Bên trong Thế Giới, không khí trong lành mang theo chút hơi ẩm hòa vào trong làn gió nhẹ, trên bầu trời không nhìn thấy được mặt trời ở đâu nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng xung quanh không có một chút ánh sáng, ngược lại khắp không gian đều đang ngập tràn trong ánh sáng dịu dàng.
Nơi này gần như đã trở thành nhất phương thế giới hoàn chỉnh, bất kể là không khí, nhiệt độ hay thậm chí là linh khí đều xuất hiện đầy đủ, thảm thực vật tươi tốt mặc dù không có bàn tay chăm sóc của bất kỳ một ai, điều còn thiếu duy nhất có lẽ là sinh vật sống ngoại trừ cây cỏ ra mà thôi.
À không, nói như vậy cũng không hoàn toàn chính xác, Thế Giới không có sinh vật sống, nhưng đấy chỉ là nói chung, trên thực tế thì ở đây vẫn có sự hiện diện của một sinh linh.
Tiểu Linh đứng trên một mỏm đá, thân ảnh yểu điệu được bao trùm lên bởi một bộ y phục màu đỏ rực tựa như hỏa diễm, chỉ là y phục tuy khá là kín đáo cũng không thể che đậy được dáng người ngạo nhân ở bên trong, nàng tùy ý để gió thổi qua khiến mái tóc dài óng mượt của mình lung lay qua lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bát Tự Thần Hỏa đang lơ lửng trên bầu trời đến xuất thần, sắc mặt hoàn toàn không để lộ một chút cảm xúc nào, không ai có thể biết được lúc này nàng đang nghĩ gì.
Đúng lúc này, không gian bên cạnh nàng đột ngột vỡ ra, một làn khói từ bên trong khe nứt không gian xông ra ngoài, nhanh chóng tụ tập lại với nhau sau đó hóa thành một thân ảnh, người này ngoại trừ trông hình dáng không khác biệt gì với nhân loại thông thường thì hoàn toàn không thể nhìn ra được diện mạo thực sự, khắp người y được bao trùm trong một tầng hào quang màu tím tựa như những làn khói, ẩn ẩn có thể thấy được những hạt bụi lấp lánh lẫn trong đám khói đó.
Nếu quan sát kỹ hơn nữa, bất kỳ ai cũng sẽ giật mình khi nhận ra rằng cơ thể người này dường như được tạo nên bởi cả một vũ trụ tinh không vô cùng vô tận với hàng triệu hàng tỉ vì tinh tú, thậm chí loáng thoáng còn có thể thấy được những hắc động đang không ngừng di chuyển, thôn phệ vô số tinh cầu bên trong thể nội y.
Tiểu Linh không cần nhìn cũng biết người mới tới là ai, nàng hơi cúi đầu tựa như thi lễ, nhẹ giọng nói
"Phụ thân..."
"Có chuyện gì mà suy nghĩ đến xuất thần như vậy?" Người được nàng gọi là phụ thân không ai khác ngoài Chúa Tể Hư Không, hắn bước tới bên cạnh Tiểu Linh, mỗi bước chân mang theo một loại quy tắc thâm thúy ảo diệu nào đó khiến toàn bộ Thế Giới chấn động.
"Phụ thân, ngài tại sao lại đưa cho công tử Bát Tự Thần Hỏa?" Tiểu Linh không chần chừ mà trả lời ngay lập tức bằng một câu hỏi, việc này đã khiến nàng thắc mắc từ lâu, cũng không phải là chuyện gì bí mật cần phải giữ gìn, hơn nữa nếu Chúa Tể Hư Không muốn biết, chẳng thứ gì có thể được gọi là bí mật cả.
"Tại sao con lại hỏi ta như vậy?" Chúa Tể Hư Không quay sang nhìn Tiểu Linh, gương mặt hắn không nhìn rõ ngũ quan, tất cả đều mờ mịt không khác gì cơ thể của hắn, chỉ có một cặp mắt màu tím phát sáng lúc này đang hướng về phía nàng.
