Trước hết hãy thử tưởng tượng có một cái bể bơi theo đúng tiêu chuẩn của bộ môn bơi lội, nhưng khi đổ nước vào trong đó thì thay vì một cái vòi nước như bình thường thì người ta trực tiếp đem nguyên ngọn thác Niagara đổ vào đó, lượng nước khổng lồ dồn vào sẽ nhanh chóng đổ đầy cái hồ bơi đó chỉ trong khoảnh khắc, nhanh hơn rất nhiều so với một cái vòi nước tưới cây thông thường.
Chuyện tương tự đó đang xảy ra với Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên, với Tử Phong ở đằng sau liên tục sử dụng “Thề Hồ Quán Đỉnh”, cả hai giống như là một cái ắc quy nhỏ bé nối với một cái nhà máy điện hạt nhân, linh khí không ngừng bị luyện hoá trở thành linh lực sau đó cưỡng ép đưa vào trong thể nội mỗi người.
Hồ linh thuỷ để tạo môi trường dày linh khí có tác dụng như là vật dẫn, linh khí thiên địa thì lấy từ linh dịch, quá trình luyện hoá linh lực được Tử Phong gần như làm hết, hơn nữa với tốc độ cực nhanh, chỉ trong vòng bốn canh giờ tu luyện, tích luỹ linh lực của Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên đã đạt tới mức tối đa của Vương cấp nhị phẩm, chuẩn bị trùng kích Vương cấp tam phẩm.
Ở những cảnh giới tu vi thấp hơn, ví dụ như là Vương cấp, ngộ tính là cần thiết nhưng cũng không phải là chủ yếu, bởi chỉ cần có thể lĩnh ngộ âm dương chi lực thì việc còn lại đó là tích luỹ linh lực đủ để trùng kích cảnh giới tiếp theo mà thôi.
Mà ngộ tính của cả hai người Trần Duệ thì không cần phải bàn cãi, thân phận “nhân vật chính” cùng với Giới Vương Đan đảm bảo cho cả hai căn bản sẽ không có bình cảnh ở Vương cấp.
Linh lực dùng để trùng kích vách ngăn cảnh giới rất lớn, gần như không thua kém gì với tổng lượng linh lực tích luỹ của cảnh giới hiện tại, đó cũng là nguyên nhân nhiều võ giả bị kẹt lại ở một cảnh giới, đơn giản bởi vì không thể tích luỹ đủ linh lực để trùng kích vách ngăn.
Phải biết rằng khi linh lực tích luỹ đạt tới giới hạn của cảnh giới hiện tại, việc tiếp tục tích trữ thêm linh lực là cực kỳ khó khăn, phải từng chút từng chút mở rộng kinh mạch ra để có thể chứa được chỗ linh lực dư thừa đó, vừa phải cố gắng làm sao để lượng linh lực ngoài hạn mức đó không thoát ra khỏi cơ thể mà biến mất, trở về với thiên địa.
Nhưng hiện tại kinh mạch của Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên được linh lực của Tử Phong thông qua bí pháp tẩm bổ trui luyện liên tục đồng thời bảo vệ an toàn, linh lực cần thiết thì đã có linh dịch cung cấp, việc trùng kích cảnh giới không còn gặp khó khăn nữa.
Hai người Trần Duệ mất thêm nửa canh giờ nữa, sau đó vô cùng dễ dàng đột phá Vương cấp tam phẩm.
“Chúng ta tạm dừng tại đây, hiện tại hai con hãy ổn định cảnh giới đi, vi sư cũng phải khôi phục lại một chút đã, bí pháp này thật sự quá tiêu tốn linh lực mà.” Tử Phong hít vào một hơi, sau đó phân phó đệ tử của mình.
Trần Duệ tạm ngưng luyện công, có chút khó tin mà cảm nhận khí tức của chính mình, tuy hơi có chút không ổn định, nhưng mà khí tức này là Vương cấp tam phẩm không sai vào đâu được.
Mới chỉ mấy canh giờ trước, hắn còn đang là một võ giả Vương cấp nhị phẩm vừa mới đột phá, vậy mà hiện tại đã biến thành Vương cấp tam phẩm, tốc độ đột phá này thực sự vô cùng kinh thế hãi tục.
“Sư phụ….ngài có làm sao không?” giọng nói lo lắng của Nạp Lan Yên Nhiên vang lên khiến Trần Duệ sực tỉnh.
Hắn nhìn thấy Tử Phong đang xếp bằng bên bờ hồ, hai mắt nhắm lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt của sư phụ hắn hơi tái một chút, mái tóc dài bạc trắng trên đầu không hiểu sao lại có chút xơ xác.
Trong lòng Trần Duệ máy động, chút niềm vui khi mới đột phá biến mất, hắn chợt nhận ra tu vi của mình chính là dùng căn cơ của sư phụ để đổi lấy.
“Ta không sao, chỉ là bí pháp này tiêu hao quá nhiều ngoài dự kiến của ta mà thôi, nghỉ ngơi một chút là ổn thoả.
Hai đứa còn không mau tu luyện củng cố cảnh giới đi, tu vi tăng tiến không theo lẽ thường như thế này cần phải củng cố càng sớm càng tốt, để lâu sẽ không tốt cho sau này.” Tử Phong nói.
“Đệ tử đã biết!” Trần Duệ nói lời này mà cúi đầu thật sâu, tuy quen biết mới được có mấy tháng nhưng hắn cũng biết một khi sư phụ mình đã quyết thì mình có nói gì cũng không ngăn cản được, nếu Tử Phong đã kiên quyết muốn tăng tu vi của mình lên bằng cách cực đoan này thì Trần Duệ sẽ chỉ ngoan ngoãn nghe theo, nhưng trong lòng sẽ nhớ mãi ân tình này.
Nạp Lan Yên Nhiên tuy khá là hồn nhiên ngây thơ nhưng không hề ngốc nghếch, nàng cũng biết bí pháp “Thề Hồ Quán Đỉnh” này phải trả giá ra sao mới có thể sử dụng, dù sư phụ nàng có là đại năng thông thiên đi chăng nữa thì cái giá phải trả vẫn quá đắt.
Chỉ là nàng vốn dĩ từ trước đến nay đều nghe theo lệnh của Tử Phong răm rắp không hề thắc mắc, vậy nên cũng giống như biểu ca của nàng, ân tình này nàng sẽ ghi nhớ trong lòng.
Trong khi đó thì cái tên đầu gỗ, à không, với “cảnh giới” hiện tại của Tử Phong thì phải gọi là đầu xi măng cốt thép mới đúng, hoàn toàn không biết mình đánh bậy đánh bạ lại khiến cho hai đệ tử của mình cảm động đến rơi nước mắt.
Cũng không phải là hắn chưa từng nghĩ đến trường hợp này, nhưng mà vốn bản tính của hắn thật sự rất ít khi để ý tới những thứ như thế này, hơn nữa theo suy nghĩ của hắn thì có hi sinh vì người của mình cũng chẳng vấn đề gì cả, nữa là đây còn chẳng thể gọi là hi sinh khi hắn vốn không mất gì cả.
Về cơ bản thì chẳng thể trách được Tử Phong, hắn tuy xuyên việt qua thế giới này cũng đã xấp xỉ chục năm, nhưng mà phong tục tập quán hay truyền thống của đại lục này hắn vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc.
Như cái việc sử dụng “Thề Hồ Quán Đỉnh” mà hắn cho rằng chỉ là một cái nhấc tay thì đối với người khác nó giống như là công ơn tái sinh, có thể so sánh với những đấng sinh thành ra mình, đó cũng là lí do khiến hai đệ tử của hắn cảm động còn hơn cả lúc trước, không ai có thể liên tưởng đến việc suy nghĩ của Tử Phong vốn không tuân theo lẽ thường cả.
“Cũng may là hôm trước lục tìm trong đống thư tịch của Thanh Long phong tìm thấy cái bí pháp này, không thì chẳng biết phải làm cách nào để cho hai đứa vô dụng này có thể tham gia tỉ thí một cách ra hồn nữa.
Nhân vật chính gì mà kém cỏi thế, tài nguyên tu luyện cao cấp như vậy thì đáng lẽ ra tu vi phải tăng ầm ầm như trong mấy cái tiểu thuyết hạng hai chứ.
Chẳng lẽ đây là tiểu thuyết do một tên tác giả có chút não nên mới như thế này?”
Nghĩ đến đây, Tử Phong không khỏi bật cười, cái thế giới này thật con mẹ nó rắc rối, xuyên việt giả đáng lí ra phải hiếm như lông phượng sừng lân nay lại chạy đầy đường, thế này khác gì hai ba tên tác giả khác nhau cùng lúc viết về một thế giới duy nhất đâu.
Cơ mà sự thật là như thế nào thì cũng tốt, bản thân hắn không cho rằng mọi hành động của mình đều tuân theo một thế lực thần bí nào đó cả.
“Cuộc đời của ta sẽ do chính ta nắm giữ, không thứ gì có thể ngăn cản ta làm những điều mình muốn cả.” Âm thầm nói những lời này, Tử Phong ngước mắt lên trời giống như đang ám chỉ một ai đó.
Cùng lúc này, ở một khoảng không gian giữa vũ trụ tăm tối cách xa nơi Tử Phong hàng triệu tỷ năm ánh sáng, một cặp mắt ẩn chứa bên trong đó là vô số vì tinh tú sáng lấp lánh đột nhiên nhắm lại, sau đó là một tiếng cười lớn đầy vẻ mỉa mai mang theo uy lực có thể rung chuyển cả thiên hà vang lên.
Một tháng đối với người bình thường có thể là một quãng thời gian tương đối dài, nhưng với võ giả thì không là cái gì cả, nhắm mắt lại tu luyện vài ba bữa là cả tháng trời đã trôi qua trước khi kịp để ý đến rồi.
“Thề Hồ Quán Đỉnh” không hổ danh là bí pháp đỉnh cao, chỉ cần trả giá tương ứng thì hiệu quả của nó khó thứ gì có thể sánh bằng.
Trung bình cứ một ngày trôi qua là Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên liền đột phá một tiểu cảnh giới, sau đó bỏ ra thêm khoảng 2-3 ngày nữa để củng cố tu vi sau đó toàn bộ quá trình liền lặp lại từ đầu.
Tu vi của cả hai giống như ngồi trên tên lửa mà thẳng tiến lên trời cao, khi chỉ còn năm ngày nữa là đến kỳ tỉ thí tông môn, cả hai đã đạt đến Vương cấp cửu phẩm đỉnh phong.
Không phải là “Thề Hồ Quán Đỉnh” không thể trợ giúp Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên đột phá Tôn cấp, mà Tử Phong chỉ có ý định làm đến thế này rồi dừng lại.
Tu vi tăng lên quá nhanh dù thông qua bí pháp như “Thề Hồ Quán Đỉnh” thì vẫn cần thời gian để ổn định lại, bằng không thì càng về sau khi tu vi lên tấng thứ cao hơn sẽ gặp rất nhiều vấn đề khó giải quyết được.
Với căn cơ hai đệ tử của mình thì Vương cấp cửu phẩm chính là giới hạn cuối cùng trước khi thực sự có vấn đề lớn xảy ra, Tử Phong vẫn còn muốn lợi dụng hai “nhân vật chính” này lâu dài, đương nhiên không thể để cả hai đứt gánh giữa đường được, đã đầu tư nhiều như thế này thì cần phải thu lãi chứ.
Tỉ thí tông môn thì tu vi như vậy đã đủ để có một vị trí không tồi rồi, hắn cũng không mong đợi hai người có thể bùng phát “hào quang nhân vật chính”, đá bay mấy tên đệ tử chân truyền đã tu luyện hàng chục năm để đạt tới Tôn cấp được.
Với những gì hắn đã dạy dỗ, Tử Phong tin rằng đệ tử của mình thừa sức làm bá chủ dưới Tôn cấp, mà đệ tử có tu vi Tôn cấp tham gia tỉ thí không quá nhiều, chừng đó là quá đủ để được coi như là thứ hạng cao rồi.
Còn về vấn đề hai tên đệ tử chân ướt chân ráo mới gia nhập Lăng Hư Cung không lâu đã trở nên mạnh mẽ như thế sẽ khiến cho người khác dị nghị thì Tử Phong hồn nhiên không thèm nghĩ đến.
Bản thân hắn ngồi lù lù ở đây giống như nguyên một quả núi lớn, nếu có ai còn dám ý kiến này nọ mới là chuyện lạ.
Đương nhiên sẽ không thiếu thắc mắc đến từ những Tôn Giả hay thậm chí cả tông chủ Lăng Hư Cung, nhưng quay đi quay lại thì đây vẫn là đệ tử của hắn, hỏi thì trả lời, trả lời không được thì lừa gạt, bịa đại mấy cái lí do ra là được, hắn không tin là hai “thiên tài” như Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên sẽ bị tông môn gạt ra một cách dễ dàng.
Ngày diễn ra cuộc tỉ thí giữa các sơn phong cuối cùng cũng đã đến, địa điểm tổ chức ở ngay trên đỉnh ngọn núi khổng lồ mà Lăng Hư Cung đang ngự trị.
Lúc này ở quảng trường chính vô cùng rộng lớn, người ta xây lên hàng loạt võ đài đủ lớn để các đệ tử có thể thoải mái phô diễn tài năng của mình, mỗi một lôi đài đều có trận pháp bảo vệ tránh tên bay đạn lạc phóng ra bên ngoài, cũng là để người ngoài cuộc không thể can dự vào trận đấu, trưởng lão cấp bậc Thánh Giai trấn thủ ở mỗi lôi đài, đảm bảo tính công bằng của mỗi trận chiến.
Mỗi sơn phong được phân chia cho 11 lôi đài, tổng cộng là 44 lôi đài, các sơn phong khác như Dược phong, Khí phong và Trận phong đều không tham gia, dù sao thì thế mạnh của bọn họ cũng không nằm trong chiến đấu, kể cả không tham gia thì cũng chẳng một ai dám coi thường, bởi vì những sơn phong đấy chính là cội nguồn tài nguyên tu luyện cho bốn chủ phong.
Trong số 11 lôi đài được chia cho mỗi chủ phong thì có một lôi đài có kích cỡ rộng hơn hẳn, đủ để cho hàng chục người có thể thoải mái hoạt động, trong khi các lôi đài còn lại nhỏ hơn.
Sở dĩ có sự khác biệt như vậy là do quy định của cuộc tỉ thí.
Số lượng người tham gia của mỗi sơn phong lên đến ngót nghét 7-80 người, tổng cộng cả bốn chủ phong là hàng trăm người, lẽ dĩ nhiên là không thể cứ tỉ thí từng trận từng trận một cách chậm rãi được, như vậy thì có đến năm sau cũng không xong xuôi được.
Số lượng đệ tử tham gia đông thì đương nhiên phải giảm bớt xuống, vậy nên vòng đầu tiên là vòng loại trừ, toàn bộ đệ tử tham gia của mỗi sơn phong sẽ làm một trận hỗn chiến ở lôi đài lớn nhất thuộc về sơn phong của mình, chỉ có những người có thể trụ lại cuối cùng mới được tiến vào vòng sau.
Số lượng đệ tử được phép tiến vào vòng sau chỉ vỏn vẹn 10 người, vậy nên để tránh việc tất cả đệ tử kết bè kéo phái bảo vệ lẫn nhau thì theo quy định, tối đa chỉ cho phép hai đệ tử hợp tác với nhau, ngoài ra thì đương nhiên là tự thân một mình vùng vẫy.
Làm như vậy vừa có thể hạn chế được số lượng người trụ lại đến lúc cuối cùng, lại không quá ép buộc những đệ tử có năng lực chiến đấu đoàn đội tốt bị loại sớm.
Đã có tỉ thí thì đương nhiên phải có phần thưởng, chỉ cần lọt vào danh sách thập cường của mỗi sơn phong sẽ được thưởng một vạn trung phẩm linh thạch, một kiện Huyền giai Bảo Khí, cùng với một vài loại đan dược quý giá dùng cho Vương cấp và Tôn cấp võ giả, đa phần đều là ngũ phẩm đan dược.
Chỉ là cái đống phần thưởng này đối với Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên giống như là rác thải, linh thạch trung phẩm trong giới chỉ của bọn họ không có lấy một viên, bởi vì tất cả đều là thượng phẩm linh thạch, Huyền giai Bảo Khí thì khỏi để ý, sư phụ đã hứa sẽ cho bọn hắn một kiện Thiên giai Bảo Khí khi cả hai đột phá Tôn cấp, còn đan dược thì…..
Thôi không nói nữa, cái loại đệ tử chỉ dùng đan dược thất phẩm trở lên như bọn hắn để tu luyện thì đan dược ngũ phẩm chẳng khác nào mấy hạt đậu, có cũng được mà không có cũng chả sao.
Theo thông lệ thì sẽ có giới hạn về tu vi của đệ tử khi muốn tham gia tỉ thí, thấp nhất là Vương cấp, còn cao nhất thì không có.
Nhưng mà giống như là một truyền thống, chỉ có đệ tử Tôn cấp tam phẩm trở xuống là tham gia, còn cao hơn thì tuyệt nhiên không đặt chân vào đây.
Sở dĩ như thế là bởi vì tông môn có giới hạn độ tuổi tham gia phải dưới 50 tuổi, ở độ tuổi như vậy có thể đột phá Tôn cấp đã được là thiên tài nhất lưu, tu vi Tôn cấp tam phẩm chỉ là một số tuyệt thế thiên tài cực kì nổi trội, đương nhiên chúng ta không tính đến cái loại quái thai 27 tuổi Thánh cấp như Tử Phong, nhưng mà hiện tại hắn ta có thân phận là trưởng lão, hiển nhiên không thể tham gia được.
Danh sách đệ tử tham dự của Thanh Long phong lần này chỉ có bốn Tôn cấp, hai Tôn cấp nhất phẩm, một nhị phẩm và một tam phẩm, toàn bộ đều là đệ tử chân truyền của các trưởng lão, cá biệt trong đó còn có cả đệ tử của phong chủ Thanh Long phong.
Bốn đệ tử Tôn cấp đó về cơ bản đã nắm chắc trong tay một tấm vé đi vào vòng tiếp theo, có hỗn chiến hay không thì cũng chỉ như vậy.
Đối với chuyện này thì Tử Phong chỉ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, có tận sáu vị trí còn lại trong thập cường, nếu Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên với tu vi Vương cấp cửu phẩm đại viên mãn còn không dành được thì hắn cũng đành chịu, hắn đã bỏ hết vốn liếng ra để bồi dưỡng cả hai rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...