Cuồng Huyết Thiên Ma


"Chủ nhân!!"
Diệp Mị Nhi chạy từ bên trong một căn phòng ra, trực tiếp nhào lên lưng Tử Phong, hai cánh tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, giọng nói quyến rũ mang theo mấy phần làm nũng cất lên
"Mị Nhi tìm thấy mấy căn phòng chứa rất nhiều di thể của yêu thú và cả Thiên Ma nữa!"
Thiên Ma Chi Chiến đã kết thúc hơn vạn năm, đừng nói chỉ là thi thể huyết nhục, có là đá tảng thì cũng bị tuế nguyệt mài mòn không còn lại một mảnh, chỉ là những căn phòng bên trong Thiên Ma Thánh Cung không chỉ đơn giản là mấy căn phòng đơn giản.

Những căn phòng được sử dụng để chứa đựng đan dược, linh thảo, hay thậm chí là một vài đồ vật dễ hưu hỏng khác đều có trận pháp đặc thù duy trì độ tươi mới, miễn là vẫn có đủ linh khí cho trận pháp vận chuyển, đừng nói là vạn năm, những thi thể đó dù có để trăm vạn năm cũng sẽ giữ nguyên trạng thái lúc trước, tuyệt không hư thối.
Diệp Mị Nhi chỉ nói rằng nàng tìm thấy rất nhiều huyết nhục của cả yêu thú lẫn Thiên Ma, hơn nữa ban nãy khi thần thức của hắn đảo qua, hắn còn thấy được cả xác chết của võ giả nhân loại nữa, cơ mà hiểu rõ bản chất nàng, hắn không khó để nhận ra dụng ý của nàng.
Đừng nhìn Diệp Mị Nhi lúc này chính là một tuyệt thế mỹ nữ với làn da màu bánh mật quyến rũ vô song, nàng với Tử Phong chính là cùng một dạng, một đầu quái vật chân chính, mà huyết nhục của sinh vật sống đối với nàng không chỉ là đồ ăn mỹ vị ngon miệng, còn là tài nguyên tu luyện của nàng.
Huyết Ma hay cao cấp hơn một chút, Huyết Mị Ma Cơ như Diệp Mị Nhi không thể hấp thu linh khí thiên địa tu luyện như bao chủng tộc khác, chỉ có thể thông qua việc thôn phệ tinh khí thần của các sinh linh khác để đề thăng thực lực.

Nghe qua thì có vẻ hơi bị hạn chế, nhưng bù lại việc tu luyện của Diệp Mị Nhi gần như không có bình cảnh, chỉ cần đủ "đồ ăn" thì tiến cảnh của nàng cực kỳ nhanh chóng, hơn nữa lấy thiên phú thần thông của Huyết Ma, chiến lực của nàng cực kỳ cường hãn, vượt cấp giết địch chính là chuyện dễ như trở bàn tay.
Diệp Mị Nhi đi theo Tử Phong tuy đã thu liễm bản tính khát máu của mình lại rất nhiều, nhưng đấy chỉ là thu liễm chứ không phải là từ bỏ, nàng vẫn là một Huyết Ma lấy huyết nhục sinh vật sống làm thức ăn như cũ.


Tử Phong biết rõ nàng có nhu cầu rất lớn đối với huyết nhục của cường giả, hắn cũng không vì thế mà ghét bỏ nàng, chỉ cần không làm ra mấy việc quá mức như là trực tiếp tuyên chiến với toàn bộ thiên hạ, ngẫu nhiên diệt tộc vài ba tông môn hay gia tộc ẩn thế nho nhỏ thì hắn cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Có thể để Diệp Mị Nhi mở mồm ra nói rằng có "rất nhiều" huyết nhục được tìm thấy, chắc chắn số lượng không chỉ đơn giản là nhiều, mà là cực kỳ nhiều, nhiều đến mức Mị Nhi cũng không thể nén được sự thèm thuồng của mình mà phải hướng hắn làm nũng.
"Được rồi, nàng cứ tùy ý xử lí, những thứ đó ta không cần." Tử Phong gỡ hai cánh tay đang ôm lấy cổ hắn ra, tùy ý phất tay nói.
Diệp Mị Nhi nghe vậy liền ngẩn ra, có chút không dám tin hỏi lại
"Mị Nhi tùy ý xử lí? Toàn bộ?"
"Toàn bộ cho nàng hết!" Tử Phong khẳng định gật đầu.
"Yêu chủ nhân nhất!!" Diệp Mị Nhi mừng rỡ ôm lấy Tử Phong hôn lên mặt hắn một cái, sau đó tung tăng tiến về phía mấy căn phòng chứa huyết nhục mà nàng vừa nói.
Diệp Mị Nhi tuy có phần ngây thơ ngốc ngốc như tiểu bạch thỏ, nhưng nàng cũng biết thi thể yêu thú hay thậm chí là thi thể của Thiên Ma tộc nhân có giá trị ra sao, nói bọn chúng toàn thân là bảo cũng không quá đáng, bình thường nàng có thể hồ nháo nhưng với số lượng kinh khủng mà nàng vừa trông thấy, nói thế nào cũng phải xin ý kiến của Tử Phong, nàng không dám tự tiện động thủ a.
Tử Phong nếu thực sự biết được chỗ thi thể yêu thú và Thiên Ma mà Diệp Mị Nhi tìm được không chỉ nhiều, mà nhiều đến mức khó có thể tưởng tượng được, số lượng có thể lên tới hàng chục vạn thi thể, hơn nữa đại đa số đều là yêu thú từ lục giai trở lên, bát giai hay cửu giai cũng có không ít, không biết là hắn sẽ có phản ứng ra sao nữa.
Trên thực tế hắn biết rõ chuyện này, chỉ là hắn không để trong lòng mà thôi, Diệp Mị Nhi là nữ nhân của hắn, bất kể nàng có là quái vật đội lốt người hay không thì cũng không quan trọng, nếu nàng muốn thì hắn sẽ cho nàng, thi thể yêu thú đối với võ giả khác chính là tài bảo, đối với hắn thì chẳng đáng một xu, còn không bằng đổi lấy tâm tình vui vẻ của Mị Nhi.
"Kỳ nhi, Mai Tôn Giả, Hồ Tâm Nguyệt!!" Tử Phong nghĩ ngợi một chút, sau đó lớn tiếng nói.

Tam nữ nghe thấy hắn gọi liền tiến đến trước mặt hắn, chờ đợi hắn phân phó.
"Trong này có rất nhiều pháp bảo cùng với phù lục trân quý, cả đan dược cao giai nữa, mọi người thích gì thì cứ tùy tiện lấy."
Tử Phong nói xong liền không để ý tới mấy người, hắn rảo bước tiến vào trong một căn phòng.

Căn phòng này là một trong số rất nhiều căn phòng chứa thư tịch cùng với ngọc giản công pháp và vũ kỹ, trong đó bao gồm cả những thứ thuộc về Huyền Linh đại lục và cả Thiên Ma Nhất Tộc, thân là một Thiên Ma mất dạy....khụ, không có giáo dục như hắn, hẳn theo lẽ thường sẽ cảm thấy hứng thú đối với những bí kỹ thuộc về Thiên Ma Nhất Tộc.
Cơ mà thực ra hắn không quan tâm lắm tới những thứ này, công pháp của hắn chính là hàng do Chúa Tể Hư Không tự sáng tạo ra, mặc dù bình thường Tử Phong vẫn hay chửi thầm lão già này, nhưng hắn cũng phải công nhận rằng đồ vật xuất ra từ trong tay của Chúa Tể Hư Không đều chính là tinh phẩm, trên đời khó có thứ gì sánh bằng, vậy nên hắn không cần công pháp.
Vũ kỹ thì lại càng không cần thiết, bản thân Tử Phong đã có rất nhiều kỹ năng cùng với con bài chưa lật, hắn không cho rằng tu luyện thêm một vài loại vũ kỹ sẽ khiến thực lực của hắn biến cường đại hơn, học một vạn chiêu thức không bằng luyện một chiêu thức vạn lần.
Tử Phong đi vào phòng, thẳng tiến tới một góc khuất, từ trên giá lấy xuống mấy chiếc ngọc giản, tinh thần lực xâm nhập vào bên trong.