Mặc dù không nhìn ra được gương mặt của Chúa Tể Hư Không, nhưng không hiểu sao Tiểu Linh lại có cảm giác như là hắn đang nở nụ cười nhạt khi hỏi ngược lại mình.
Nàng khẽ hít một hơi, trầm giọng nói
"Không như cái hệ thống này chỉ là bán thành phẩm của ngài, Bát Tự Thần Hỏa chính là thần vật chân chính do ngài tạo ra, xét về giá trị thì vượt xa hệ thống, ta thực sự không rõ ràng tại sao phụ thân lại tình nguyện đưa vật này cho công tử.
Về công về tư thì công tử vẫn chưa thể hiện ra được giá trị để có thể khiến ngài phải đầu tư đến mức này."
Bên trong đôi mắt của Chúa Tể Hư Không dường như xuất hiện hư ảnh của một cái cây lớn với hàng chục tỉ nhánh cây đan xen lẫn nhau vô cùng rối rắm, trên người hắn tỏa ra một cỗ khí tức kì dị vừa cổ xưa tàng thương lại vừa huyền ảo khó có thể miêu tả, hắn nhàn nhạt nói
"Thực ra thì thứ chân chính mà con muốn hỏi đó là tại sao lại xuất hiện Thần Tự thứ chín đúng chứ? Và liệu ta có động tay động chân gì hay không mà thần vật như này lại dễ dàng nhận Tử Phong làm chủ?"
Tiểu Linh hơi giật mình một cái, nhưng rất nhanh liền thả lỏng xuống, nàng hơn ai hết biết rõ năng lực của người này, có biết được suy nghĩ trong lòng của nàng cũng chẳng có gì lạ.
"Bát Tự Thần Hỏa dựa vào cảm xúc của chủ nhân để hoạt động, nhưng chỉ cần là sinh vật có trí tuệ, có tình cảm, cảm xúc chính là thiên biến vạn hóa, sao có thể gói gọn ở trong tám Thần Tự được.
Kể cả việc ta nói với Tử Phong rằng hắn chỉ có thể thu được lực lượng từ một kí tự cũng chỉ là nói nhảm để thử hắn một chút mà thôi, cảm xúc sao mà phức tạp a."
"Bản thân các kí tự của Bát Tự Thần Hỏa không hề cố định, đến cả số lượng kí tự cũng không bị giới hạn ở con số tám, thời điểm Bát Tự Thần Hỏa có thể được Tử Phong thu vào Thế Giới thì đã đồng nghĩa với việc nó đã nhận chủ, không phải là khi hắn ta thắp sáng được thần hỏa như con nghĩ đâu.
Khi Bát Tự Thần Hỏa nhận chủ, nó sẽ thể hiện tám loại cảm xúc mạnh mẽ nhất từ tận sâu thẳm bên trong tâm thần của chủ nhân mình.
Bất kì một ai cũng có một vài loại cảm xúc mạnh mẽ hơn hẳn những cái khác, đó chính là cội nguồn để hình thành nên tính cách của người đó.
Vốn dĩ một cá nhân khi được Bát Tự Thần Hỏa nhận làm chủ nhân thì chỉ có thể tạo ra ba hay bốn kí tự là cùng, có thể tạo ra đến tám kí tự như Tử Phong là trường hợp đặc biệt."
Tiểu Linh nghe Chúa Tể Hư Không chậm rãi giải thích, mặc dù nội dung không đồng nhất với câu hỏi của mình nhưng nàng không lên tiếng cắt ngang, nàng biết rằng người này đã nói như vậy thì ắt sẽ có thâm ý ẩn đằng sau, bản thân chỉ cần lắng nghe là đủ.
Quả nhiên ngay sau đó, Chúa Tể Hư Không tiếp tục lên tiếng
"Đầu tiên để trả lời cho câu hỏi tại sao Bát Tự Thần Hỏa lại nhanh chóng nhận chủ với Tử Phong như vậy, câu trả lời cũng có thể giải đáp lí do mà hắn có thể tạo ra đến tám kí tự ngay khi nhận chủ, đó chính là sự tồn tại của Hắc và Bạch!"
Mặc dù đã tính đến đủ loại trường hợp, nhưng câu trả lời của hắn vẫn khiến Tiểu Linh phải sửng sốt, nàng không kìm được mà bật thốt
"Rốt cuộc Hắc và Bạch có lai lịch như thế nào mà lại có thể ảnh hưởng đến thần vật....."
Chúa Tể Hư Không đưa một ngón tay lên chặn miệng Tiểu Linh lại, thanh âm mang theo tiếu ý cất lên
"Lai lịch của hai tên đó tốt nhất là con không cần phải biết, có biết cũng chẳng để làm gì.
Hắc và Bạch tuy có tư duy và tính cách riêng biệt với Tử Phong, nhưng chung quy lại bọn chúng chính là Tử Phong và ngược lại, vậy nên Bát Tự Thần Hỏa khi hình thành kí tự, thay vì chỉ dựa vào một mình Tử Phong thì nó cũng đồng thời dựa vào Hắc và Bạch để biến đổi.
Tính cách của Hắc và Bạch thì rất rõ ràng rồi, Bạch sở hữu ba kí tự đó là (Kiêu Ngạo), (Tự Cao) và (Tham Lam), hai kí tự đầu thì không có gì phải bàn cãi, còn sự tham lam của hắn được thể hiện thông qua việc muốn thống trị tất cả mọi sinh vật mà hắn cho rằng thấp kém hơn mình.
Ba kí tự của Hắc là (Bạo Lực), (Lười Biếng) và (Dục Vọng), sự cuồng loạn của Hắc thì ta nghĩ mình không cần phải nói ra, còn sự lười biếng thì thể hiện qua mỗi hành động của hắn, bản thân Hắc không có dã tâm hay ước nguyện gì cả, còn dục vọng ở đây không chỉ đơn thuần như là mấy thứ dâm tà như thường nhân vẫn nghĩ, đối với Hắc thì đó là dục vọng và ham muốn giết chóc, ngược lại vô cùng phù hợp với kí tự (Bạo Lực) của hắn."
Tiểu Linh nhíu mày nói
"Vậy thì hai kí tự của công tử chính là (Thịnh Nộ) và (U Sầu), sự thịnh nộ của công tử thì ta có thể nhìn ra được, nhưng còn u sầu là sao? Hiện tại bởi vì cái chết của Hồ Phi Nguyệt nên công tử sầu muộn, nhưng lúc trước thì đâu có lí do gì khiến công tử phải như vậy?"
"Khậc, chẳng phải lo lắng cũng là một dạng u sầu hay sao?" Chúa Tể Hư Không cười khảy một tiếng.
Nghe vậy Tiểu Linh liền rơi vào trầm tư, một hồi lâu sau gương mặt nàng chợt ngẩn ra, miệng lẩm bẩm
"Công tử chính là lo lắng về sự tồn tại của Hắc và Bạch, ngài ấy sợ sẽ đánh mất bản thân mình vào tay tâm ma....."
"Chính xác, mặc dù hắn luôn tự huyễn hoặc bản thân không nên để sự lo lắng lấn át suy nghĩ của chính mình, nhưng tận sâu thẳm trong đáy lòng của hắn, sự lo lắng đó là có thật, hơn nữa không hề nhỏ."
"Vậy còn kí tự thứ chín (Thống Trị) thì sao?" Tiểu Linh nghi hoặc hỏi.
"Cái này lại càng đơn giản hơn nữa, Hắc và Bạch về cơ bản cũng chính là Tử Phong, vào thời điểm hắn dung hợp với hai tên đó, kẻ chiếm vị trí chủ đạo chính là bản thân hắn.
Để có thể chế ngự hai tên kia không phải là chuyện đơn giản, Tử Phong thành công trong việc chiếm quyền chủ đạo trong nhân cách khi dung hợp cũng đồng nghĩa với việc lực thống trị của hắn cũng vô cùng khủng bố.
Điều này cũng có thể nhìn ra được trong phong cách hành sự của hắn, thống trị ở đây không chỉ đơn thuần là khống chế ngoại vật trong lòng bàn tay, mà còn thể hiện ở việc hắn có được lực thống trị tuyệt đối với tất cả hành động của bản thân mình.
Con ở bên hắn lâu như vậy, hiển nhiên là cũng có thể nhìn ra được Tử Phong đối với chính mình có thể đạt đến cảnh giới kiểm soát tuyệt đối, sẽ không vì một vài li do mà đánh mất bản tâm của mình, đơn giản mà nói, ngày ngày bị tiểu hồ ly kia quấn quanh người, có là bậc thánh nhân quân tử chí cao vô thượng cũng khó có thể chịu được, vậy mà hắn lại có thể tự khắc chế bản thân đến mức gần như tương đương với cấm dục, nói như vậy con đã hiểu chưa?"
Tiểu Linh gật đầu ra chiều đã hiểu, nói đến như vậy thì mọi nghi hoặc của nàng cũng đã được giải khai, còn lại là...
"Vậy quay trở lại câu hỏi ban đầu của ta, tại sao phụ thân lại ban Bát Tự Thần Hỏa cho công tử? Chúng ta đều biết rằng diệu dụng của Nguyên Lực không chỉ đơn giản dừng lại ở việc sở hữu năng lượng vượt xa so với linh lực thông thường.
Công tử tiếp xúc và sử dụng Nguyên Lực càng nhiều thì con đường đột phá phía trước sẽ càng rộng mở, con vẫn không nghĩ rằng biểu hiện của công tử xứng đáng để được ngài ban thưởng hậu hĩnh như vậy."
Chúa Tể Hư Không nghe vậy chỉ lắc đầu cười nhạt nhẽo
"Con thử nói xem, Bát Tự Thần Hỏa tượng trưng cho cảm xúc của sinh vật sống, nói cách khác thì đó chính là biểu hiện của nhân tính, cơ mà Tử Phong chẳng phải là đã từ bỏ nhân tính của mình rồi hay sao, vì cớ gì hắn vẫn có thể chưởng khống Bát Tự Thần Hỏa?"
"Khoan đã, ý của phụ thân là...." Tròng mắt của Tiểu Linh bất chợt co rút, nàng nghĩ đến một khả năng.
"Chính xác, ta bồi dưỡng vô số khí vận chi tử, vô số cái được gọi là nhân vật chính, mục đích của ta chính con cũng biết, đến cuối cùng thứ ta muốn thu được không phải chỉ là một cái khôi lỗi vô nhân tính chỉ biết nghe lệnh, nếu đơn giản như vậy thì tự ta có thể tạo ra bao nhiêu cũng được.
Tử Phong từ bỏ nhân tính của mình là chuyện sớm hay muộn, ta vì biết rõ điều này cho nên mới sử dụng Bát Tự Thần Hỏa để giữ lại nhân tính cho hắn.
Bản thân hắn đã từ bỏ nhân tính của bản thân, nhưng thông qua Bát Tự Thần Hỏa, hắn vẫn có thể thai nghén ra một nhân tính mới.
Vốn dĩ ta định ngồi chờ xem hắn sẽ mất bao lâu để có thể khiến ma tính của Thiên Ma Nhất Tộc và tân sinh nhân tính dung hòa với nhau, ai ngờ hắn lại trực tiếp đem ma tính tách ra nhét vào cái bóng của mình.
Chậc chậc, mặc dù ta đã tính đến khả năng này nhưng cũng phải bất ngờ trước năng lực của hắn a, quả không hổ danh là người mà con gái ta chọn trúng."
Sắc mặt lãnh diễm nghiêm túc của Tiểu Linh chợt xuất hiện một vệt hồng hiếm thấy, tuy chỉ thoảng qua trong sát na nhưng cũng không thể tránh thoát được ánh mắt của người bên cạnh.
Nàng khẽ gắt một tiếng, sau đó đưa tay đánh lên vai Chúa Tể Hư Không
"Cái gì mà coi trọng, phụ thân đừng có trêu chọc ta!"
"Ta nào dám trêu chọc con, lỡ khiến con tức giận chả phải là ta là người chịu trận hay sao, chỉ riêng việc đưa con vào trong hệ thống thôi đã khiến mẹ con giận dỗi ta suốt từ lúc ấy cho đến tận bây giờ, ta không có lên cơn tới mức muốn chọc giận mẹ con thêm đâu." Chúa Tể Hư Không nhún vai nói, giọng điệu nhẹ nhàng mang theo chút cười khổ vô cùng hiếm thấy, ít đi vẻ thần thánh chi cao vô thượng, nhiều hơn một tia cảm tình.
Hiển nhiên Tiểu Linh cũng có thể cảm giác được tâm tình của người mà nàng gọi là "phụ thân", thở hắt ra một hơi, nàng mang theo tâm tình phức tạp mà nói
"Ta chưa từng trách phụ thân đem ta đưa vào trong hệ thống, mặc dù ta ở trong này đã vô số kỷ nguyên, tuy có chút cô đơn tịch mịch nhưng ta cũng hiểu rằng ngài làm như vậy cũng chỉ là muốn tốt cho ta mà thôi."
Ngừng lại một chút, Tiểu Linh tiếp tục nói, giọng điệu chợt thay đổi mà trở nên ấm áp
"Ta biết rằng phụ thân có thể nhìn thấu dòng chảy của vận mệnh, thậm chí nếu muốn thay đổi vận mệnh thì cũng chỉ là chuyện trong tầm tay, nếu ngài đã nhất quyết phải đưa ta vào trong hệ thống thì ắt hẳn là có nguyên do.
TÍnh cách của mẫu thân ta biết rất rõ, điển hình là ngoài cứng trong mềm, chỉ là nhất thời không thể nghĩ thông được nên mới phản ứng như vậy thôi, cũng mong phụ thân đừng để ý."
Chúa Tể Hư Không hơi bất ngờ trước giọng điệu mềm mại của Tiểu Linh, hắn đưa tay vỗ vỗ lên đầu nàng, thở dài nói
"Con lại còn phải nói ư, tính cách của mẹ con ta còn lạ gì nữa, cơ mà dù sao nàng cũng là một Tiên Nguyên Sinh Linh, ta có muốn để ý cũng không nỡ nổi giận với nàng ấy a, vốn dĩ ta là người ép con phải vào trong này mà."
"Phụ thân, có một việc mà ta muốn nhờ." Tiểu Linh yên lặng một hồi lâu chợt lên tiếng.
"Việc này con không cần phải can thiệp vào, tiểu hồ ly đó trước sau gì cũng sẽ chết, ta có đủ năng lực để thay đổi cái vận mệnh bi thương đó nhưng ta không làm, đau dài không bằng đau ngắn, chỉ có tiểu hồ ly đấy chết đi thì Tử Phong mới có động lực để trở nên mạnh hơn.
Con cũng đừng trách ta tàn nhẫn, việc phải làm ta vẫn phải làm, dù sao thì........."
".........Thiên Đạo vốn vô tình!"
Thanh âm trầm thấp của Chúa Tể Hư Không theo gió mà tán đi khắp không gian, dường như trong từng câu chữ ẩn chứa một loại lực lượng kì bí khó có thể diễn tả thành lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...