Cuồng Huyết Thiên Ma


Linh Đế cường giả cuối cùng cũng không phải đơn giản, chỉ thấy hư không một trận cuồng loạn, ba người Ngọc Lân kẹt ở trong công kích vô cùng vô tận cuối cùng cũng không nhịn được, biết rằng cứ như thế này thì có thể trực tiếp bị mài đến chết, cả bọn không còn lựa chọn nào khác, pháp tắc chi lực tồn trữ trong thể nội lúc này không chút keo kiệt phóng thích ra ngoài, linh lực cuồng mãnh xông ra thế như chẻ tre, Linh Đế uy năng bộc phát hoàn toàn, trực tiếp phá tan một mảnh không gian rộng lớn, quét sạch công kích đang vây quanh, khiến Lĩnh Vực Sâm La Vạn Tượng chao đảo một hồi.
Thân ảnh của ba vị Linh Đế hiện ra, khí tức trên người kinh khủng như thái sơn áp đỉnh, chỉ là nhìn như nào cũng thấy chật vật không chịu nổi, Tiết Mục một thân đạo bào cháy khét, da thịt đỏ ửng bốc khói, râu tóc trên người bị thiêu đến không còn một mảnh, một vài chỗ trên cơ thể còn sót lại vết nám đen như than cốc.
Ngọc Lân không có chật vật đến như vậy, nhưng khắp người cũng chẳng toàn vẹn là bao, y phục rách nát tả tơi như ăn mày, da thịt tràn ngập những vết thương lớn nhỏ, nơi thì bị đóng thành khối băng, nơi thì thâm tím như bị đá tảng đập trúng, nhiều chỗ bị thiêu đốt đến da tróc thịt bong, lôi điện trên người lập lòe như rắn nước, phong nhận cắt xẻ da thịt tạo thành những vết thương sâu tới tận xương, máu tươi chảy khắp người.
Nhạc Vô Dạ ngược lại vẫn còn lành lặn nhất so với hai người còn lại, nàng ngay từ ban đầu đã biết bản thân không thể chống chịu được nên dứt khoát sử dụng pháp tắc chi lực trong thể nội để phòng thủ, ngoại trừ một vài vết thương vớ vẩn ngoài da thì chỉ có y phục bị xé rách, miễn cưỡng vẫn đủ che lấy chỗ nhạy cảm trên cơ thể, chỉ là nhìn vào thì cái kiểu nửa che nửa hở này còn làm nổi bật lên dáng người ma quỷ của nàng, một vài đạo vết thương nho nhỏ trên làn da nõn nà không khiến mị ý giảm xuống mà chỉ có tăng lên.
Cả ba người vừa mới xuất hiện liền trông thấy Tử Phong đang đứng đó, trên tay vẫn còn nắm lấy đầu của Tiết Thanh, lúc này sinh cơ đã đoạn tuyệt, cơ thể tan nát như miếng thịt xay, ngoại trừ đầu lâu ra thì không còn một chỗ nào lành lặn cả, chết không toàn thây.
"Tiết Thanh!!!" Tiết Mục gào lên một tiếng bi phẫn, mắt nhìn thấy huynh đệ ruột thịt cùng sinh cùng tử với mình mấy trăm năm nay nửa bước không rời cứ như vậy bị giết chết, lí trí của hắn liền ném lên tận chín tầng mây, lửa giận điên cuồng thôn phệ lấy tâm linh của hắn.
Tử Phong thả tay ra khỏi đầu lâu của Tiết Thanh, cái bóng dưới chân hắn nuốt lấy thi thể kia, cả người đột nhiên biến mất, cùng một lúc đó, thân ảnh của Tiết Mục không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở ngay bên cạnh chỗ hắn mới rời đi, chiến phủ mang theo khí tức hủy thiên diệt địa bổ xuống.

Đánh mất mục tiêu, chiến phủ đập thẳng xuống mặt đất, sinh sinh chặt ra một cái rãnh cắt dọc cả tòa chủ phong Lăng Hư Cung, mặt đất rung chuyển, sóng xung kích tàn phá bừa bãi, âm ba vang lên chấn động không gian.
Lúc này Tử Phong lại hiện thân ngay sau lưng Tiết Mục, nắm đấm cuộn lại đập thẳng lên lưng đối phương.

Tiết Mục phản ứng cực nhanh, hắn đảo thanh chiến phủ ra sau lưng, mặt rìu che lấy hậu tâm của mình, đón chặn một kích kia của Tử Phong.
"Keng!!"
Một tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, hoa lửa văng ra tung tóe, Tiết Mục được hưởng thụ cảm giác như bị một quả núi đập vào giống Tiết Thanh ban nãy, cả người rời khỏi mặt đất mà bị đánh văng đi, hổ khẩu tê rần, xương cốt trên lưng phát ra từng tiếng răng rắc bởi cự lực cương mãnh.
Tiết Mục động, Tử Phong động, Ngọc Lân cũng động, hắn lựa chọn tính toán thời điểm, ngay khi Tử Phong vừa ra quyền liền vung tay lên, lôi chi pháp tắc cuồn cuộn từ trong thể nội của hắn xông ra, hóa thành một đạo lôi điện màu tím bổ xuống Tử Phong.

"Vô Cực Tử Điện - Trảm!!!"
Ngọc Lân kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, căn thời gian vô cùng tinh chuẩn, chiêu thức lại có tốc độ nhanh một cách kinh khủng, Tử Phong muốn tránh cũng không kịp, chỉ có thể ngạnh kháng.

Cả người Tử Phong hơi lách sang bên cạnh, đạo lôi điện kia mang theo sát phạt chi khí khủng bố vô song đâm vào vai của hắn, trực tiếp phá tan lớp giáp bên ngoài, xuyên qua huyết nhục một đường kéo thẳng xuống tận dưới chân.
"Đoàng!!"
Lôi minh ầm ỹ vang lên, Tử Phong văng lên trời giống như một con rối đứt dây sau đó rơi xuống mặt đất lăn vài vòng, trước khi hắn dùng một cánh tay cắm xuống mặt đất để ổn định lại cơ thể, có chút chật vật đứng lên.
Nửa người của hắn lúc này bị tàn phá nặng nề, huyết nhục bị lôi điện cuồng loạn thiêu cháy thành tro bụi, một bên người chỉ còn trơ lại khung xương màu đen tràn ngập phù văn uốn lượn, da thịt trên bề mặt vết thương cháy đen, một đám nội tạng không có gì ngăn cản lòi cả ra ngoài rơi vãi đầy đất, trên người vẫn còn lôi điện lực lưu chuyển khiến cơ thể hắn run lên từng hồi.
Tử Phong cố nén cảm giác khó chịu cùng với đau đớn, Tam Tọa Linh Đế quả nhiên là khó đối phó, một chiêu vừa rồi nhìn đơn giản nhưng sát thương lại lớn tới mức kinh khủng, pháp tắc chi lực cuồng mãnh khiến hắn không thể chống cự lại được mảy may, nếu không phải vừa rồi cưỡng ép lệch người qua một bên thì không phải chỉ có nửa người bị thiêu rụi mà là toàn bộ cơ thể a!
Tiết Mục không biết từ cái chỗ nào phóng tới, ánh mắt toát lên quang mang điên cuồng, khí thế tựa như hồng thủy mãnh thú, thanh chiến phủ trên tay hắn phát ra ánh sáng màu nâu u tối, mang đến hơi thở trầm trọng tựa như sơn nhạc trăm vạn cân.
"Chết đi ma vật!! Cự Linh Hàm Địa!!"
Chiến phủ trong tay Tiết Mục quét ngang một đường, nhằm thẳng vào cần cổ của Tử Phong mà chém tới, ý đồ muốn chặt đứt đầu lâu của hắn xuống.
"Tam Môn Thần Thuật - Thiên Dương Môn!!" Tử Phong yên lặng mặc niệm trong đầu.
Vừa mới tiếp cận Tử Phong, cự phủ mới chém ra được nửa đường thì trước mặt Tiết Mục đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang sáng chói tựa như thái dương trên trời, ánh sáng mãnh liệt tới mức khiến hai mắt hắn đau nhức, thị giác hoàn toàn mất đi.

Cơ mà cường giả bực này, thị giác có hay không cũng không quan trọng, chỉ cần thần thức vẫn còn là có thể công kích như bình thường.


Nhưng thứ quang mang này không chỉ có bề ngoài như vậy, nó thiêu đốt hai mắt của hắn, xâm nhập vào tận sâu trong thần hồn, rõ ràng mang theo khí tức sinh mệnh mãnh liệt nhưng lại giống như là trống đánh xuôi kèn thổi ngược với đạo tắc tự thân của Tiết Mục, cuối cùng lại tạo thành tổn thương không ngờ đến.
Tiết Mục hét thảm một tiếng, công kích hơi khựng lại một chút sau đó tiếp tục thi triển, nhưng một chút này cũng đủ để Tử Phong tránh né, cự phủ của Tiết Mục chém vào trong không khí, trực tiếp vạch ra một đạo không gian liệt phùng.
Thị giác mù lòa chỉ kéo dài không đến một phần mười hơi thở, ngay khi Tiết Mục khôi phục lại thị giác thì đã thấy Tử Phong cả người hoàn hảo vô khuyết xuất hiện phía trên đầu mình, một thân thương tích tàn tạ lúc trước không cánh mà bay.
Tử Phong nhận được lực lượng của Thiên Dương Môn, tiêu hao trong người nhanh chóng được phục hồi, một nửa thân thể tan nát cũng được sinh mệnh lực khủng bố tràn vào mà lành lại trong nháy mắt, hơn nữa bản thân Thiên Dương Môn còn mang theo đặc tính tăng phúc lực lượng trong thời gian ngắn, cho thực lực của hắn tăng lên một đoạn lớn.
Nhảy lên tránh né cự phủ quét ngang, Tử Phong ở trên không trung giơ chân lên sau đó giáng xuống một cước, trực tiếp đập thẳng lên đầu Tiết Mục.
Chỉ nghe mấy tiếng răng rắc vang lên, Tiết Mục tận lực né tránh nhưng không kịp, một cước của Tử Phong đạp vỡ một mảng xương sọ của Tiết Mục, nếu không phải hắn đã nghiêng đầu qua một bên thì lúc này cả bàn chân của Tử Phong đã nện cho não tương của hắn văng ra đầy đất, chỉ có một mảng đầu lâu bị đánh nát vẫn còn may mắn chán.
Tiết Mục lùi lại đằng sau một chút, trên đầu có một lỗ thủng có thể nhìn thấy cả bộ não ở bên trong đang chảy máu ồ ạt, Tử Phong đang tính thừa thế xông lên thì mũi chợt ngửi thấy một mùi hương kỳ dị, trong nháy mắt cả người chợt cảm thấy khô nóng, lực lượng yếu đi mấy phần, rõ ràng một thân tràn ngập năng lượng nhưng lại xuất hiện cảm giác ủ rũ vô lực, một đoàn dục vọng dâng lên từ bụng dưới.
Không biết từ lúc nào, xung quanh Tử Phong xuất hiện lấy vô số cánh hoa phiêu phù trong không trung, mang tới mùi hương thơm nồng say lòng người.

Chẳng cần nhìn cũng biết đây chính là thủ đoạn của Nhạc Vô Dạ, nàng chủ tu mị công, một thân mị thuật nhập đạo vô cùng lợi hại, nếu như ban nãy nàng thi triển thủ đoạn mê hoặc Tử Phong chỉ là công kích tinh thần thì lúc này chính là sử dụng pháp tắc chi lực để hóa đạo pháp của mình thành thực chất, kết hợp với dược vật đặc thù để nhiễu loạn tâm trí Tử Phong.
Hết lần này tới lần khác, Tử Phong không sợ công kích linh hồn, lại càng không sợ mị thuật nhưng thủ đoạn này không phải bất kỳ thứ gì giống như trên, bản thân nó chính là thiên địa pháp tắc chi lực, là một loại đạo, hắn không bị công kích mà chỉ nhận lấy kích thích đến từ trong bản năng của mình, thứ này khó mà có thể phòng bị được.
Tử Phong biết rằng bản thân bách độc bất xâm, nhưng mị dược không phải là độc, hắn không có đủ tự tin để có thể tiếp tục chiến đấu trong hoàn cảnh bị quấy nhiễu như thế này mà vẫn còn đủ mười thành thực lực.

Mị công cấp nhập đạo đúng không, giết chết người thi thuật là được!!

Tử Phong tạm thời bỏ qua Tiết Mục, thân ảnh hơi động một cái liền hóa thành một đạo quang mang thẳng tiến tới chỗ Nhạc Vô Dạ, Tài Quyết Chi Nhận hiện ra, một kiếm bổ thẳng xuống nữ nhân trước mặt, sát khí bức người phun trào tựa như nộ hải sóng thần, hoàn toàn không có chút ý tứ thương hoa tiếc ngọc nào.
Bất thình lình Ngọc Lân xuất hiện, một tay đẩy Nhạc Vô Dạ qua một bên, bản thân thì cầm lấy một thanh trường thương cấu thành từ lôi chi pháp tắc, hoành ngang chặn lấy một kiếm của Tử Phong, nhất thời tiếng sấm vang lên đì đùng, lôi điện lực tán ra tràn ngập không gian.
Ngọc Lân có vẻ như không có sử dụng vũ khí, chỉ dùng pháp tắc chi lực để chiến đấu, thực ra Linh Đế cường giả đa phần đều như vậy.

Ở cái cấp bậc như này, dù có là Thiên giai Bảo Khí cũng khó bề theo kịp uy năng của Linh Đế cường giả, thay vì cầm lấy một kiện vũ khí yếu kém để chiến đấu, thà rằng dựa vào lực lượng pháp tắc để chiến đấu còn thuận tiện hơn.
Ngọc Lân là võ giả lôi hệ, tu vi Tam Tọa Linh Đế cường hãn kinh khủng, Tử Phong vừa mới tiếp xúc liền bị lôi điện lực cấp bậc nhập đạo oanh kích đến tê dại từ cơ thể cho đến linh hồn, một kiếm chém xuống vốn bị mị công quấy nhiễu đã mất đi vài thành lực lượng lập tức bị Ngọc Lân hóa giải không còn một mảnh.
Nói ra thì dài, chiến đấu nãy giờ chỉ bất quá vài giây đồng hồ trôi qua, đủ biết võ giả ở tầng thứ này không thể dùng lẽ thường để suy xét.

Một đám cường giả Lăng Hư Cung và Thiên Cơ Tông chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, căn bản không thể theo kịp chiến đấu ở cấp bậc này, đừng nói là có đủ thời gian làm nhân vật quần chúng cắn hạt dưa bình luận từng chiêu từng thức, đến cả cái chéo áo của người trong cuộc còn không nhìn thấy, bình luận cái rắm!
"Ba tôn Linh Đế cường giả vây công một Thiên Tôn nhỏ bé, các ngươi vẫn còn có thể mặt dày nói rằng mình là nhân sĩ chính đạo được ư?" Tử Phong vung kiếm chém liên hồi, kiếm quang tràn ngập không gian xen lẫn giọng nói châm chọc của hắn.
Ngọc Lân vô cùng bình tĩnh chặn lấy công kích, đáp trả không ngừng, nhàn nhạt nói
"Đối với thứ tà ma ngoại đạo như các ngươi thì không cần thiết phải tính toán nhiều đến vậy!"
Tử Phong đang định đáp lại thì sau lưng chợt xuất hiện chấn động, hắn vội vàng cúi xuống, né được một cây chiến phủ bổ ngang đầu, đồng thời thuận thế vung ngược kiếm từ dưới lên.
"Keng!!!"
Tiết Mục đánh lén thất bại, đang định biến chiêu thì cự phủ đã bị một luồng cự lực chấn cho suýt nữa rời tay, chưa kịp đứng vững thì Tử Phong đã hiện lên bên cạnh, kiếm quang lóe lên mang theo sát khí kinh thiên.
Chiến phủ rút về chặn lấy một kiếm, Tiết Mục nhất thời bị Tử Phong khống chế tại chỗ không thể biến chiêu, gương mặt được che khuất đằng sau chiếc mũ trụ của Tử Phong tiến sát ngay mặt hắn.
Sáu khe hở trên mũ trụ sáng lên sau đó bắn ra một chùm tia sáng to cỡ cổ tay màu tử sắc mang theo khí tức hủy diệt nồng đậm.


Trực giác của Tiết Mục nhảy lên, hắn cắn răng trực tiếp tráng sĩ đoạn cổ tay, buông lấy cự phủ mà xoay người tránh né, cùng lúc đó thì tia sáng kia cũng bắn tới.
Bên ngoài chủ phong Lăng Hư Cung mấy dặm nhìn vào, chỉ thấy một tia sáng màu tử sắc phá không mà xuất hiện, xiên chéo một đường từ trên xuống dưới quét lấy, trực tiếp lướt qua ngọn đại sơn.
Chỉ thấy một mảng đất đá to cỡ một phần năm ngọn đại sơn ầm ầm tách rời khỏi thân núi, cứ như vậy mà trượt xuống đại địa bên dưới, hàng triệu tấn thạch đầu đổ ập khiến đại địa rung lên bần bật, nhìn lại ngọn đại sơn kia thì chỉ thấy mặt cắt trên sườn núi trơn láng giống như dao nóng cắt vào bơ, không chút gợn sóng.
Lúc trước ẩn nấp ở một bên Tiết Mục cũng đã từng thấy Tử Phong thi triển thủ đoạn này nhưng hắn cũng không để trong lòng, chỉ là lúc này được tiếp cận trong khoảng cách gần, khí tức hủy diệt đập thẳng vào mặt khiến hắn không khỏi kinh hãi, hắn căn bản không hề nghi ngờ một chuyện rằng nếu chính mình tiếp lấy một chiêu kia, đầu lâu sẽ bị cắt đứt, chết đến không thể chết hơn được nữa.
Ngọc Lân lúc này liền tiếp cận Tử Phong, đồng dạng Nhạc Vô Dạ cũng bay tới gần, mị công vận chuyển tới mức cực hạn quấn lấy tâm trí của đối phương.
"Cút!!!! Tử Lôi Cửu Kích - Lôi Động Cửu Thiên!!!"
"Oanh!!!!"
Toàn bộ Lĩnh Vực Sâm La Vạn Tượng rung chuyển giống như muốn sụp đổ, không gian xuất hiện hàng loạt vết rách rải rác khắp nơi, lấy Tử Phong làm trung tâm, hàng vạn đạo lôi điện to bằng cột nhà màu đen tuyền phóng ra tứ phương tám hướng, uy lực khủng bố tuyệt luân tựa như thiên hàng thần phạt, không khí bị lôi điện lực cường hãn thiêu cháy tỏa ra mùi hăng hắc khó ngửi.
Ba thân ảnh chật vật lao ra ngoài từ trong màn lôi điện hủy diệt kia, Nhạc Vô Dạ toàn thân hắc lôi lập lòe, tê liệt mà loạng choạng bay không vững, cứ vậy mà rơi xuống đất.

Ngọc Lân một thân tràn ngập lôi quang màu tím, lao ra bên ngoài liền ôm lấy ngực thở dốc, tóc tai trên đầu dựng lên bốc khói đen, hắn há miệng ộc ra một ngụm máu, trong lòng kinh đào hải lãng.
Thân là võ giả lôi hệ, bản thân Ngọc Lân có được kháng tính tương đối với lôi điện lực, nhưng lôi điện lực của đối phương là cái quỷ gì, trong lôi lực ẩn giấu tính ăn mòn của ám hệ, sát phạt chi khí của kim hệ, sự cuồng bạo của hỏa hệ, sắc bén duệ khí của phong hệ, một thân kháng tính của hắn trực tiếp vứt cho chó gặm, bị một chiêu vừa rồi chấn cho lục phủ ngũ tạng lệch vị trí, kinh mạch thiêu đốt đau nhức muốn chết, huyết nhục tàn phá nhiều nơi, không đến mức trọng thương nhưng tuyệt đối không dễ chịu.
Tiết Mục lại càng thảm hơn, vốn dĩ trên người có sẵn thương tích, tu vi lại yếu nhất trong ba người, một chiêu này của Tử Phong liền đánh cho hắn sống dở chết dở, cả người cháy đen như than cốc, một chân bị lôi điện tiện đứt tới tận háng, trên người xuất hiện mấy lỗ thủng có thể nhìn xuyên qua tận phía bên kia, hai mắt bị thiêu hủy không còn sót lại chút gì, chỉ để lại hai viên than ở trong hốc mắt, máu tươi tràn ra ngập ngụa trong miệng.
Lôi điện đầy trời tản đi, Tử Phong không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Tiết Mục vừa rơi xuống đất, hắn giẫm một chân lên ngực đối phương, sau đó một chùm tia sáng từ trong khe hở mũ trụ của hắn lại phóng ra, trực tiếp nuốt chửng lấy đầu lâu của kẻ địch đối diện.
Tiết Mục cả người co giật lên như lên cơn động kinh, hai tay gắt gao tóm lấy cái chân của Tử Phong đang giẫm đạp lên ngực hắn, dùng hết sức lực muốn đẩy nó ra trong tuyệt vọng.
Tử Phong oanh tạc Tiết Mục đến trọn vẹn mười giây đồng hồ mới dừng lại, lúc này đầu lâu của Tiết Mục đã biến mất, chỉ có một cái hố to cỡ trái banh trên mặt đất sâu không thấy đáy, thi thể không đầu của hắn lúc này đã lặng xuống, chỉ còn hai cánh tay vẫn nắm chặt lấy chân của Tử Phong không buông ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận