Vương Bảo Nhi sau khi trở về liền y theo lời dặn của Tử Phong, giao lại bức thư hắn gửi cho hội trưởng chi nhánh Dong Binh Công Hội ở Tử Tinh Thành sau đó ở nguyên trong nhà của mình tu luyện, từ chối mọi lời mời tham gia nhiệm vụ liệp sát yêu thú hay hộ tống thương đội, chỉ cần liên quan đến Ngoạ Long Sơn Mạch là nàng bỏ qua bằng sạch.
Sự thật Vương Bảo Nhi chọn nghe theo lời khuyên của Tử Phong là một lựa chọn sáng suốt, bởi chỉ mấy ngày sau, nàng có thể nhận thấy tình hình ở trong Tử Tinh Thành biến đổi một cách rõ rệt.
Dong Binh Công Hội đột nhiên xuất hiện rất nhiều người lạ ăn mặc giống như nhân viên của Công Hội từ nơi khác đến, thực lực mỗi người đều mạnh mẽ phi thường, chỉ riêng số lượng Tôn cấp thôi nàng cũng đếm được đến hơn ba mươi người, trong đó còn có vài người khí tức âm trầm vô cùng khủng khiếp đến mức trong lòng nàng còn xuất hiện suy nghĩ lớn mật rằng bọn họ chính là Thánh cấp cường giả.
Đồng thời Vương Bảo Nhi cũng nghe ngóng được chỉ trong vòng mấy ngày gần đây, số lượng dong binh chết trong Ngoạ Long Sơn Mạch đột nhiên tăng vọt, hơn nữa xuất hiện rất nhiều báo cáo về việc bắt gặp yêu thú lục giai và thất giai số lượng lớn ở trong đó.
Đến đây thì nàng cũng hiểu được lí do tại sao Tử Phong lại dặn mình tốt nhất không nên tiến vào Ngoạ Long Sơn Mạch nếu còn tiếc mạng của mình, chắc hẳn sắp sửa có chuyện lớn diễn ra.
Nghĩ đến đây Vương Bảo Nhi không khỏi rùng mình, yêu thú cao giai xuất hiện ngày một nhiều như thế này, chẳng lẽ bọn chúng sắp sửa rời khỏi nơi rừng thiêng nước độc, xông ra bên ngoài càn quét nhân loại ư?
Nhưng xét lại thì chuyện này quá mức khó tin, bao lâu nay yêu thú cường đại nghịch thiên vẫn ở yên trong Yêu Thú Sâm Lâm, tuy thù ghét nhân loại nhưng không đến nỗi khơi mào chiến tranh, vả lại Tử Phong chỉ dặn nàng không được tiến vào Ngoạ Long Sơn Mạch chứ không nói là phải bỏ chạy thật xa, đoán chừng việc yêu thú xâm lăng sẽ không xảy ra.
Còn về vấn đề tại sao Tử Phong tiền bối lại biết được chuyện này sẽ diễn ra thì nàng căn bản không quan tâm, sống lăn lộn trong giang hồ lâu cũng đã dạy nàng một bài học, bản thân chỉ nên tham dự vào những chuyện vừa sức mình, những chuyện thuộc về cường giả cao tầng đứng ở đỉnh kim tự tháp như Tử Phong thì mình tốt nhất không nên tham gia, người ta có lòng nhắc nhở mình đã là tốt lắm rồi, về điểm này Vương Bảo Nhi vẫn tự biết chừng mực.
-----------------------------------
“Sư phụ, ngài bảo Vương tỷ tỷ gửi thư gì cho hội trưởng Dong Binh Công Hội vậy?” Trần Duệ toàn thân trông không khác gì mớ giẻ rách vừa ngồi gặm cá nướng giống như người chết đói cả tháng trời, vừa hỏi.
“Hắn ta chỉ là hội trưởng một chi nhánh của Dong Binh Công Hội mà thôi, không phải là hội trưởng Dong Binh Công Hội, nếu thực sự là cái tên hội trưởng thần bí đó thì chắc ta không chịu nổi một cái tát của hắn ta đâu, đấy là ta đoán thế, dù sao thì thế lực cao tầng của công hội vẫn là một chuyện bí ẩn.
Còn về bức thư, chỉ là một lời cảnh báo của ta đến Tử Tinh Thành mà thôi.” Tử Phong nói.
“Cánh báo ư?”
“Con không nhận ra Ngoạ Long Sơn Mạch có gì đó khác lạ à?” Tử Phong hỏi ngược lại.
“Con biêt con biết!! Số lượng yêu thú cao giai nhiều một cách bất thường đúng không ạ?” Nạp Lan Yên Nhiên nhanh nhảu nói.
“Đúng thế, tình hình của Tử Tinh Thành mấy năm nay có tác động đến Ngoạ Long Sơn Mạch như thế nào thì trước kia ta đã giải thích cho hai con, nhưng kể cả như vậy thì việc có thể bắt gặp không chỉ một, mà đến bốn đầu thất giai yêu thú ở ngay phía bên ngoài Yêu Thú Sâm Lâm đã là chuyện lạ chứ đừng nói đến bọn chúng còn chạy ra tận Ngoạ Long Sơn Mạch.” Tử Phong gật đầu nói.
“Ủa, sao lại là bốn, hôm trước chúng ta mới chỉ gặp được Bạch Cốt Chi Chu, Tứ Tí Thạch Hầu và Kim Lôi Thần Ưng thôi mà?” Trần Duệ nghi hoặc nói.
“À, chuyện này các con không biết, nhưng thực tế thì lúc ta chuẩn bị đập chết con khỉ kia thì đầu yêu thú thất giai thứ tư xuất hiện, nhờ đó là mà ta đại khái biết được chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Lúc đó một đầu Thiên Cự Lộc thất giai cao cấp đã xuất hiện, ngăn cản ta đem con khỉ kia nướng thành than, sau đó bọn ta đã có một cuộc trò chuyện nho nhỏ.”
“Thất giai cao cấp!!” Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên đồng thanh hô lên.
“Yên tâm đi, đầu Thiên Cự Lộc đó cũng đã bị thương rất nặng rồi, đại khái thì cũng chỉ đánh ngang tay với ta, không có gì phải lo lắng cả, chủ yếu đó là nội dung cuộc trò chuyện của bọn ta.” Tử Phong phất tay một cái, từ bên dưới lòng sông văng lên mấy con cá tươi vẫn còn đang giãy đành đạch, hắn vô cùng thành thạo cạo vảy, bỏ ruột, ướp gia vị sau đó đem nướng, vừa làm vừa nói.
“Bên trong Yêu Thú Sâm Lâm đang có một bộ tộc yêu thú hùng mạnh làm loạn, đánh đuổi rất nhiều yêu thú cao giai ra khỏi địa bàn lãnh thổ của mình, vậy nên bọn chúng mới không còn cách nào khác phải tìm chỗ trú chân mới, giống như Ngoạ Long Sơn Mạch này chẳng hạn.”
“Vậy bức thư sư phụ gửi chính là…” Trần Duệ nghe thế liền hiểu ra được vấn đề.
“Ừ, ta chỉ đơn giản gửi thư báo lại rằng sắp tới đây sẽ có khoảng chục đầu thất giai cùng với rất nhiều yêu thú cao giai khác đến Ngoạ Long Sơn Mạch sinh sống, kêu bọn hắn hạn chế ra vào Ngoạ Long Sơn Mạch kẻo xủi xẻo bỏ mạng mà thôi, chắc khoảng chừng nửa năm thì mọi thứ mới tạm gọi là yên ổn được.”
“Hì hì, sư phụ nói đơn giản như thế không sợ người của Dong Binh Công Hội hiểu lầm rằng yêu thú chuẩn bị xông ra càn quét Tử Tinh Thành hay sao?” Nạp Lan Yên Nhiên cười nói.
“Kệ bọn hắn thôi, ta có lòng tốt báo trước đã là nể mặt lắm rồi, dù sao thì chuyện đó cũng không liên quan đến chúng ta.” Tử Phong nhàn nhã nói.
“Nói như vậy thì chẳng phải ở trong Ngoạ Long Sơn Mạch lúc này rất nguy hiểm hay sao, vì cớ gì sư phụ lại bắt bọn con phải quay lại đây?” Trần Duệ lúc này đã ăn no, khẽ cảm nhận cơ thể đau nhức rã rời của mình mà không khỏi càu nhàu.
“Ha ha ha, đương nhiên là nguy hiểm, nhưng mà nghĩ lại thì không phải thời điểm này rất phù hợp để cho hai con rèn luyện hay sao, đi đâu để có thể tìm ra nhiều yêu thú cao giai cho hai con luyện tay như thế này được.
Còn nữa, nguy hiểm thì cũng chỉ là với các con mà thôi, với ta thì mấy đầu thất giai đó vẫn chưa đáng để bận tâm.
Vả lại ta cũng đã giao ước với đầu Thiên Cự Lộc đó rồi, trừ khi yêu thú thất giai chủ động chọc đến ta, còn không thì ta sẽ không động thủ, còn đâu từ lục giai trở xuống, chúng ta muốn làm gì thì làm.” Tử Phong cười lớn nói.
“Nói như vậy thôi chứ bọn con cũng chỉ có thể đối phó với một ít yêu thú ngũ giai sơ cấp thôi, nếu gặp phải lục giai không phải chết chắc à?” Nạp Lan Yên Nhiên xụ mặt nói.
“Không cần phải lo lắng, lục giai yêu thú cũng có một ít linh trí rồi, hẳn là sẽ nghe theo mệnh lệnh của Thiên Cự Lộc mà tránh xa chúng ta, còn lại chỉ có mấy đầu yêu thú ngũ giai trở xuống là đần độn quá mà thôi.
Đương nhiên nếu bọn chúng chủ động công kích thì như vi sư đã nói ở trên, trực tiếp đem nướng rồi ăn là được.”
Trần Duệ nằm vật ra đất, cơn mệt mỏi kéo đến khiến hắn chẳng muốn nói thêm lời nào, sư phụ đã nói như vậy thì hẳn sẽ không thay đổi chủ ý, thời gian tiếp theo sẽ cực kỳ gian khổ đây.
Nhìn bầu trời đã tối đen, thấp thoáng phía xa là ánh sáng le lói của một vài ngôi sao, Trần Duệ không khỏi thở dài, thầm nghĩ
“Cứ nghĩ rằng bản thân xuyên việt xong sẽ thành nhân vật chính uy chấn thiên hạ, cơ duyên nghịch thiên ùn ùn kéo đến, nào ngờ gặp phải vị sư phụ còn nghịch thiên hơn mình đến mấy chục lần, xem ra mình là kẻ xuyên việt thất bại nhất trong lịch sử rồi.”
Hắn quay sang nhìn Nạp Lan Yên Nhiên đang vô tư cười nói, cứ như vậy mà hồn nhiên tám chuyện với Tử Phong.
Trần Duệ lắc lắc đầu, không còn có những suy nghĩ than thân trách phận nữa, cứ như thế này cũng tốt, cần gì phải làm nhân vật chính đệ nhất thiên hạ, an ổn mà sống vẫn là tốt nhất.
Cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng che phủ tâm trí của hắn, Trần Duệ buông lỏng toàn thân, chìm vào trong giấc ngủ.
-----------------------------------
Tử Phong trở về Lăng Hư Cung cùng với hai đồ đệ của mình vào thời điểm chỉ còn cách kỳ tỉ thí sơn phong khoảng một tháng.
Cơ mà hình ảnh lúc trở về của ba người khiến tất cả mọi người chứng kiến lúc đó không khỏi trợn mắt lên mà nhìn.
Bản thân Tử Phong thì đương nhiên là vẫn như cũ, toàn thân không dính một hạt bụi, đến cả dấu hiệu mỏi mệt cũng không có.
Nạp Lan Yên Nhiên đi ở bên cạnh thì hơi khó coi hơn một chút, nhưng đại khái cũng chỉ trông mệt mỏi mà thôi, không có gì đáng ngại, thế nhưng mà…….
“Cái đống gì kia??” Lúc Tử Phong trở về thì đón hắn chỉ có Diệu Yên và Diệp Ngưng Tuyết, người vừa lên tiếng chính là Diệu Yên, nàng vừa nói vừa đưa tay chỉ về một phía, khoé miệng giật giật.
“Hả, đệ tử còn lại của ta đấy, thấy thế nào, trông ổn chứ?” Tử Phong nhìn theo hướng tay của Diệu Yên, tỉnh bơ nói.
“Ý chàng là cái người đang nằm trên mặt đất giống như con cá khô kia là đệ tử còn lại của chàng à?” Diệu Yên có chút đau đầu nói.
Theo hướng chỉ của Diệu Yên, Trần Duệ…..ờ thì không biết lúc này hắn có còn là Trần Duệ hay không nữa, chỉ thấy một thân ảnh tàn tạ như một cục sơ mướp to đùng đang nằm xấp một đống trên mặt đất, mặc kệ ánh nắng như thiêu đốt đang chiếu lên người mình chẳng khác gì đang phơi cá khô, khí tức trên người giống như khúc củi mục, tức là gần như không có, nếu không phải thấy lồng ngực của hắn vẫn phập phồng thì chẳng ai nghĩ rằng đấy là người sống cả.
“Đúng rồi, trông thế thôi chứ nó sống dai chẳng kém gì sư phụ của nó là bao, tạm thời vẫn chưa chết được đâu.” Tử Phong cười cười.
“Tỷ tỷ đừng có ngạc nhiên, ca ca vẫn thường xuyên dạy dỗ đệ tử như thế này mà, bọn họ cũng quen rồi, phải không Nạp Lan muội muội?” Diệp Ngưng Tuyết ở một bên cố gắng nén cười, miệng nói.
“Phải phải, nhị sư mẫu chớ lo lắng, bọn con không sao đâu, chuyện như này xảy ra như cơm bữa ấy mà.” Nạp Lan Yên Nhiên gật đầu, vẻ mặt không chút gượng ép nào cả, chỉ là ánh mắt thì tránh không nhìn qua chỗ cá khô…à nhầm Trần Duệ đang nằm.
“Ngưng Tuyết, muội đem hai người Trần Duệ đi nghỉ ngơi trước đi.”
Diệp Ngưng Tuyết nhìn về phía Tử Phong, sau đó quay sang nhìn Diệu Yên, khoé miệng chợt nở một nụ cười bí hiểm đầy ý tứ:
“Được rồi, muội không quấy rầy hai người nữa, chỉ là nhớ đóng chặt cửa phòng vào đấy!” Diệp Ngưng Tuyết vừa nói xong liền lấy tốc độ không hề phù hợp với tu vi của mình, kéo theo hai người Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên bỏ chạy mất dạng trước khi Tử Phong kịp cốc đầu nàng, chỉ để lại đằng sau một tràng cười khanh khách.
Tử Phong dở khóc dở cười nhìn thân ảnh đang bỏ chạy, lắc đầu bất lực
“Nha đầu này, càng ngày càng không biết phép tắc.”
“Lỗi tại chàng chứ ai, ai bảo chàng chiều chuộng muội ấy quá mức như vậy.” Diệu Yên cười nói.
Tử Phong nghe vậy cũng chỉ cười không phản bác, hắn bước tới kéo Diệu Yên vào lòng, miệng khẽ nói
“Chúc mừng nàng đã đột phá bình cảnh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...