Toàn bộ không gian bỗng trở nên tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng gió thổi heo hút, Tử Phong lăng không đứng đó, cơ thể buông lỏng giống như là thoát lực không có động tĩnh, mấy phút sau mới thấy hắn trút ra một ngụm trọc khí, cả người cứ như vậy rơi xuống, trông thập phần vô lực.
"Phu quân!!"
Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan trăm miệng một lời, từ bên trong mảnh không gian được che đậy kia lao ra ngoài, tiếp lấy Tử Phong đang rơi tự do sau đó chậm rãi hạ xuống.
Các nàng đến lúc này mới có cơ hội nhìn kỹ hắn, chỉ thấy Tử Phong lúc này toàn thân trên dưới thương tích khắp nơi, chân cụt tay gãy đã là chuyện bình thường nên cả hai đều không ngạc nhiên, thứ khiến nhị nữ phải sợ hãi đó là cơ thể không được che đậy của Tử Phong lúc này trông vô cùng rúng động tâm can.
Bỏ qua những đạo vết thương sâu đến tận xương cốt của hắn, có thể nhìn thấy rõ ràng khắp người hắn tràn ngập những khe hở mảnh dẹt kéo dài nối tiếp nhau như mạng nhện, trông giống như là một món đồ gốm sứ bị rạn nứt, chỉ cần chạm nhẹ một cái là sẽ tan nát thành hàng ngàn mảnh vụn.
Khí tức của hắn thập phần cường hãn, nhưng ẩn trong đó là một tia tịch diệt chi ý chỉ có thể thấy trên những người đã vô hạn tiếp cận tử vong, gần như mất đến quả nửa cái mạng.
Nhị nữ thập phần đau lòng, bàn tay run rẩy chạm lên người hắn, các nàng không phải là dạng thái điểu không hiểu sự đời, ngược lại cả hai đều sống đủ lâu để có thể biết được ý vị trong đó, nếu như lúc trước trong lòng mỗi người đều rung động trước thực lực kinh khủng của Tử Phong, vậy thì hiện tại cả hai lại càng đau đớn trong tâm hơn, các nàng không rõ chi tiết, nhưng cũng minh bạch hắn đã phải trả giá rất lớn để trở nên mạnh mẽ như vậy.
Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan ngước lên nhìn vào khuôn mặt của hắn, lúc này vẫn còn ở trong trạng thái Thiên Ma Hóa Thân, vẫn là dung mạo anh tuấn cương nghị quen thuộc, nhưng lúc này lại mang theo từng tia ma khí tà ác lạnh lẽo, sáu con mắt chia đều sang hai bên mặt, tròng mắt màu đen tuyền với con ngươi màu tím lóe sáng khiến hắn trông cực kỳ quái dị, khí tức trên người hắn vô cùng kỳ quái, cuồng nộ, bạo ngược tựa như núi lửa phun trào, nhưng cũng âm u lạnh lẽo và tàn ác như ma quỷ đòi mạng, phảng phất như hắn chính là một thứ ma vật đến từ thâm uyên địa ngục, tuy không đến mức làm người khác cảm thấy xấu xí ghê tởm, nhưng trong tiềm thức sẽ xuất hiện sự sợ hãi và chán ghét theo bản năng.
Tử Phong cảm thấy cơ thể của mình đau đớn như từng thớ thịt bị xé rách nát bét, kinh mạch trướng lên vô cùng khó chịu, đặc biệt là từ trong linh hồn truyền tới từng cơn đau nhức kinh khủng chết đi sống lại, tinh thần của hắn thực sự mệt mỏi, tưởng chừng như chỉ cần nhắm mắt vào là hắn sẽ bất tỉnh ngay lập tức.
Cơ mà đến cảnh giới này của hắn, trừ khi thần hồn bị tổn thương nghiêm trọng, bằng không thì bất kể là mệt mỏi đến mức nào, trong đầu vẫn luôn giữ lại một tia linh quang bất diệt, sẽ không chân chính lâm vào mê muội chẳng biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh.
Cảm nhận thấy ánh mắt của Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan đang nhìn chằm chằm vào gương mặt mình, Tử Phong mới nhớ ra là mình vẫn đang trong trạng thái Thiên Ma Hóa Thân, hắn bỗng nhiên hoảng hốt rời khỏi bên cạnh nhị nữ, lùi về sau mấy bước sau đó quay lưng về phía hai người.
Tử Phong chưa từng cho rằng bản thân là một Thiên Ma mà không phải con người sẽ là vấn đề gì, dù sao hắn vẫn luôn là một tên tâm thần phân liệt phản nhân loại, thậm chí về sau khi hắn có nữ nhân bên cạnh, hắn cũng đồng dạng không coi chuyện chủng tộc khác biệt là chuyện gì to tát.
Có lẽ trong tiềm thức của hắn, việc Thiên Ma có ngoại hình tương tự nhân loại vẫn nằm trong giới hạn chấp nhận của hắn, kể cả khi hóa hình trong trạng thái chiến đấu thì vẫn không quá khác biệt với nhân loại.
Nhưng mà hiện tại, Tử Phong đã vứt bỏ đi nhân tính, ít nhất hắn cho rằng là như thế, bản thân hắn hoàn toàn chấp nhận ma tính của Thiên Ma Nhất Tộc, hắn mới hiểu được lúc trước mình vẫn quá ngây thơ khi cho rằng chủng tộc này cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Thiên Ma Nhất Tộc đâu chỉ có mỗi tên gọi xuông, bọn chúng thật sự chính là ma vật, là tập hợp của tất cả những thứ tà ác, bạo ngược, hỗn loạn, ghê tởm nhất trên thế gian này, không ai hiểu rõ một Thiên Ma có bao nhiêu tà ác hơn hắn.
Thời gian ở trong Vạn Quỷ Quật, không chỉ là giày vò về thể xác hay sức chịu đựng, hắn dần dần hiểu rõ bản thân hơn, càng nhận ra chính mình là "thứ gì", hắn càng sợ hãi cùng với ghê tởm.
Hắn ghê tởm và chán ghét thứ mà bản thân mình đã và đang trở thành, hắn sợ hãi một viễn cảnh tương lai nơi hắn đánh mất bản ngã, chân chính trở thành thứ ma vật mà hắn vẫn luôn ghê tởm kia.
"Ta ghét thứ mà bản thân mình đang dần trở thành!"
Câu nói này vẫn thường xuyên vang lên trong đầu Tử Phong, không chỉ một vài lần mà là rất nhiều lần, tuy "thứ này" mang đến cho hắn sức mạnh vô cùng để báo thù, nhưng cũng đồng dạng khiến hắn căm hận chính bản thân mình, đến một tên tâm thần bệnh hoạn như hắn cũng cảm thấy kinh tởm, đủ biết chân diện mục của một Thiên Ma nó tệ hại đến mức nào.
Đến chính Tử Phong còn căm ghét bản thân mình, vậy thì một người bình thường như Diệu Yên hay Tuyết Phi Nhan sẽ cảm thấy như nào khi nhìn thấy hắn, hay nói cách khác, là khi nhìn thấy một Thiên Ma thực sự là như nào?
Tử Phong chưa từng để ý người khác nhìn mình ra sao, nhưng hắn lại cực kỳ quan tâm người thân nghĩ sao về mình, hắn thực sự rất sợ hãi, hắn sợ rằng những người xung quanh khi nhìn thấy chân diện mục của một Thiên Ma như hắn, một con quái vật tập hợp toàn bộ sự tàn ác và bạo ngược trên đời, mọi người sẽ kinh tởm, sẽ chán ghét, sẽ xa lánh hắn.
Người thân chính là thứ duy nhất còn lại trên đời của Tử Phong, cũng là thứ được dùng để chống đỡ cho tâm trí đang ở trên bờ vực sụp đổ của hắn, nếu như đến cả thứ này cũng mất đi, hắn sẽ đọa lạc, sẽ buông bỏ tất cả, chính hắn cũng không thể đoán được mình sẽ ra sao nữa.
Tử Phong không rõ ràng bản thân trở nên như thế này là tốt hay xấu, liệu hắn của hiện tại so với bản thân mình trước kia vô pháp vô thiên không có ràng buộc thì đâu mới là chân ngã, nhưng hắn chẳng quan tâm nhiều đến như vậy, hắn có đạo của bản thân, đạo của hắn chính là "Thủ Hộ", thủ hộ hết thảy những thứ quý giá đối với hắn, mà ở đây, chính là người thân của mình.
Tử Phong là một cá thể phức tạp, nói hắn đơn giản thì đúng là đơn giản, tùy tâm sở dục, không có khái niệm yêu ghét công lí rõ ràng, tất cả chỉ dựa vào cảm tính, nhưng vật cực tất phản, một thứ đơn giản lại thường cực kỳ phức tạp nếu nhìn theo một góc độ khác.
Hắn càng ngày càng mạnh, nhưng so với thời điểm chỉ là phàm nhân không có tu vi, Tử Phong hiện tại lại càng........tan vỡ, tổn thương chồng chất hơn, giống như một chiếc ly sứ to lớn đẹp đẽ nhưng tràn ngập vết rạn nứt.
Hắn có thể một kiếm bổ đôi cả đại lục, nhưng cũng chỉ cần một tia nhìn ghét bỏ của người thân khi nhìn mình là đủ để hắn sụp đổ, ai nói rằng xuyên việt giả, sở hữu hệ thống này nọ thì sẽ luôn thuận buồm xuôi gió, sung sung sướng sướng mà đi đến đỉnh cao.
Tử Phong không biết người khác ra sao, nhưng hắn thì không được như vậy, hắn thật sự quá thảm, những phút giây vui vẻ của hắn so với khoảng thời gian đau khổ nhỏ bé đến mức không đáng kể.
Có lẽ vận mệnh của hắn chính là như vậy, ước nguyện nhỏ nhoi đó là tìm kiếm một sự hạnh phúc dường như đơn giản dễ dàng nhưng đối với hắn lại khó khăn vạn phần, Tử Phong chẳng yy đến mức phun ra được một câu: "Mệnh ta do ta không do trời!", bởi vì hắn biết câu nói đó cũng chỉ là tự huyễn hoặc bản thân mà thôi, lựa chọn duy nhất của hắn đó là tận lực, dùng hết sức của mình để tiếp tục đi trên con đường không rõ phía trước ra sao, để đến cuối cùng dù có đến đích hay không thì cũng không còn lưu lại tiếc nuối.
Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan ngơ ngác nhìn Tử Phong giống như là chạy trốn lùi xa ra sau đó quay người lại, bóng lưng tiêu điều xơ xác tỏa ra khí tức ảm đảm, không hiểu sao lại khiến cả hai cảm thấy nhói đau trong lòng, lồng ngực như bị thứ gì đó đè nặng lên đến mức khó thở, khóe mắt không tự chủ được mà dâng lên thủy vụ.
Một phút trước Tử Phong uy phong lẫm lẫm, thần cản giết thần, phật cản giết phật, ở trong giây phút tuyệt vọng nhất, hiện thân cứu vớt các nàng, tựa như một anh hùng chỉ xuất hiện trong mộng cảnh, nhưng lúc này Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan chỉ nhìn thấy một linh hồn khốn khổ bị dày vò, đày đọa đến mức rách nát, chỉ một cú sốc nhỏ cũng có thể khiến nó tiêu tán, bề ngoài thì mạnh mẽ vô song, nhưng bên trong thì trống rỗng tàn lụi, tùy thời đều có thể tan vỡ, đây là chuyện đáng buồn đến mức nào cơ chứ.
Cả hai với Tử Phong không có phu thê chi danh, nhưng lại có phu thê chi thực, tình cảm của Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan đối với Tử Phong không chút giả dối, các nàng nhớ lại hành động của mình, rất nhanh liền đoán được chuyện gì vừa mới xảy ra.
Tuyết Phi Nhan ngoài nóng trong lạnh, nàng rất lí trí, nhưng khi nói đến tình cảm thì lại hơi cứng nhắc không linh hoạt, nàng rõ ràng Tử Phong tại sao lại trở thành như này, nàng biết hắn sợ hãi điều gì, nhưng nàng không biết phải an ủi hắn ra sao, lời lên đến miệng lại không thể thoát ra ngoài.
Diệu Yên cắn răng nhìn Tử Phong, bản năng vẫn cảm thấy sợ hãi nhưng nàng cưỡng ép đè nén sự sợ hãi đó xuống, nhẹ nhàng tiến đến chỗ Tử Phong, đưa tay kéo hắn xoay người lại.
"Phu quân từng đấy năm xa cách, chẳng lẽ hiện tại đến cả để thiếp nhìn một cái cũng không muốn hay sao?" Diệu Yên nhẹ nhàng nói.
Tử Phong thuộc dạng cứng mềm đều không ăn, không sợ trời không sợ đất chỉ sợ vợ......khụ, tôn trọng vợ, Diệu Yên nói một câu này đúng trực chỉ bản chất, đánh đúng điểm yếu, khiến hắn không thể không đối mặt với nàng, chỉ là ánh mắt vẫn có chút trốn tránh, hồn nhiên không tán đi trạng thái Thiên Ma Hóa Thân mà vẫn để nguyên như vậy, dường như đã quên đi là mình có thể làm chuyện này.
"Ta......"
"Bốp!!"
Diệu Yên bất ngờ giơ tay, trực tiếp tát thẳng vào mặt Tử Phong không chút lưu tình, lực đạo mười phần cường hãn, thừa sức thổi bay cả một quả núi, kình lực tán ra khiến bụi đất xung quanh cuồn cuộn bốc lên khắp nơi.
Cơ mà một phát tát toàn lực này đập vào mặt Tử Phong lúc này chẳng khác gì gãi ngứa, đến cả chút cảm giác đau rát cũng không có, hắn vẫn đứng yên tại chỗ, hiển nhiên là không chút hề hấn, chỉ là gương mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên rõ ràng, có chút sững sờ nhìn Diệu Yên.
Vừa mới tát Tử Phong xong, Diệu Yên lại bất ngờ kéo cổ hắn xuống, đôi môi mềm mại đỏ mọng áp lên cặp môi vẫn còn dính vết máu của hắn, một nụ hôn sâu kéo dài tưởng chừng như vô tận cứ như vậy liền bắt đầu.
Không biết là đã bao lâu trôi qua, Diệu Yên mới rời khỏi Tử Phong, cả người như nhũn ra áp sát vào trong lòng hắn, khóe miệng dính lấy một tia máu đen nhàn nhạt, nhẹ nhàng thở dốc, ánh mắt mông lung không có tiêu cự.
"Dù chàng có là quái thai, là ma vật, vậy thì trước hết chàng vẫn là phu quân của thiếp rồi mới đến lượt những thứ đó!! Chàng nói rằng chỉ cần thiếp muốn, mặt trăng trên trời chàng cũng có thể hái xuống được cho thiếp, hiện tại thiếp chỉ muốn phu quân anh minh thần võ của mình trở lại, chứ không phải một nam nhân yếu đuối sợ đầu sợ đuôi nghi ngờ tình cảm của thê tử mình đứng ở đây...." Diệu Yên ôn nhu nói, từng lời chậm rãi thốt ra, tuy nhẹ nhàng nhưng lại cực kỳ kiên định cứng rắn, ngữ khí giống như là ra lệnh.
Tử Phong mộng mị mất một lúc lâu, sau đó giống như là bị chọc cười, ban đầu chỉ hơi cười mỉm, sau đó liền biến thành ngửa đầu lên trời cười một cách thống khoái, khí tức trở nên hỗn loạn không thể cảm nhận rõ ràng, lúc thì bạo ngược cuồng nộ, lúc thì lạnh lẽo âm u, lúc thì lại bình thản giống như mặt nước hồ thu.
"Ha ha ha ha ha ha.......!!"
Thở hắt ra một hơi ngưng lại tràng cười như điên như dại của mình, Tử Phong tâm tình dường như khôi phục hoàn toàn, sắc mặt trở lại vẻ vân đạm phong khinh như bình thường, chỉ là tâm tình vui vẻ không hề che giấu mà hiện hết lên mặt.
Tử Phong tự thấy buồn cười chính bản thân mình, ngoài miệng vẫn luôn nói rằng bản thân coi Tuyết Phi Nhan và Diệu Yên là thê tử thực sự của mình, bất kể là quá trình đến với nhau có những khúc triết ra sao, vậy mà vừa rồi hắn lại xuất hiện ý nghĩ nghi ngờ tình cảm của các nàng đối với hắn.
Việc hắn là một Thiên Ma chẳng phải là bí mật gì, lúc trước khi hắn vẫn còn nhỏ yếu, nhị nữ không hề sợ hãi ghét bỏ mà vẫn chấp nhận hầu chung một chồng, phần tình cảm này sao có thể chỉ vì bản thân biến thành quái vật mà dễ dàng nói không có là không có.
Hơn nữa nói là quái vật thì cũng hơi quá đà, nhị nữ khác với Tử Phong, không biết được một Thiên Ma có chân diện mục ghê tởm đến mức nào, các nàng chỉ có thể trông thấy bề ngoài của hắn trở nên khác người, cơ mà từ trước tới nay biểu hiện của hắn nào có chút gì giống người bình thường, tập mãi cũng thành quen thôi.
Hắn nghĩ ngợi một chút liền thông suốt tất cả, tâm tình nháy mắt liền hồi phục, đảo tay một cái liền xuất hiện một viên đan dược, cậy miệng Diệu Yên nhét vào, sau đó ôm lấy nàng, có chút cưng chiều yêu thương nói
"Ăn vào đi, lần sau đừng có để máu của ta tiến vào trong người nàng, thứ đó rất độc đấy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...