Những chiếc ngọc giản trông có vẻ đơn giản này chính là thứ mà Tử Phong vẫn đang tìm kiếm, bởi đó chính là những ghi chếp của Thiên Ma Nhất Tộc về phù văn chi đạo.
Cách đây không lâu, Tử Phong đã yêu cầu Triệu Thanh Thanh từ trong thư các của Triệu gia mang tới cho hắn ghi chép của bọn họ về phù văn chi đạo, tuy không có quá nhiều nhưng cũng giúp hắn có được một chút kiến thức căn bản về phù văn.


Hắn phải công nhận rằng phù văn chi đạo huyền bí và bác đại tinh thâm, lấy ngộ tính của hắn mà cũng phải mất hơn chục ngày mới tiêu hóa hết được chỗ thư tịch đấy.
Nếu để các phù văn sư biết được Tử Phong dùng có mười mấy ngày liền lĩnh ngộ toàn bộ những gì bọn hắn đã nghiên cứu ra được trong suốt hàng ngàn năm mà mồm vẫn còn kêu hai chữ "khó khăn", hắn không bị nước bọt dìm chết mới là lạ.
Trực tiếp ngồi xuống đất đả tọa, Tử Phong không ngừng hấp thụ tri thức phù văn đến từ những chiếc ngọc giản, một cái, hai cái, bốn cái,.......số lượng ngọc giản bị hắn vứt qua một bên càng ngày càng nhiều, không phải là hắn chỉ dùng một chút thời gian đã có thể lĩnh ngộ ra ngay được, nhưng hắn lại có thể ghi nhớ tất cả sau đó từ từ chậm rãi lĩnh ngộ, bản ý của hắn đó là trực tiếp ghi nhớ hết thảy, chỉ lựa chọn những thứ cơ bản và cần thiết trong thời gian ngắn để lĩnh ngộ, những thứ thâm ảo hơn để dành cho mai sau.
Không thể không nói những phù văn sư của nhân loại cũng có một chút tài năng, những gì bọn họ nghiên cứu ra được không khác mấy so với phù văn chi đạo chính quy của Thiên Ma Nhất Tộc, Tử Phong vốn đã có được một phần tri thức cơ bản về phù văn chi đạo nay lại càng được củng cố vữn chắc hơn nhờ vào những chiếc ngọc giản này.
Phù văn có thể sử dụng để chế tạo phù lục, khắc ấn lên pháp khí, kết thành trận pháp, thậm chí một số cao thủ phù văn có thể hư không họa phù, trực tiếp dùng linh lực tạo ra đủ loại phù văn mang theo vô vàn công dụng, có thể nói phù văn chính là thủ đoạn đa dụng nhất trong tất cả.
Chúng nữ trông thấy Tử Phong đang đắm chìm trong việc lĩnh ngộ liền thức thời không quấy rầy hắn, mỗi người làm việc của mình, cũng may là ở trong Thiên Ma Thánh Cung có vô số điển tịch công pháp vũ kỹ, lại có đan dược cao giai, mỗi người đều có thể thoải mái tu luyện cũng như học tập, sẽ không nhàm chán.
Tử Phong tập trung mười thành tinh thần lĩnh ngộ phù văn chi đạo, cảm giác đối với ngoại giới bị cắt đứt triệt để, hắn giống như một pho tượng ngồi tại chỗ đến cả một chút cử động cũng không có, nếu không phải trên người hắn vẫn có một chút ba động như có như không thì từ ngoài nhìn vào ai cũng cho rằng đấy là một cái xác chết.
Hắn dùng một ngày để ghi nhớ một lượng tri thức khổng lồ về phù văn chi đạo, sau đó dùng ba ngày để củng cố kiến thức căn bản của mình, sau đó dùng thêm sáu ngày nữa để lĩnh ngộ một số phù văn đơn giản.

Khi hắn tỉnh lại thì mười ngày đã trôi qua, đến chính Tử Phong cũng không ngờ một lần ngồi xuống của hắn liền tiêu tốn mất mười ngày.
Cơ mà thu hoạch lần này cũng không tệ, Tử Phong đã nắm vững cơ bản tri thức về phù văn, thậm chí còn lĩnh ngộ một số phù văn có tác dụng đơn giản, nói hắn hiện tại chính là một phù văn sư cũng không sai.

Chức nghiệp phù văn sư về cơ bản đã biến mất trên đại lục, truyền thừa đã bị đứt đoạn, những phù văn mà võ giả hiện tại đang dùng đều chỉ là được truyền lại, bọn hắn có thể sử dụng nhưng ý nghĩa thực sự đằng sau mỗi loại phù văn lại không có mấy người biết đến, về cơ bản chính là học vẹt, tiếp thu những thứ có sẵn được tổ tiên để lại thì được, nhưng sáng tạo ra cái mới thì không thể.

Nhưng Tử Phong thì khác, tuy hiện tại hắn mới chỉ biết đến một vài loại phù văn đơn giản nhất, nhưng hắn lại có thể tùy tiện kết hợp những phù văn này với nhau để tạo ra tổ hợp phù văn mới, so với những phù văn được truyền thừa lại kia thì linh hoạt hơn rất nhiều.
Nhẩm tính một chút, hôn kỳ của Lăng Hư Cung còn lại khoảng 27 ngày nữa, Tử Phong cũng không vội vã lên đường ngay, hắn còn một chuyện nữa cần phải làm, đúng hơn là thí nghiệm.
Tùy tiện từ bên trong bảo tàng của Thánh Cung lấy ra một chút thai thể pháp khí, Tử Phong dùng chính ngón tay của mình làm bút, lấy máu làm mực, vận khởi linh lực vẽ lên một kiện thai thể pháp khí những đường nét uốn lượn kỳ lạ.
Đầu ngón tay của hắn cắm vào thai thể pháp khí cứng rắn mà như dao nóng cắt vào bơ, trực tiếp khắc lên bề mặt của nó ăn sâu vào đến mấy li, dần dần từng đạo phù văn uốn lượn mang theo khí tức kỳ ảo được khắp họa ra, máu tươi của hắn bám vào những đường phù văn đó sôi lên sùng sục sau đó bốc hơi, để lại từng vệt màu đen khảm bên trong khe rãnh.
Mười lăm phút trôi qua, trong tay Tử Phong đã có ba kiện thai thể pháp khí, trong đó có hai kiện được hắn khắc lên phù văn.

Vung tay lên một cái, Tử Phong ném cả ba kiện thai thể về phía trước, cả ba hóa thành từng đạo tàn ảnh đập thẳng vào tường, một kiện nện vào tường liền bị văng ra, một kiện khác thì trực tiếp nện ra một cái lỗ trên tường, kiện cuối cùng thì không có khoa trương như vậy, nhưng cũng cắm ngập vào bề mặt tường đá.
Phất phất tay thu hồi ba kiện thai thể pháp khí, Tử Phong nhíu mày cảm nhân một chút, khóe miệng hơi nở nụ cười.

Ba kiện thai thể pháp khí này, một cái giữ nguyên bản không thay đổi gì, một cái được Tử Phong khắc lên phù văn "Lực Lượng", một cái được khắc lên phù văn "Tốc Độ".
Ba kiện thai thể pháp khí này giống hệt nhau, hẳn là loại được sản xuất hàng loạt để làm binh khí cho quân đội Thiên Ma, rất thích hợp để thử nghiệm.

Kết quả không nằm ngoài dự đoán của Tử Phong, cả ba đều được hắn phòng ra với cùng một lực đạo, nhưng kiện thai thể được khắc phù văn "Lực Lượng" có sức công phá lớn hơn bình thường, trong khi kiện có phù văn "Tốc Độ" lại có vận tốc cao hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận