Cuồng Huyết Thiên Ma


“Rắc….rắc…”
Lớp giáp đen trên người Tử Phong xuất hiện từng đạo vết nứt sau đó vỡ tan thành từng mảnh, để lộ cơ thể bên trong của hắn.

Lúc này Tử Phong chỉ còn cái quần hơi chút tả tơi ở bên dưới, phần thân trên để trần, khắp người là vô số phù văn uốn lượn như những hình xăm tràn ngập trên da thịt, ở giữa ngực hắn là một viên ngọc màu tím nhỏ cỡ đồng xu, da thịt của hắn xung quanh viên ngọc đó tím tái lại rồi xuất hiện hàng loạt vết rạn trông cực kỳ ghê người.
Trông thấy Tử Phong đã nhắm mắt lại, Triệu Thanh Thanh và Triệu Yển Nhạn lúc này mới dám lại gần.

Mặc dù cả hai đều bị thương nặng nhưng cũng không đến mức thương gân động cốt, di chuyển bình thường vẫn làm được, Triệu Thanh Thanh thì còn đỡ, dù sao lúc trước cũng đã từng nhìn thấy cơ thể trần của Tử Phong lúc hắn còn đang bán khỏa thân giả dạng dã nhân rồi, cơ mà lúc này nàng vẫn có chút xấu hổ, khuôn mặt nóng lên một cách lợi hại, ánh mắt tận lực không nhìn vào thân ảnh trước mặt, nhưng vẫn không tự chủ được mà đảo mắt qua lại mấy lần.
Trong khi đó thì Triệu Yển Nhạn hoàn toàn không thèm để ý tới mặt mũi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tử Phong liếc ngang ngó dọc không ngừng.

Tử Phong không cần mở mắt cũng có thể thấy được ánh mắt rực lửa của Triệu Yển Nhạn quét qua quét lại trên người mình, hắn ngạc nhiên không biết tiểu nha đầu này nghĩ cái gì mà nhìn hắn không chớp mắt đến thế, ngẫu nhiên quay đầu sang hướng về phía nàng.
Mặc dù Tử Phong lúc này đã thu liễm toàn bộ khí tức cũng như là lệ khí của bản thân nhưng Triệu Yển Nhạn vẫn cảm thấy toàn thân ớn lạnh, không tự chủ được lùi về phía sau một bước, rõ ràng nam tử kia đang nhắm mắt mà nàng lại có cảm tưởng như là xung quanh mình xuất hiện hàng ngàn cặp mắt đang dõi theo mình, bất kể bí mật gì cũng bị nhìn thấu.
Trên thực tế Triệu Yển Nhạn có một bí mật động trời mà nàng tuyệt đối không dám nói ra cho bất kỳ ai biết, nàng thà rằng chết cũng mang theo bí mật này xuống mồ cùng với mình còn hơn là để lộ ra.

Triệu Yển Nhạn nguyên bản không phải là cái gì thiên tài yêu nghiệt trưởng thành trước tuổi, bởi vì vốn cơ thể nàng chỉ là một tiểu cô nương 7 tuổi, nhưng tâm trí của nàng lại là một người trưởng thành hoàn chỉnh, nàng là người xuyên việt.
Thực ra nói nàng là người xuyên việt cũng không hoàn toàn đúng, bởi vì không như Tử Phong xuyên việt trọng sinh vào một cơ thể có sẵn ở Huyền Linh đại lục, nàng giống như là đầu thai chuyển thế nhưng vẫn giữ lại được ký ức và ý thức tiền kiếp của bản thân.

Kiếp trước Triệu Yển Nhạn sống ở trong một xã hội pháp trị hòa bình trên Trái Đất, bản thân là cử nhân tốt nghiệp đại học chính quy, đã ra đời đi làm được vài năm, có thể được coi như là một nữ nhân bình thường không thể bình thường hơn được nữa.
Sau khi gặp tai nạn giao thông thì nàng mất mạng, sau đó đầu thai chuyển thế đến Huyền Linh đại lục.


Vốn là người trẻ tuổi, Triệu Yển Nhạn kiếp trước cũng hay lên mạng đọc mấy bộ tiểu thuyết giải trí, hơn nữa thể loại yêu thích của nàng là trinh thám và ngôn tình cung đấu.

Nghe thì có vẻ mâu thuẫn nhưng nàng vốn tốt nghiệp đại học chuyên ngành tâm lý học, Triệu Yển Nhạn cảm thấy những bộ tiểu thuyết đấu trí kiểu như vậy rất là hợp khẩu vị của mình, nàng thường xuyên đặt bản thân vào vị trí nhân vật trong tiểu thuyết mà suy diễn, sử dụng tài năng của mình để đoán trước được diễn biến của truyện, và những dự đoán của nàng cũng có xác suất trở thành sự thực rất lớn, đó là niềm tự hào nho nhỏ của nàng.
Triệu Yển Nhạn đã nhiều lần mong ước bản thân trở thành nhân vật trong tiểu thuyết, nàng cho rằng với tài trí cùng kiến thức của mình thì những khó khăn vướng mắc nàng thường thấy trong tiểu thuyết chỉ là chuyện vặt.

Cầu được ước thấy, sau tai nạn thảm khốc đó thì nàng đã trở thành Triệu Yển Nhạn, muội muội của Triệu Thanh Thanh.
Cũng phải công nhận là bối cảnh của Huyền Linh đại lục không khác gì với thời phong kiến cổ đại phương đông ở Trái Đất, Triệu Yển Nhạn khi biết được thân phận của mình thì đã có suy nghĩ rằng cuối cùng thời của mình đã đến, với năng lực của bản thân thì còn sợ gì nữa.

Cơ mà rất nhanh nàng liền vỡ mộng, đúng là thế giới này có phần giống như thời phong kiến cổ đại phương đông nàng từng biết, nhưng ở đây lại xuất hiện nhân tố mất cân bằng đó là võ giả.
Trong những tiểu thuyết nàng từng đọc, có không ít cao thủ võ lâm mang trong mình thần công tuyệt thế, lấy sức một người địch lại hàng chục cao thủ khác, nhưng so sánh với võ giả ở Huyền Linh đại lục thì chỉ như cặn bã.

Võ giả Vương cấp một chưởng đập bay tường thành, võ giả Tôn cấp vỗ tay một cái giết chết hàng ngàn binh sĩ phàm nhân, Thánh Giai cường giả phi thiên độn địa, lật tay làm mưa ngửa tay làm mây, đó là còn chưa kể đến những siêu cấp đại lão Thiên Tôn hay Linh Đế có thể san bằng cả đại lục thành bình địa, ở nơi này trí lực cũng là một loại vũ khí, nhưng so sánh với vũ lực thì không cùng một đẳng cấp.
Triệu Yển Nhạn tự biết cân lượng của bản thân, kêu nàng vận dụng trí óc còn được, chứ bảo nàng đi đánh nhau thì thà nàng trực tiếp đầu hàng còn hơn, không phải nàng không có cốt khí, mà một nữ nhân sống ở thế kỷ 21 văn minh học hành đàng hoàng ai lại biến thái tới mức chém người không ghê tay, ít nhất nàng không làm được.
Nhận ra tình cảnh của bản thân, Triệu Yển Nhạn không tự chủ được nhớ tới mấy bộ tiểu thuyết cung đấu, nàng biết được vị trí hiện tại của bản thân rất có thể sẽ là cái gai trong lòng vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ Triệu Thanh Thanh, vậy nên mới có cố sự Triệu Yển Nhạn ngu ngốc đến tận bốn tuổi vẫn không biết đi không biết nói, nàng tận lực giảm giá trị của bản thân xuống đến mức thấp nhất, chỉ cầu một cuộc sống bình yên chứ không mong gì khác.
Chuyện sau đó thì không cần phải giải thích nhiều nữa, Triệu Thanh Thanh phát hiện ra sự tồn tại của “thiên tài yêu nghiệt” Triệu Yển Nhạn, sau khi đạt được sự tin tưởng từ nhau thì cả hai bắt đầu phối hợp một ngoài sáng một trong tối chủ trì đại cục.

Không thể không nói Triệu Yển Nhạn thật sự may mắn, nếu là người khác thì có lẽ đã trực tiếp làm thịt nàng khi phát hiện ra bí mật đó, cũng may Triệu Thanh Thanh không có suy nghĩ cực đoan đến như vậy.

Ý thức của một nữ nhân trưởng thành kẹt trong hình hài của một tiểu cô nương 7 tuổi, khó trách được tại sao Triệu Yển Nhạn lại có biểu hiện không hợp với tuổi tác của mình như thế, cơ mà buồn cười ở chỗ đó là, nàng hiện tại đang dùng ánh mắt của một nữ nhân trưởng thành mà đánh giá Tử Phong.
Khuôn mặt anh tuấn điển trai đến rối tinh rối mù, từng đường nét góc cạnh trên gương mặt vô cùng nam tính nhưng lại không có cảm giác quá cứng nhắc mạnh mẽ, thay vào đó là một sự hài hòa giữa sự mềm mại và sự nam tính rất hoàn hảo.

Mái tóc dài bạc trắng buông lỏng đằng sau lại càng thêm tô điểm cho ngoại hình của Tử Phong, khiến cho hắn ngoại trừ vẻ anh tuấn thông thường thì còn mang theo chút tà dị khó nói.
Cơ thể của hắn thì…..chà, Triệu Yển Nhạn đảm bảo hai kiếp làm người của mình chưa từng nhìn thấy một cơ thể nam giới nào lại hoàn hảo như thế này, cơ thể cao lớn nhưng không quá thô, khung xương rộng rãi nhưng lại không quá khổ, từng thớ cơ bắp trải dài khắp người tràn ngập vẻ dã tính nhưng lại không khiến người đối diện phải ngộp thở, mọi thứ đều có một tỉ lệ vừa phải hoàn mỹ không tì vết.

Hơn nữa……ánh mắt của nàng nhìn vào một hàng dài cơ bụng đến tận tám múi của Tử Phong mà khóe miệng không khỏi chảy nước miếng, con mẹ nó người này ở kiếp trước của nàng mà gia nhập ngành giải trí thì tuyệt đối ăn đứt các thể loại minh tinh người mẫu ca sĩ các kiểu, số lượng fan hâm mộ nữ phải kéo dài từ bắc cực đến tận nam cực mất.
Điểm bất thường duy nhất đó là trên người hắn xuất hiện những phù văn uốn lượn như hình xăm trải dọc khắp cơ thể, cơ mà lại không khiến hắn trở nên kì dị, ngược lại khiến hình ảnh của hắn mang theo tà khí ngập trời, đối với nữ nhân mà nói là điểm hấp dẫn chí mạng.
Tử Phong cảm nhận thấy ánh mắt của Triệu Yển Nhạn nhìn mình càng ngày càng có chút…..mê đắm, hắn không khỏi thầm kêu khổ, biết rằng trẻ con ở Huyền Linh đại lục trưởng thành sớm, nha đầu này lại còn là dạng thiên tài yêu nghiệt lớn sớm trước tuổi, hơn nữa trẻ nhỏ trong hoàng thất còn trưởng thành sớm hơn nữa, nhưng bị một tiểu la lỵ nhìn mình bằng con mắt nóng rực như thế cũng khiến hắn ăn không tiêu, trời đất chứng giám nếu vị công chúa này chỉ cần lộ ra một chút ý định tán tỉnh là hắn sẽ ngay lập tức tránh xa mười vạn tám ngàn dặm, hắn không kiêng nữ sắc nhưng không có hứng thú với la lỵ a.
Linh lực trong người Tử Phong tràn ra bên ngoài, nhanh chóng hóa thành từng làn hắc khí bao bọc lấy cơ thể hắn, tạo thành một bộ bạch y bồng bềnh hoàn chỉnh che đi cơ thể của hắn, đưa hắn trở lại với hình ảnh bạch y nam tử soái khí không nhiễm bụi trần.

Lúc trước Triệu Thanh Thanh đã nhìn thấy cảnh này một lần nên cũng không quá mức ngạc nhiên, nhưng Triệu Yển Nhạn thì thực sự bất ngờ, để phục vụ cho cuộc sống mai sau của mình, nàng đã trau dồi kiến thức của bản thân mình với hàng vạn cuốn thư tịch, nàng thật sự chưa từng nghe qua loại bí thuật tạo y phục như thế này cả.

Trên thực tế loại bí thuật này vốn vô cùng phổ biến với hóa hình yêu thú, trong đống thư tịch nàng từng đọc cũng có ghi chép qua, nàng không phải là quên, mà chỉ là nàng thật sự không thể liên tưởng đến nam nhân trước mặt lại thực ra không phải là con người, có bất ngờ cũng phải.
“Nguyệt tiền bối, những hộ vệ kia đâu cả rồi, chẳng lẽ....??” Triệu Thanh Thanh đưa mắt nhìn xung quanh không thấy đám hộ vệ Triệu gia bị bất tỉnh lúc trước, nàng có chút lo lắng mà bỏ lửng câu hỏi, chỉ sợ bọn họ vừa rồi đã bị cuốn vào trong nhất kiếm kinh thiên kia, đến cả Thiên Tôn cường giả của Thái Diễn Thánh Địa cũng trực tiếp bốc hơi thì mấy tên Thánh Tôn Thánh Quân đó may ra còn lại vài hạt bụi.
“Yên tâm, bọn hắn không chết đâu.” Tử Phong hiểu ý của Triệu Thanh Thanh, tà áo sau lưng đột nhiên động đậy, lớp vải màu trắng nhanh chóng bị nhuộm thành một màu đen sau đó giãn ra trải dài khắp mặt đất, lớp màu đen lúc này giống như một dải bùn lầy nhơ nhớp quấn chặt lấy nhau, liên tục động đậy giống như là một sinh vật sống trông cực kỳ quỷ dị.

Triệu Yển Nhạn trông thấy bóng tối tràn ra tới tân chỗ mình đang đứng liền nhảy dựng lên, trực tiếp phắt một tiếng leo lên trên lưng Triệu Thanh Thanh, thiếu chút nữa khiến cả hai cùng ngã nhào xuống mặt đất.

Bóng đen trên mặt đất bành trướng cũng nhanh mà rút đi cũng nhanh chẳng kém, nó chỉ xuất hiện trong giây lát sau đó lại quay trở về với Tử Phong, để lại một đống thân ảnh bất tỉnh nằm lăn lóc khắp mặt đất, tất cả đều là những hộ vệ Triệu gia ban nãy, tuy có chút thương tích nhưng đại khái vẫn toàn mạng.
Triệu Thanh Thanh thấy vậy không khỏi thở phào, mặc dù mục đích chính của nàng đó là đảm bảo an toàn cho Triệu Yển Nhạn, nhưng hiện tại đã đạt được mục đích ban đầu, nàng mới có tâm tư để lo nghĩ đến chuyện khác.

Những hộ vệ cấp bậc Thánh Tôn, Thánh Quân này chính là những người thuộc về chi lực lượng bí mật của Triệu gia vẫn luôn ẩn nấp bên dưới hoàng cung lúc trước Tử Phong đã gặp qua, bọn họ vốn chẳng phải là người của Triệu Thanh Thanh, bọn họ chỉ quan tâm đến sinh tử tồn vong của Triệu gia mà thôi, nếu không phải nàng trả một cái giá đắt mời bọn hắn xuất thủ thì đã chẳng có hộ vệ nào có tu vi ra hồn đi theo bảo vệ Triệu Yển Nhạn cả.
Hơn nữa cứ cho là những hộ vệ này là lực lượng của Triệu Thanh Thanh đi chăng nữa thì bọn họ cũng không giúp ích gì nhiều cho tình thế hiện tại của nàng được, bọn hắn không có quyền lực ở trong gia tộc a, hơn nữa giống với điều lúc trước đã nói, cái nàng khuyết thiếu đó chính là chiến lực siêu giai đỉnh cấp, chứ chỉ là cường giả Thánh Quân cũng chỉ có tác dụng vô cùng giới hạn mà thôi.
“Nơi này cũng không còn gì nữa, chúng ta trở về thôi!” Tử Phong mở miệng nói, xác thực là ở đây cũng không phải là nơi tốt để hắn làm quen với tiểu công chúa Triệu Yển Nhạn, đưa cả hai quay trở về lúc này mới là việc quan trọng nhất.
“Thế nhưng còn những người này?” Triệu Yển Nhạn vẫn đang leo lên lưng của Triệu Thanh Thanh, nhanh miệng nói, tay chỉ vào đám hộ vệ đang bất tỉnh.
Tử Phong hơi nhíu mày nhìn mấy tên phế vật đang bất tỉnh kia, mặc dù năng lực Bá Vương Bóng Đêm của hắn kết hợp với không gian chi lực có thể tạm thời tạo ra một khoảng không gian nhỏ để cho người vào trong, nhưng kích cỡ của không gian đó có hạn, chỉ tối đa vài người mà thôi, không thể cùng một lúc lôi theo hàng chục người như thế này được.

Thực ra hắn có thể dùng không gian lực nâng đỡ đám người này sau đó một mạch bay trở về kinh thành, nhưng tốc độ sẽ bị chậm xuống rất nhiều, hắn thực sự không muốn tốn công tốn sức như vậy a.
“Việc này chẳng phải dễ dàng hay sao, Nguyệt tiền bối chỉ cần chữa trị thương thế cho bọn họ là được, bọn hắn tỉnh lại sẽ tự biết đường quay trở về hoàng cung.” Triệu Yển Nhạn đột nhiên nói ra.
“Muội nói cái gì vậy, Nguyệt tiền bối đâu phải là toàn năng cái gì cũng làm được, nói trị thương là trị thương được hay sao, hơn nữa dù có muốn trị thương thì cũng phải dùng đến đan dược trân quý, chúng ta làm gì có thứ như vậy, đừng có đùa vậy chứ....” Triệu Thanh Thanh giật mình vội vàng đưa tay cốc một phát lên đầu Triệu Yển Nhạn, lớn giọng trách mắng, nhưng trên thực tế thì ánh mắt vẫn luôn quan sát Tử Phong, chỉ sợ hắn nổi giận, dù sao thì tràng diện máu tanh kinh khủng vừa rồi nàng vẫn chưa quên, biết được vị tiền bối này cũng không hoàn toàn vô hại như mình nghĩ.
“Hả, cần gì đan dược, Nguyệt tiền bối có thể tự mình chữa thương cho bọn hắn mà, phải không tiền bối?” Triệu Yển Nhạn ôm trán, ra vẻ đáng thương nhìn Tử Phong nói.
May mắn cho Triệu Thanh Thanh đó là ánh nhìn lén lút của nàng không bị Tử Phong nhận ra, bởi vì hiện tại hắn đang giật mình không nhẹ, tận lực dùng thần thức của mình quan sát nhất cử nhất động của Triệu Yển Nhạn.

Người nói vô tình người nghe hữu ý, nếu Triệu Yển Nhạn chỉ là một đứa trẻ 7 tuổi thông thường thì nói ra câu vừa rồi hắn sẽ không để ý lắm, nhưng nàng hiển nhiên là một siêu cấp thiên tài chỉ số thông minh cao ngất trời, sẽ không tự nhiên thốt ra mấy câu thiểu não mơ mộng viển vông như thế, vậy thì trong lời nói của nàng có thâm ý gì ư?
Thấy vẻ mặt của Triệu Yển Nhạn không hề giống như đang nói đùa, Tử Phong trong lòng không khỏi chấn động, người khác có thể không chữa trị thương thế cho đám hộ vệ này được, nhưng hắn thì có cái bổn sự đó, làm thế nào mà nha đầu này có thể đoán được hắn sở hữu năng lực không hợp với lẽ thường như thế, bởi vì dù có là cường giả mang thuộc tính tràn ngập sinh mệnh lực như Mộc hay Quang thuộc tính thì muốn chữa thương cho người khác mà không dùng đến đan dược đặc thù thì vô cùng khó khăn, ngày trước Mộc Chi Lĩnh Vực của hắn có thể làm được như vậy chẳng qua bởi vì Thiên Địa Thánh Thụ mà thôi.
Trông đôi mắt long lanh ngập nước kia tràn ngập vẻ tự tin, đó hẳn không phải chỉ là đoán mò mà giống như biểu hiện của sự khẳng định chắc chắn.

Bản thân Tử Phong là người xuyên việt, vậy nên hắn quan niệm rằng nếu hắn có thể xuyên việt được thì người khác cũng có thể, ví dụ điển hình nhất chính là Trần Duệ, đệ tử của hắn.
Mà phàm là người xuyên việt thì luôn có được một vài năng lực cổ quái, tựa như hắn thì có hệ thống, Trần Duệ thì có khí vận nghịch thiên, nếu Triệu Yển Nhạn là nhân sĩ xuyên việt giống như hắn thì điều đó có thể giải thích được trí thông minh và sự già dặn không hợp tuổi kia của nàng.


Tử Phong đối với tiểu nha đầu đáng yêu khả ái này chợt sinh ra một chút kiêng kỵ khó hiểu, trước mặt hắn rất có thể là một kẻ xuyên việt trọng sinh hay đại loại như thế, mà những người này nếu hắn không thể kiểm soát trong lòng bàn tay thì mai sau có tỉ lệ rất lớn sẽ trở thành vật cản ngáng đường hắn, mối nguy trong tương lai như vậy không thể không đề phòng được!
Trên thực tế thì hắn đúng một nửa, Triệu Yển Nhạn là xuyên việt, đúng hơn là luân hồi chuyển thế nhưng vẫn giữ nguyên ký ức và ý thức tiền kiếp, nhưng có một điều Tử Phong đoán sai, đó là nàng thốt lên câu này hoàn toàn không có dụng ý gì cả.

Sự tự tin của nàng trực tiếp đến từ sự......mê trai, trong suy nghĩ của nàng thì vị bạch y suất ca này chắc chắn là một vị cường giả thông thiên không gì không làm được, cứ nhìn một kiếm lúc trước mà xem, đấy là việc mà con người có thể làm ra hay sao, nàng tuy rằng biết được võ giả cao tầng ở Huyền Linh đại lục mạnh khủng khiếp nhưng do tu vi bản thân còn yếu kém, đồng thời chưa tiếp xúc nhiều với thế giới của võ giả, cho nên mọi thứ đối với nàng chỉ là lí thuyết.
Tử Phong có thể chém ra một kiếm kia khiến nàng không khỏi liên tưởng đến mấy nhân vật thần tiên trên trời không gì không làm được ở kiếp trước, hơn nữa hình tượng bồng bềnh không thuộc về phàm trần lúc này của hắn không hẹn mà cùng hợp với hình tượng thần tiên trong lòng của nàng, bất tri bất giác khiến nàng tràn ngập lòng tin tưởng đối với hắn.

Kể ra thì cũng có chút nực cười, ngày hôm trước Tử Phong còn nói rằng người thông minh ắt sẽ có ngày bị thông minh hại, thì ngay ngày hôm nay câu nói đó ứng ngược lại trên người mình, hắn nghĩ quá sâu xa khiến tự bản thân bị rối loạn, chứ sự thực lại đơn giản hơn rất nhiều so với hắn nghĩ.
Cơ mà nói đi thì cũng phải nói lại, có thể khiến Tử Phong, một tên không sợ trời không sợ đất, dù đối mặt với cả thần thánh thực thụ là Chúa Tể Hư Không cũng không một chút sợ hãi, lúc này lại phải lộ ra vẻ đề phòng kiêng kỵ, Triệu Yển Nhạn chính là người đầu tiên, và có lẽ chính là người cuối cùng, đây hẳn là một loại thành tựu đáng để tự hào a.
Triệu Thanh Thanh không rõ trong lòng Tử Phong đang suy nghĩ như thế nào, nàng vẫn còn đang giả vờ trách móc Triệu Yển Nhạn thì Tử Phong đột nhiên lên tiếng
“Được rồi, ta có thể chữa trị thương thế cho bọn hắn, nhưng mà đây là bí pháp độc môn của ta, không thể để người khác nhìn thấy, bệ hạ cùng công chúa xin hãy nhắm mắt lại.”
Triệu Thanh Thanh thiếu chút nữa muốn cắm đầu xuống mặt đất, tiền bối nói cái gì cơ, ngài thực sự có thể làm được việc như vậy? Chỉ là lời đã lên đến tận miệng nhưng bị nàng nuốt ngược xuống, chỉ sợ nói ra thì không khác gì mình đang nghi ngờ năng lực của Nguyệt tiền bối, đó chẳng phải là muốn chọc giận đối phương hay sao.

Trong khi đó thì hai mắt Triệu Yển Nhạn lại sáng lên, trong lòng thầm hô, đúng như ta nghĩ, Nguyệt tiền bối đích thực là thần tiên không gì không làm được a.
Trông thấy thần sắc đắc thắng trong ánh mắt của tiểu la lỵ, Tử Phong không khỏi giật mình, cho rằng bản thân mình đoán không sai, nha đầu này chắc chắn đã nhận ra bí mật gì đó của hắn, xem ra hắn cần phải triệt để thao túng nắm trọn tiểu công chúa trong lòng bàn tay, bằng không thì phải thủ tiêu nàng sớm nhất có thể, cả hai lựa chọn đều có chút không công bằng với Triệu Yển Nhạn nhưng biết sao được, Tử Phong hắn chưa từng có khái niệm nương tay với ai bao giờ a.
Sau khi đảm bảo hai người kia đã nhắm mắt lại, Tử Phong còn cố tình tạo ra bóng tối bao phủ lấy hai người để đề phòng, cuối cùng mới quay người về phía đám hộ vệ đang bất tỉnh, hai bàn tay giơ lên sau đó liên tục dao động, mười đầu ngón tay vẽ vào trong không trung, từ những đầu ngón tay của hắn, những ký tự huyền ảo màu hoàng kim chợt xuất hiện rồi phiêu phù trong không gian.

Xong xuôi tất cả, hắn chập hai bàn tay lại vỗ một cái, nghiền nát đống ký tự đó trong lòng bàn tay, miệng khẽ lẩm bẩm
“Thiên Dương Môn!!”
Ánh sáng màu vàng chói lòa lấn át cả mặt trời ở trên cao đột nhiên bùng lên, bao phủ lấy cả một khoảng không gian rộng lớn hàng trăm mét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận