Đám người Thiên Cơ Tông được Tuyết Phi Nhan dẫn đường, hơn nữa không bị yêu thú cản trở, dù tốc độ của Vương cấp đệ tử không được nhanh cho lắm nhưng cũng thừa đủ để rời xa khỏi nguy hiểm. Nhận thấy không còn yêu thú đuổi theo, cả bọn không tự chủ được mà giảm tốc độ xuống, dù sao thì Vương cấp võ giả có thể phi hành nhưng cũng chỉ trong giới hạn, vừa rồi chiến đấu đã khiến bọn hắn gần như kiệt sức, nếu tiếp tục chạy trốn như ban nãy thì chưa chết vì bị yêu thú giết thì đã chết vì kiệt sức rồi.
“Đa tạ trưởng lão đã xuất thủ tương trợ!” Hai vị trưởng lão của Thiên Cơ Tông đồng thời chắp tay cảm tạ Tuyết Phi Nhan.
“Hai người cảm tạ ta làm gì, người phải cảm tạ là phu quân của ta mới đúng.” Tuyết Phi Nhan cười nói.
“Không biết phu quân của trưởng lão quý tính đại danh là gì, lão phu có chút đường đột nhưng hình như trong hàng ngũ trưởng lão của Lăng Hư Cung các vị không có phu quân của ngài a.”
“Đó là trước kia, hiện tại đã khác, phu quân ta là tân tấn trưởng lão của Thanh Long phong, chẳng qua là mới nhậm chức gần đây nên tin tức vẫn chưa phổ biến ra bên ngoài, chỉ có trong nội bộ biết được.”
Quan hệ giữa Thiên Cơ Tông và Lăng Hư Cung không tệ, tuy chưa đến mức cùng chung một chiến tuyến với nhau nhưng so với người dưng thì hiển nhiên là vượt xa, bằng không thì Lăng Hư Cung cũng không thể sở hữu Thôn Thiên Chiến Hạm vốn là mặt hàng không bán ra bên ngoài được. Với một tầng quan hệ như thế, hai vị trưởng lão Thiên Cơ Tông biết rất rõ trưởng lão của Thanh Long phong có ý vị như thế nào.
Ngoại trừ Chu Tước phong vốn chỉ dành cho nữ đệ tử, trong ba sơn phong còn lại thì Thanh Long phong có thực lực cường đại nhất, hơn nữa ẩn ẩn có bộ dáng đứng đầu bốn phong, có thể trở thành trưởng lão của Thanh Long phong chính là nói rằng thực lực của người này đứng vào hàng ngũ những người mạnh nhất trong cùng cảnh giới.
“Vậy hoá ra phu quân của ngài là tân tấn trưởng lão của Thanh Long phong, chỉ là theo ta được biết thì tân tấn trưởng lão chỉ có tu vi Thánh Giả sơ giai, một mình phu quân của ngài ở lại đoạn hậu liệu có gặp nguy hiểm gì hay không?”
“Đúng thế, ta nói có chút thô tục nhưng vừa rồi đến cả lục đại trưởng lão Độc Cô gia cũng bỏ mình, một mình phu quân của ngài chẳng phải không đủ để đám yêu thú kinh khủng kia nhét kẽ răng hay sao.”
Đối với sự lo lắng của hai người, Tuyết Phi Nhan ngược lại vô cùng bình tĩnh, cười đáp: “Nếu là người khác thì đúng thế, nhưng phu quân của ta thực lực thông thiên, nói không đủ để nhét kẽ răng không phải là đám yêu thú đó, mà chính là phu quân ta. Thú thực là thực lực của ta trước mặt phu quân cũng không tiếp nổi quá ba chiêu, nếu là sinh tử bác đấu thì có khi đến chết cũng không biết mình chết kiểu gì, là ta thì ta sẽ cầu nguyện cho dám yêu thú kia a.”
Hai vị trưởng lão Thiên Cơ Tông không khỏi quay sang nhìn nhau, trong lòng không tránh khỏi rung động, Tuyết Phi Nhan là cường giả thành danh lâu năm, một thân tu vi Thánh Giả cao giai đỉnh phong, chiến lực cũng không kém những lão quái vật gần đất xa trời, thế mà nàng lại nói mình đến cả ba chiêu của một Thánh Giả sơ giai tiếp cũng không được, thật sự là khó tin. Cơ mà hai người cũng biết chuyện này đến tám chín thành là sự thật, bằng không thì Tuyết Phi Nhan cũng không lộ ra vẻ bình tĩnh như thế này, hơn nữa nàng cũng không có lí do để nói dối.
Tuyết Phi Nhan còn định tiếp tục nói gì đó, nhưng mà lời chưa nói ra, một tiếng nổ kinh thiên động địa khiến mặt đất rung chuyển vang lên, âm thanh bạo tạc giống như không khí dưới áp lực kinh khủng nổ tung chấn cho màng tai của mọi người phải ê ẩm một hồi.
“Phương hướng….là ở đó!!” Hai vị trưởng lão Thiên Cơ Tông đồng loạt kinh hô, bởi vì tiếng nổ phát ra tới từ chính nơi Tử Phong đang giao chiến cùng với yêu thú.
Cách đó không quá xa, chỉ xấp xỉ hơn chục dặm, bọn người Hàn Nhất Nguyên đang đợi Tử Phong cùng Tuyết Phi Nhan đi điều tra trở về cũng nghe thấy tiếng nổ long trời đó, cả bọn không hẹn mà cùng đứng lên, ánh mắt nhìn về phương hướng đó trở nên ngưng trọng.
Tử Phong hai mắt trợn trừng nhìn về phía trước, thiếu chút nữa trực tiếp há hốc mồm ra, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Lần đầu tiên sử dụng Hiểm Hoạ Tiềm Tàng, hắn cũng không rõ uy lực của chiêu này ra sao, chỉ là hiện tại hắn đã biết, hơn nữa còn thiếu chút nữa bị uy lực của nó doạ cho một trận.
Chỉ biết rằng lúc hắn vung quyền đấm thẳng về phía trước, Hiểm Hoạ Tiềm Tàng được kích hoạt, một quyền này vốn Tử Phong có ý định thử nghiệm kĩ năng nên không hề kèm theo chiêu thức gì, chỉ thuần tuý là một quyền. Ấy vậy mà quyền ra, lực lượng cuồng bạo giống như phá đê mà tràn ra, trực tiếp xoắn nát không gian, lật tung đại địa hai bên nơi nó đi qua, cuồng phong bạo vũ nổi lên ầm ầm.
Đám yêu thú đứng mũi chịu sào liền thảm, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, trong một cái tích tắc hơn 600 đầu yêu thú trực tiếp bị lực lượng cuồng bạo nghiền nát thành một đám thịt vụn cám bã không hơn không kém, hoá thành một cơn mưa máu bốc lên không trung sau đó ào ào rơi xuống.
Uy lực khủng khiếp đến như vậy khiến Tử Phong trực tiếp ngốc trệ, phải biết rằng bình thường một quyền của hắn cũng có thể chấn nát vụn nhục thân của một đầu yêu thú lục giai như thế này, nhưng mà một quyền cách không mà miểu sát 600 đầu yêu thú thì còn xa mới làm được, đủ để biết một quyền vừa rồi mang theo bao nhiêu lực lượng, nếu để cỗ lực lượng này trực tiếp đánh vào người thì….mẹ nó, cái này đến chính hắn cũng không dám tưởng tượng.
Chỉ là kĩ năng này xác thực đúng với cái tên của nó, hiểm hoạ tiềm tàng không chỉ với đối thủ mà còn đối với chính bản thân mình, lúc này cánh tay phải của hắn đã hoàn toàn tan vỡ, xương cốt vẫn hoàn hảo chỉ bị lệch khớp, nhưng cơ bắp thì trực tiếp nổ tung, căn bản không thể nào sử dụng được, xem ra giải phóng năng lượng tích luỹ càng lớn thì càng dễ khiến bản thân phải gánh chịu thương tổn, xem ra giết địch một ngàn tự tổn tám trăm.
Kĩ năng này quả nhiên không hổ là phiên bản nâng cấp của Thị Huyết, đều có đặc điểm chung đó là giết địch hại mình, cũng may là hắn còn có năng lực tái sinh biến thái, bằng không thì kĩ năng này cũng không thể sử dụng bừa bãi được. Mắt thấy đám yêu thú còn sống cũng không quan tâm gì cả mà tiếp tục lao lên, Tử Phong nở một nụ cười lạnh, vận chuyển Tái Sinh Siêu Tốc chữa lành cánh tay phải, tung mình lao thẳng về phía trước.
Tuyết Phi Nhan dẫn đám người Thiên Cơ Tông về điểm tụ họp, sau đó có chút không yên lòng nên sau khi giải thích đầu đuôi, đương nhiên ém nhẹm việc Tử Phong cố tình đưa Độc Cô gia vào chỗ chết, kéo theo mấy người Hàn Nhất Nguyên đến chỗ Tử Phong để trợ giúp.
Cước trình của Thánh Giai cường giả không phải là thứ mà đám đệ tử Vương cấp của Thiên Cơ Tông có thể so sánh, chỉ mất mấy phút đồng hồ bọn họ đã chạy tới nơi. Không đến thì thôi, đến nơi bọn họ chợt nhận ra mình dường như vừa mới phí công vô ích. Chỉ thấy Tử Phong toàn thân thấm đẫm máu tươi cùng thịt vụn, xung quanh hắn là vô số thi thể yêu thú tan nát như vừa từ trong máy xay thịt đi ra, khắp nơi vương vãi máu huyết nội tạng cùng với xương cốt yêu thú, mùi máu tươi tanh tuỏi bốc lên đến mức gay mũi.
“Ầm!!”
Một quyền chia năm xẻ bảy một đầu cự viên, cũng là đầu yêu thú cuối cùng, Tử Phong thở ra một ngụm trọc khí, chậm rãi điều tiết nhịp thở của mình, hắn cũng vừa vặn nhận ra Tuyết Phi Nhan đã đưa người tới.
“Mọi người tới đây làm gì??” Tử Phong có chút nghi hoặc nói.
“Còn làm gì nữa, đương nhiên là để trợ giúp ngài, cơ mà có vẻ như là bọn ta đã làm điều thừa thãi rồi.” Hàn Nhất Nguyên nhìn Tử Phong đứng trước mặt mà không khỏi cười khổ, trong lòng thầm nhủ hai chữ quái vật.
“Đúng thật là thừa thãi, ta chỉ là muốn ở lại đoạn hậu giúp Thiên Cơ Tông chạy thoát, thuận tiện chơi đùa một chút mà thôi, nếu các ngài đã tới đây thì hẳn là bọn họ đã tới nơi an toàn rồi phải chứ?” Tử Phong vừa nói vừa triệu tập thuỷ linh chi khí đến gột rửa vết máu trên người.
“Đám yêu thú này là như thế nào, ta nhìn hầu hết chỉ là lục giai yêu thú, sao bọn chúng lại có thể điên cuồng không muốn mạng mà công kích cả Thánh Giai cường giả cơ chứ?” Tiêu Linh trưởng lão nhìn xung quanh, cau mày nói.
“Bọn chúng bị Huyết Ma phụ thể, mà cái này giải thích có hơi rắc rối, chúng ta cứ trở về trước đã, ta sẽ giải thích trên đường đi sau.” Tử Phong phất tay nói, sau đó giống như lão đại mà tự mình đi trước, để lại mấy người kia nhìn nhau không biết nói gì.
Trở về tới nơi nghỉ chân, sau một hồi giải thích cặn kẽ thì rốt cuộc mọi người cũng hiểu chuyện gì mới xảy ra.
“Cái thứ sinh vật này…Huyết Ma phải không nhỉ, sao ta chưa từng thấy ghi chép trong tư liệu nào nhỉ??”
Qua giới thiệu thì hai vị trưởng lão của Thiên Cơ Tông có tên là Thiên Cơ Vũ Tiên, người vừa lên tiếng là vị còn lại, Thiên Cơ Mục Vân. Hai người một già một trẻ đều có tu vi Thánh Giả cao giai sơ đoạn, tuy không phải là mạnh nhất nhưng địa vị trong Thiên Cơ Tông lại vô cùng cao bởi thủ đoạn trận pháp cao minh của bọn họ hiếm người bì kịp. Thiên Cơ Vũ Tiên vốn là đệ tử của Thiên Cơ Mục Vân, bản thân không chỉ là nhất thế thiên tài mà còn là yêu nghiệt trận pháp, năm nay mới hơn hai trăm tuổi đã đạt tới Thánh Giả cao giai sơ đoạn, hơn nữa còn tinh thông trận pháp, đã sớm trò giỏi hơn thầy, đương nhiên cũng chỉ là tương đối.
Nhưng cũng đừng vì thế mà coi thường Thiên Cơ Mục Vân, tu vi của lão có thể ngang ngửa với học trò của mình, nhưng kinh nghiệm cùng sự từng trải của lão căn bản không phải là thứ mà thiên tài có thể có được, chỉ có thể tích luỹ qua năm tháng, Thiên Cơ Tông ngàn vạn điển tịch lão đã đọc qua đến chín thành, có thắc mắc như vậy cũng là điều dễ hiểu.
“Bởi vì bọn chúng vốn không thuộc về Huyền Linh đại lục.” lời này đương nhiên Tử Phong không có nói ra, chỉ đáp rằng mình đã từng đọc được thông tin về Huyết Ma qua một bản điển tịch trong di tích thượng cổ, chém gió loạn bậy một hồi khiến cả bọn tin sái cổ mới thôi.
“Không biết tại sao trong Sinh Hồn bí cảnh lại tự nhiên xuất hiện Huyết Ma, nhưng mà dù thế nào đi chăng nữa, ta nghĩ chúng ta nên chung sức hợp lực, lúc này không chỉ là sinh tử tồn vong của những đệ tử thiên tài trong tông mà còn cả tính mạng của chúng ta nữa, không thẻ đùa được.” Tống Mặc Hinh nói.
“Cháu gái ta nói đúng, ta cũng nghĩ rằng chúng ta nên hợp sức lại với nhau, thêm một người thêm một phần lực, có gặp phải Huyết Ma cũng dễ bề đối phó.” Cao Tiến gật đầu đồng ý.
“Bằng hữu của Thuần Thú Tông đã nói thế, hơn nữa bọn ta còn nợ ân cứu mạng của Tử Phong trưởng lão, còn từ chối nữa thì thật là quá bất cận nhân tình mà.” Thiên Cơ Vũ Tiên cười nói, coi như là đồng ý với ý kiến của Tống Mặc Hinh.
Lăng Hư Cung lúc này có nhân thủ đông nhất, hơn nữa Thánh Giai có đến bốn người, nghiễm nhiên trở thành thế lực mạnh nhất, điều này không ai có thể chối cãi, chỉ là đến lúc chọn ra một người coi như là thủ lĩnh dẫn đầu cả bọn thì lại hơi rắc rối, chọn ai cũng không được thoả đáng cho lắm, dù sao cũng không phải tất cả đều là người một nhà.
Cuối cùng bảy đạo ánh mắt không hẹn mà cùng rơi lên người cái tên đeo mặt nạ yên lặng nãy giờ, ý vị trong đó không nói cũng đã rõ ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...