp cũng phải sử dụng linh lực, có thể nói chỉ số cơ bản chỉ là phụ, linh lực mới là thứ quan trọng nhất. Tử Phong hắn hiểu đạo lí này, nhưng nhìn chỉ số cơ bản của một Vương cấp nhất phẩm gấp đến 4-5 lần so với một Tướng cấp cửu phẩm cũng khiến hắn phải hít một hơi lạnh, đấy là chưa kể đến lượng linh lực khổng lồ kia nữa.

Không phải là hắn chưa từng nhìn thấy Vương cấp cao giai, chẳng hạn như Hồ Phi Nguyệt bên cạnh hắn cũng là một Vương cấp cửu phẩm kia kìa, nhưng nhìn thấy chênh lệch giữa một Vương cấp nhất phẩm và Tướng cấp cửu phẩm giúp hắn có một cái nhìn rõ ràng hơn về chênh lệch thực lực.

Xung quanh chém giết long trời lở đất, trong mắt Tử Phong không khác gì một đám hề nhảy nhót cả, Bán Thánh giao đấu? Tịch Tà Kiếm Phổ? Mộ Dung gia và Thẩm gia? Hắn không hề quan tâm, lực chú ý của hắn tất cả dồn về thanh Bách Yêu kiếm trên tay Mộ Dung Bạch.

“Nàng có thể cướp được thanh Bách Yêu kiếm trên tay tên kia không?” Tử Phong nhẹ giọng hỏi Hồ Phi Nguyệt.

“Chàng muốn ta cướp lấy nó làm gì, theo những gì ta biết thì chàng sử dụng đoản kiếm chứ có phải đại kiếm đâu?” Hồ Phi Nguyệt nghi hoặc nói.

“Không liên quan, thanh kiếm đó có chỗ hữu dụng đối với ta!!”

“Hừ, nhớ những gì chàng đã hứa với ta đó, với cả ta không đi săn yêu thú lấy yêu đan cho chàng đâu.” Hồ Phi Nguyệt hừ một tiếng, không quên ném cho hắn một cái mị nhãn.

Nghĩ đến lời hứa phải ôm Hồ Phi Nguyệt đi ngủ của mình, Tử Phong không khỏi cảm thấy sầu não, chỉ nhìn chứ không được ăn, có nam nhân nào khổ như hắn không cơ chứ. Gật đầu bừa một cái, theo lệnh của Hồ Phi Nguyệt, hắn giữ nguyên trạng thái Ngụy trang bắt đầu nhẹ nhàng tiến đến gần nơi Mộ Dung Bạch đang giao đấu.


Mộ Dung Bạch lúc này đang so chiêu với một trung niên gầy còn hơn cả que củi, nhưng đừng để vẻ ngoài của hắn đánh lừa, một thân tu vi Vương cấp nhị phẩm không phải đùa, nếu không phải e sợ uy lực của Địa giai Huyền khí thì làm gì có chuyện hắn đánh ngang tay với Mộ Dung Bạch nãy giờ.

“Ha ha, lão già Thẩm Minh Dương kia, ngươi quá yếu, một thân tu vi Vương cấp nhị phẩm đúng là vứt cho chó gặm mà, bổn thiếu còn chưa dùng tới 8 thành thực lực đã có thể đánh cho ngươi thành đầu heo rồi!!”

Càng là thiếu gia danh môn vọng tộc càng là những con người cuồng ngạo, Mộ Dung Bạch cũng không khác gì, nhưng hắn có tiền vốn để kiêu ngạo, ở cái tuổi 21 đã đạt tới Vương cấp, tuyệt đối là siêu cấp thiên tài tiền đồ vô lượng. So sánh với trung niên nhân gầy gò trước mặt ít nhất cũng 50-60 tuổi mới đạt đến Vương cấp nhị phẩm thì hắn ta có kiêu ngạo cũng là phải.

Trung niên nhân mặc kệ Mộ Dung Bạch buông lời khiêu khích, hắn vẫn trầm mặc tung chiêu không ngừng nghỉ, giống như linh lực của hắn mãi mãi không cạn vậy, mặc dù không gây nguy hiểm thực sự tới cho Mộ Dung Bạch nhưng cũng thừa đủ để giằng co.

Từng chiêu từng chiêu vũ kĩ hoa mĩ được tung ra, quyền pháp, cước kĩ, kiếm chiêu,.... cái gì cũng có, chỉ là Tử Phong không hề nhận ra bất kì một thứ gì trong đống vũ kĩ đó, cơ mà cũng hợp lí thôi, hắn nào có nghiên cứu nhiều về vũ kĩ đâu, hắn chỉ biết giết người mà thôi.

Chiến đấu nãy giờ mà không thể xử lí được trung niên gầy gò khiến Mộ Dung Bạch gần như phát điên lên, hắn không dám sử dụng toàn lực bởi cách biệt cảnh giới vẫn còn đó, đối thủ của hắn lại gióng như là chưa tung ra hết thực lực, hắn không thể mạo hiểm được. Sau đó chỉ một lát, lí do mà trung niên gầy gò đó câu kéo thời gian đã được hé lộ. Chỉ nghe một tiếng nổ long trời lở đất ở trên cao nơi hai siêu cấp cường giả Bán Thánh giao đấu, sau đó là một tiếng hét thảm vang lên, thân ảnh một người như lưu tinh bắn xuống mặt đất, sinh sinh đập nổ tung mặt đất tạo thành một cái hố lõm lớn.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng hướng mắt về phía đó mà nhìn, Mộ Dung Bạch cũng không ngoại lệ, khi nhìn rõ thấy thân ảnh vừa rơi xuống là ai, hai mắt giống như nứt ra, hắn há miệng hét lớn: “Gia gia!!!”

Thì ra người vừa rơi xuống chính là gia gia của hắn Mộ Dung Thiên, là cường giả Bán Thánh dẫn đội của Mộ Dung gia.

“Sơ hở!”

Hai mắt trung niên nhân gầy gò sáng lên, đúng lúc Mộ Dung Bạch thất thần, hắn chớp lấy cơ hội liền ra tay.

“Bạo hỏa!!”


Một quả cầu lửa lớn bao bọc lấy toàn bộ bàn tay xương xẩu, hắn vung tay lên đấm một quyền xé gió vào ngực Mộ Dung Bạch. Mộ Dung Bạch sau một giây thất thần liền cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên, cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến hắn phản ứng cực mau lẹ, đưa ngay thanh Bách Yêu kiếm lên chắn trước người hòng chặn lại thế công của trung niên nhân. Nhưng tất cả đã chậm, chỉ thấy quyền đầu rực lửa của trung niên nhân đập thật mạnh vào ngực Mộ Dung Bạch, quả cầu lửa nổ tung trước ngực khiến hắn há miệng phun ra một vòi máu, cả người trên không trung lộn nhào về phía sau.

Tuy bị thương nhưng không phải quá nặng, Mộ Dung Bạch xoay người trên không trung, biến cả người trở thành tư thế bay lơ lửng lướt dần về phía mặt đất, triệt tiêu lực phản chấn vừa nhận phải. Bất thình lình, một mũi kiếm đen tuyền từ hư không chợt hiện ra ngay sau lưng hắn, Mộ Dung Bạch đang trên đà lao ngược về sau, thần thức của hắn không hề cảm nhận được bất kì thứ gì ở sau lưng mình cả, nay tự nhiên lại có một thanh kiếm hiện ra từ hư không, bảo hắn phải phản ứng ra sao.

Chỉ thấy một đường kiếm lóe lên, cánh tay cầm Bách Yêu kiếm của hắn vô cùng gọn gàn bị chặt đứt đến tận vai, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến hắn còn không kịp cảm thấy đau đớn, chỉ đến khi nhìn thấy cánh tay mình đứt lìa đang trên đà rơi xuống đất hắn mới há miệng hét thảm một tiếng.

Một bóng trắng như thiểm điện xuất hiện từ trong không khí chụp lấy thanh Bách Yêu kiếm, sau đó tung mình lên không trung bay thẳng về phía Lam Linh sơn mạch. Trong lúc tất cả mọi người sững sờ trước biến cố bất ngờ vừa xảy ra, một giọng nói đầy uy lực vang vọng khắp không gian được cất lên:

“Lớn mật, dám ở trước mặt bổn tọa lén lén lút lút muốn cướp đồ hả, cút trở về đây cho ta.” Giọng nói này đích thị là của Thẩm Đông Lưu, người vừa mới không hiểu đã sử dụng cách gì đánh bại Mộ Dung Thiên.

Nói đoạn, một luồng uy áp phô thiên cái địa giống như bao phủ lấy cả thiên địa chợt xuất hiện, mục tiêu rõ ràng là bóng trắng đang bỏ chạy kia. Ngay khi luồng uy áp này bao phủ lấy toàn thân bóng trắng, nó dừng lại một chút, hiện rõ thân hình một nữ tử yểu điệu, sau đó thì…………

“Oanh!!!”

Nếu nói luồng uy áp của Thẩm Đông Lưu giống như là ngọn núi cao vạn trượng ép xuống thì luồng uy áp của bạch y nữ nhân này có thể so sánh với trời sập. Chỉ thấy một đám Vương cấp sơ giai của cả hai nhà Mộ Dung-Thẩm gia thất khiếu đều đổ máu ngã nhào xuống đất không rõ sống chết, đến cả mấy tên Tôn cấp đang lơ lửng trên không trung cũng bị luồng uy áp này sinh sinh đánh thẳng xuống mặt đất. Là mục tiêu chính của luồng uy áp này, Thẩm Đông Lưu tuyệt đối không khá khẩm hơn tí nào, chỉ thấy hắn phun ra một ngụm máu lớn, cả người như diều đứt dây rơi xuống mặt đất không thể chống cự được.

Uy áp kinh thiên động địa chỉ nhoáng lên một cái rồi biến mất ngay, thời gian còn chưa đến nửa giây trôi qua nhưng đã đủ để vô hiệu hóa tất cả những người ở đây, đủ thấy tu vi bạch y nữ tử này đáng sợ ra sao.

Trơ mắt nhìn bạch y nữ tử tung người bay về phương xa, Thẩm Đông Lưu khóe miệng trào máu, trong con ngươi không giấu nổi vẻ sợ hãi: “Thánh Hoàng!!”

Mã Văn Lập đang tính toán một chút sổ sách sau hội đấu giá, chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Lam Linh sơn mạch, hai mắt bắn ra tinh quang giống như muốn xuyên thủng màn đêm, hắn lẩm bẩm: “Thánh Hoàng? Làm sao có thể chứ!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui