Triệu gia truyền thừa mấy ngàn năm, gia tộc sinh sôi nảy nở qua biết bao nhiêu đời, nếu tính bối phận thì phải đến mấy trăm người có thể đươic gọi bằng một tiếng lão tổ, nhưng trên dưới Triệu gia đều cộng đồng thừa nhận, danh xưng lão tổ tông chỉ có thể là hai người, một người đó là khai quốc hoàng đế của Triệu gia, người đã dẫn Triệu gia đánh đông dẹp bắc, trực tiếp gây dựng nên Thiên Hành đế quốc, người còn lại là thủ hộ giả của gia tộc, cũng là bạn vong niên với lão tổ tông Triệu gia, Long tộc Long Trường Sinh.
Không phải là không còn những người có bối phận ngang bằng với lão tổ tông Triệu gia, thậm chí vẫn còn một vài người của thế hệ trước có bối phận còn cao hơn cả lão tổ Triệu gia vẫn còn sống trên đời, nhưng danh xưng lão tổ tông cũng chỉ vẻn vẹn có hai người như vậy.
Đơn giản mà nói, nếu không có hai người đó thì sẽ không có Triệu gia hùng bá một cõi như hiện nay, trừ khi muốn bị chính người trong gia tộc mình nhổ nước bọt đến chết, sẽ không ai lên cơn tới mức tự xưng hai tiếng lão tổ cả.
Lão tổ tông Triệu gia năm xưa cũng là dạng kỳ tài ngút trời, tu vi cũng đạt đến Khai Thiên cảnh Bán Thần, trực tiếp dùng vũ lực đưa Triệu gia lên tới đỉnh cao, trong khi đó thì Long Trường Sinh đã là Lập Địa cảnh Bán Thần từ rất lâu, nhưng bởi vì là ngoại nhân nên không trực tiếp tham gia chiến đấu, chỉ ở một chỗ thủ hộ Triệu gia an toàn.
Thực tế với thiên phú của lão tổ Triệu gia Triệu Vô Cực, chỉ cần cho hắn đủ thời gian thì việc đuổi kịp thậm chí siêu việt tu vi của Long Trường Sinh là điều hiển nhiên, chỉ là hắn vì tương lai gia tộc của mình, thời gian tu luyện cực ít mà thời gian dành cho chiến đấu lại càng nhiều.
Bán Thần cảnh cường giả nói khó nghe một chút thì như con gián, đánh mãi không chết, nhưng cái gì cũng có hạn độ của nó, hàng chục năm chiến đấu thảm liệt không ngừng, tuy Triệu Vô Cực luôn là người chiến thắng nhưng vẫn phải trả giá.
Cơ thể của hắn đã bị ép khô tiềm lực trong những trận chiến một mất một còn, hơn nữa thương thế gần như chưa kịp hồi phục đã phải tiếp tục đứng dậy chiến đấu, về lâu dài ám thương trong người hắn nhiều không kể xiết, lấy năng lực hồi phục của Bán Thần cảnh cũng phải bó tay, khi Thiên Hành đế quốc đi vào thời kỳ ổn định thì cũng là lúc mà Triệu Vô Cực không còn đủ lực để chèo chống nữa, chút hơi thở cuối cùng của mình mà ra đi trong mãn nguyện, biết rằng Triệu gia của mình sẽ tiếp tục phát triển lên đến đỉnh cao.
Dù là gia tộc bình thường thì việc tế tổ hàng năm cũng là chuyện nên làm, đừng nói là dạng tổ tông có quá khứ oanh liệt như thế này, tế tổ đối với Triệu gia là chuyện không thể qua loa, có thể không cần phô trương nhưng phải đủ cấp bậc lễ nghĩa.
Thân là hoàng tộc của đế quốc, Triệu gia đương nhiên là có tổ địa hoàng lăng để chôn cất tộc nhân của mình, nhưng Triệu Vô Cực là một ngoại lệ, hắn không được chôn cất ở trong hoàng lăng.
“Lão tử cả đời chinh chiến, ta không phải đế vương, ta là chiến binh, là quân nhân, đừng đối xử với ta giống như mấy tên quân vương yếu gà đã bị ta giết, hãy chôn cất ta cùng với những huynh đệ đã vào sinh ra tử để lập nên Triệu gia ngày hôm nay.
Để ta khi sang thế giới bên kia có thể tiếp tục chiếu cố cho bọn họ.” Đó là những lời Triệu Vô Cực nói trước khi từ giã cõi đời.
Vào thời điểm chiến tranh vẫn còn diễn ra, không chỉ có võ giả cao tầng mới tham gia chiến đấu mà là vô số võ giả cùng với quân nhân, lúc đó Triệu gia vẫn chưa nắm chắc chiến thắng, làm gì có cái gì gọi là hoàng lăng hay tương tự, quân nhân ngoài chiến trường chết thì da ngựa bọc thây chôn cất tại chỗ, về lâu dài số người chết trở nên nhiều không đếm xuể, tát cả đều được mai táng tập thể tại một bình nguyên vốn ban đầu là chiến trường cổ.
Triệu Vô Cực sau khi chết liền được chôn cất ở cái cổ chiến trường đó, Triệu gia tuy làm theo lời lão tổ tông, không muốn khoa trương nhưng vẫn kiến tạo một ngôi mộ thật lớn và nguyên một đại điện bao xung quanh, lễ tế tổ được tổ chức ở đây chứ không phải là ở hoàng lăng.
Triệu Thanh Thanh không phải là chưa từng tham gia tế tổ, nhưng lúc trước nàng chỉ là một thành viên tham dự mà thôi, còn hiện tại nàng chính là người chủ trì.
Tuy nói rằng tế tổ chỉ còn là hình thức, nhưng nếu Triệu Thanh Thanh làm không tốt thì rất dễ trở thành cái đích công kích cho người khác, dù sao thì việc nàng chiếm vương vị vẫn luôn khiến các tộc nhân khó chịu.
Tử Phong không hề tham dự vào chuyện này, mặc kệ Triệu Thanh Thanh bận bịu chuẩn bị, suy cho cùng hắn cũng vẫn là người ngoài, hơn nữa hắn cũng chẳng biết một chút gì về mấy cái phong tục này cả, tham gia vào chỉ khiến mọi chuyện rắc rối hơn, hắn chỉ cần đảm bảo an toàn cho Triệu Thanh Thanh là đủ.
Không chỉ dựa vào tình báo của Triệu Thanh Thanh, Tử Phong sử dụng cả phân thân bóng tối của mình để điều tra tình hình của hai nhà Mạnh-Lý, lúc trước hắn không làm thế đơn giản bởi vì sự hiểu biết của hắn về hai gia tộc này vẫn còn hạn chế, có bỏ công sức ra cũng chưa chắc đã thu thập được thứ gì hữu ích, hiện tại thì đã khác, dựa vào tư liệu hắn đã có thể nhận ra được đại đa số nhân vật chủ chốt của hai nhà.
Đúng như dự đoán, Lý Khinh Vân và Mạnh Thiên Quân biến mất chính là một đả kích không nhỏ đối với hai đại gia tộc, không chỉ bản thân hai nhà giống như rắn mất đầu, mà những thành phần thường ngày bằng mặt không bằng lòng với người cầm quyền của gia tộc cũng bành trướng dã tâm, rục rịch muốn chiếm quyền kiểm soát vào tay.
Kết quả chính là khi tình hình của gia tộc còn chưa ổn định thì hiểm họa nội đấu đã xuất hiện, khiến cho tình trạng của hai nhà ngày càng rối ren hơn, tin rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ chẳng trợ giúp gì nhiều cho Nhị Thân Vương được.
---------------------------------
Triệu Thanh Thanh sau một đêm không ngủ có chút mệt mỏi mà tìm đến phòng của Tử Phong, về cơ bản thì việc không ngủ đối với võ giả chẳng là vấn đề gì to tát, chỉ cần đả tọa tu luyện cũng có hiệu quả không kém gì so với việc ngủ nghỉ bình thường, chỉ là nàng thức cả đêm là để xử lí công việc, căn bản không phải là tu luyện, không chỉ không có nghỉ ngơi mà còn hao tổn tinh lực, có mệt mỏi cũng là điều dễ hiểu.
Đáng lẽ ra nàng nên nghỉ ngơi, nhưng nghĩ thế nào lại tìm đến gặp Tử Phong, có lẽ là bởi vì cuộc đối thoại với mẫu thân đêm đó khiến tiềm thức của nàng nảy ra một vài ý tưởng kỳ lạ mà đến cả chính nàng cũng không nhận ra, thời gian gần đây tần suất gặp mặt giữa nàng và Tử Phong càng ngày càng tăng lên, mà đại đa số thời gian nàng đều là người chủ động tìm đến.
Nhưng mà khi nàng tìm đến phòng của Tử Phong thì lại không thấy hắn ở đâu cả, chỉ bắt gặp Nhiếp Tiểu Thiến vẫn đang miệt mài tu luyện.
“Tiểu Thiến, Nguyệt tiền bối đâu rồi?”
Triệu Thanh Thanh nhìn xung quanh sau đó hỏi, nàng biết chắc rằng Tử Phong hiện tại không có ở trong bóng của mình, nhưng cả ở trong phòng riêng mà cũng không thấy hắn đâu khiến nàng không khỏi thắc mắc.
“Đại ca ca nói rằng mình cần phải rời đi một chút, có một vài người cực kỳ quan trọng mà đại ca ca cần phải tiếp đón.” Nhiếp Tiểu Thiến tạm dừng việc tu luyện, nàng cũng đã được Tử Phong dặn dò qua nên có thể trả lời ngay lập tức.
“Người cực kỳ quan trọng đối với Nguyệt tiền bối ư.....” Triệu Thanh Thanh trầm ngâm một chút sau đó mới nhớ tới thỉnh cầu lúc trước của Tử Phong, nàng không khỏi cảm thấy có chút ảm đạm, tâm tình không hiểu sao lại hơi thất lạc, nàng định quay người rời đi, nhưng nghĩ lại thì trước sau gì cũng phải đối mặt với chuyện này, đau dài không bằng đau ngắn, cái gì đến rồi cũng sẽ đến.
Nghĩ thông suốt, Triệu Thanh Thanh vừa mới định bỏ đi liền trở lại, trực tiếp đi vào bên trong phòng ngồi xuống, tự thân lấy trà ra pha sẵn, kiên nhẫn chờ đợi.
Trong khi đó thì Tử Phong lúc này đã rời xa khỏi kinh thành, di chuyển về phía đông cách kinh thành khoảng vài chục cây số, hắn hiện tại đang yên lặng đứng ở ven một con đường mòn sát bên bìa rừng.
Ánh nắng mặt trời chói chang chiếu xuống thân ảnh bạch y cao ngất đứng chắp tay bên vệ đường, xung quanh vắng vẻ chỉ có tiếng chim chóc kêu rả rích lộ ra một vẻ tịch mịch khó tả.
Giống như Triệu Thanh Thanh đang chờ hắn trở về, Tử Phong cũng đang chờ người.
Một khắc đồng hồ, nửa canh giờ, một canh giờ rồi hai canh giờ trôi qua, mặt trời đã lên đến đỉnh điểm, con đường mòn đôi khi cũng có vài vị khách vãng lai đi qua, phàm nhân cũng có mà võ giả cũng có, nhưng hoàn toàn không có một ai nhận ra sự hiện diện của Tử Phong, hắn giống nhue dung nhập vào trong thiên địa, chỉ yên lặng đứng ở đó vô cùng kiên nhẫn.
Đến đầu giờ chiều, Tử Phong vốn vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích giống như một gốc cổ thụ chợt động, gương mặt lạnh lẽo vô cảm xuất hiện một nụ cười ấm áp, ánh mắt lóe lên vẻ chờ mong.
Từ trên không trung đột nhiên hạ xuống năm thân ảnh, bốn nữ nhân và một tiểu la lỵ, bốn nữ nhân này mỗi người một vẻ không giống nhau, nhưng đều có một điểm chung duy nhất đó là dung mạo khuynh quốc khuynh thành, ai nấy đều thuộc dạng mỹ nữ vạn người không có một.
Tiểu la lỵ đi cùng cũng không hề kém cạnh, thậm chí còn có phần hơn so với chúng nữ, một khuôn mặt khả ái đáng yêu phấn điêu ngọc mài, thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn giống như búp bê tinh xảo đến cực điểm.
Năm người mang theo năm loại khí chất khác biệt nhưng khi đứng cạnh nhau lại lộ ra vẻ hài hòa khó nói.
Thời gian quay lại khoảng hai mươi ngày trước, Nhạc Tư Kỳ cùng với Diệp Mị Nhi, Diệp Ngưng Tuyết, Lãnh Băng Băng và Tuyết Liên vẫn đang sống ẩn dật, đột nhiên chợt cảm thấy tâm huyết sôi trào, giống như từ trong hư không có một giọng nói đang kêu gọi lấy bản thân mình.
Nhạc Tư Kỳ có thể cảm nhận được rõ ràng cái cảm giác này từ đâu mà ra, đó chính là Chủ Bộc Khế Ước gắn kết vĩnh viễn nàng với chủ nhân của mình đang phát ra tín hiệu triệu hoán.
Mang theo tâm tình bán tín bán nghi, nàng xác nhận lại với Diệp Mị Nhi và nhận được câu trả lời tương tự, Diệp Mị Nhi cũng cảm thấy lực lượng triệu hoán đến từ khế ước.
Có thể tác động đến Chủ Bộc Khế Ước, không ai khác ngoài Tử Phong, cũng chỉ có hắn mới làm được chuyện này.
Nhạc Tư Kỳ sau khi xác nhận với Diệp Mị Nhi rằng mình không hề nhầm, nàng vui mừng đến mức phát khóc, vội vàng thông báo cho chúng nữ trong nhà biết tin này.
Mọi người nhanh chóng thu thập hành lý sau đó rời khỏi nơi trú ẩn mà xuất phát, men theo lực lượng triệu hoán một mạch đi về hướng tây, sau nhiều ngày mò mẫm mới tìm đến địa điểm này.
Chúng nữ nhìn thấy thân ảnh bạch y đang mỉm cười với mọi người mà không khỏi ngẩn người ra, thời gian dường như dừng trôi cho đến khi một tiếng hét thất thanh chất chứa sự vui vẻ vô hạn vang lên
“Ba ba!!!”
Tiểu la lỵ Tuyết Liên kêu lớn một tiếng sau đó hóa thành một đạo bóng mờ trực tiếp lao thẳng vào trong lòng Tử Phong, tiểu nha đầu vừa khóc vừa không ngừng dụi đầu vào trong lồng ngực hắn, tham lam hít thở lấy khí tức quen thuộc đã lâu không gặp, giọng nói non nớt có chút nức nở vang lên
“Con nhớ ba ba lắm....”
Tử Phong quỳ hẳn xuống đất giang tay ôm lấy Tuyết Liên, hai cánh tay siết chặt lại giống như muốn dung nhập tiểu la lỵ vào trong cơ thể mình, miệng hắn mỉm cười nhưng hai dòng thanh lệ đã từ khóe mắt hắn chảy ra, hắn dùng một ngữ khí có chút run rẩy nhưng tràn ngập sự ôn nhu mà nhẹ nhàng nói
“Tuyết Liên.....ba ba thật sự xin lỗi con...”
Lãnh Băng Băng nhìn nam tử trước mặt mà cũng nhịn được cảm thấy sống mũi hơi cay cay, gương mặt lãnh ngạo lạnh lùng xuất hiện thần sắc ôn hòa hiếm thấy, nàng cắn chặt răng ngắn không cho nước mắt trào ra, nhưng đôi bàn tay nắm chặt đến mức phát run đã nói lên tâm tình của nàng lúc này.
Trong khi đó thì Nhạc Tư Kỳ ngẩn người ra mà quan sát chủ nhân của mình, so với những người khác, nỗi nhớ nhung của nàng đối với Tử Phong chỉ có hơn chứ không có kém.
Vì công pháp tu luyện của mình, Nhạc Tư Kỳ thường xuyên phải kìm nén bản thân mình lại, chúng nữ yêu quý Tử Phong bao nhiêu thì nàng cũng đem lòng ái mộ hắn bấy nhiêu.
Biết bao buổi đêm cô độc phòng đơn gối chiếc, chịu đựng công pháp phản phệ khiến dục hỏa đốt người, nàng thường xuyên nhớ tới thân ảnh chủ nhân của mình, Tử Phong mất tích bao nhiêu ngày thì cũng từng đó ngày Nhạc Tư Kỳ tưởng niệm hắn.
Nàng giống như một con đập ngăn nước, nước bên trong hồ chứa càng ngày càng đầy mà không có chỗ để đi, chỉ để lâu ngày tích tụ lại từng chút từng chút một, đến cuối cùng thì bùng nổ giống như hồng thủy vỡ đê.
Ánh mắt Nhạc Tư Kỳ dán chặt lên người Tử Phong không rời đi được, một thân bạch y không nhiễm bụi trần tựa như thiên thần hạ phàm, mái tóc dài bạc trắng nổi bật dưới ánh mặt trời, gương mặt anh tuấn quen thuộc nhưng lại ẩn ẩn mang theo một sự tang thương khó mà dùng từ ngữ để miêu tả.
Nhạc Tư Kỳ thừa nhận, không phải, nàng đã biết rõ sự thực này từ rất lâu rồi, chỉ là nàng vẫn luôn viện cớ cho bản thân mình để lảng tránh nó đi mà thôi, nhưng hiện tại nàng thật sự không thể tự lừa dối chính bản thân mình nữa, nàng yêu Tử Phong, thật sự yêu hắn, Chủ Bộc Khế Ước có tồn tại hay không cũng chẳng quan trọng nữa, cơ thể này, tâm trí này, tất cả đều thuộc về Tử Phong, chủ nhân duy nhất của nàng, mãi mãi là như vậy.
Màn đoàn tụ cảm động đột nhiên bị đánh gãy bởi Diệp Mị Nhi, nàng giống như Tuyết Liên, trực tiếp phi thân lên ôm cứng lấy Tử Phong, miệng hào hứng nói
“Chủ nhân, Mị Nhi nhớ ngài muốn chết a!!”
“Mị Nhi tỷ, tỷ kẹp chặt ta khó chịu quá!!” Tuyết Liên bị kẹp giữa hai người, vô cùng khó chịu mà ngọ nguậy phản đối.
“Ồ xin lỗi, nhìn thấy chủ nhân khiến ta cao hứng quá mà quên mất không để ý.” Diệp Mị Nhi có phần không tình nguyện buông Tử Phong ra, hơi xấu hổ tạ lỗi với Tuyết Liên.
Tử Phong ôm lấy Tuyết Liên đứng dậy, khẽ đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, hắn bước về phía chúng nữ, trực tiếp giang tay ra ôm lấy Lãnh Băng Băng, Nhạc Tư Kỳ và Diệp Ngưng Tuyết, trầm thấp nói
“Xin lỗi, đã để mọi người lo lắng rồi.”
Diệp Ngưng Tuyết có chút giận dỗi đập vào vai Tử Phong một cái, sau đó cũng không nhịn được mà nghẹn ngào
“Ca ca có biết những năm qua chúng ta đã lo cho huynh đến mức như nào không? Gì thì gì cũng nên liên lạc một chút chứ, muội cứ tưởng....sẽ vĩnh viễn không được gặp lại huynh nữa....”
Tử Phong khẽ xiết chặt vòng tay của mình lại, ánh mắt lóe lên quang mang yêu dị, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự chắc chắn giống như đinh đóng cột vang lên
“Tin tưởng ta, tương lai của chúng ta còn dài, sẽ không có thứ gì có thể chia cách chúng ta một lần nữa.....không bao giờ....”
----------------------
Đa tạ đạo hữu Trần Thành đã donate 1 vạn kim tệ.
Cầu donate lấy động lực cào phím a.
----------------------
Chương hôm nay không quá dài, cũng không có xảy ra quá nhiều thứ, cơ mà yên tâm, không phải ta câu chương đâu, đây cơ bản chính là sóng yên biển lặng trước khi bão tố đến, giai đoạn tiếp theo sẽ bốc cháy hơn, xin hãy đón đợi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...