Lưỡi kiếm lưu động giống như một chiếc cưa máy trực tiếp bị bàn tay của Tử Phong chặn lại, mũi kiếm đâm vào lòng bàn tay của hắn tóe ra từng tia lửa nhưng căn bản không thể đâm thủng được lớp giáp trên tay hắn. Độc Cô Vũ Vân nhìn thấy một màn này mà có chút không thể tin được, bản thân thanh kiếm của hắn là một kiện Thiên giai thượng phẩm Bảo Khí, tuy rằng Thánh cấp dùng Bảo Khí thì có chút không đủ đối với thực lực bản thân, nhưng ở vào cái thời đại võ đạo điêu linh Thánh Khí cơ hồ đã tuyệt tích như bây giờ, Thiên giai thượng phẩm Bảo Khí có thể nói là bảo vật vạn kim khó cầu, thật là không thể tưởng tượng được nó lại bị một bàn tay chặn đứng.
Lớp giáp của Tử Phong vốn không thua kém gì với Thiên giai Bảo Khí, cơ mà trong quá khứ đối mặt với Thiên giai Bảo Khí đỉnh tiêm vẫn có chút thua kém, nhưng không hiểu vì sao càng sử dụng Thiên Ma Hóa Thân nhiều, lớp giáp của hắn lại càng trở nên cứng rắn vô bì, hiện tượng tăng trưởng bất hợp lí này trước kia chưa từng xảy ra, nhưng mà hiện tại hắn không có tâm tư để quản nhiều như vậy. Quần áo trên người hắn nhanh chóng bị năng lượng cuồng bạo từ trong thể nội xông ra xoắn thành vải vụn, hàng loạt vết nứt xuất hiện trên cơ thể trần truồng của hắn, dịch thể màu bạc nhanh chóng phun ra tạo thành một bộ khôi giáp hoàn chỉnh, tất cả chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Lực lượng tăng vọt khiến sức nặng của Tai Ách Quỷ Kiếm không còn là gánh nặng cho bản thân, cơ bắp trên tay hắn căng phồng, thanh đại kiếm vung lên liền hất ngược tên trưởng lão cầm kích ở phía trên văng ra xa, thanh đại kiếm theo đà giơ lên liền bổ thẳng xuống Độc Vô Vũ Vân ở bên dưới, cánh tay còn lại của hắn năm lại, năm móng vuốt giữ chặt lấy thanh kiếm của đối phương kéo ngược về phía mình, hắn căn bản không cho đối phương cơ hội để trở mình, một là buông tha vũ khí của bản thân để né tránh, hai là cố sống cố chết giữ lấy vũ khí để tiếp lấy một kiếm chém xuống, đường nào cũng không được cả.
Độc Cô Vũ Vân cũng không phải đèn cạn dầu, tốt xấu gì y cũng là một Thánh Giả trung giai đỉnh phong, thực lực không cần phải bàn cãi, trong cơn nguy cấp gã cũng không che giấu cái gì nữa, miệng hô lớn: "Lĩnh Vực!!"
Một luồng quang mang màu vàng nâu từ trên người hắn bùng lên, năng lượng trầm trọng giống như một quả núi xuất hiện khiến thế công của Tử Phong bị chặn đứng, cả người hắn dưới cỗ lực lượng này bị đẩy ngược lại phía sau, tuy không bị thương nhưng lại khiến khí thế của hắn bị áp chế một chút. Tên trưởng lão cầm kích lúc này cũng đã xuất hiện bên cạnh Độc Cô Vũ Vân, cũng không có bày ra cái giá gì mà trực tiếp tế Lĩnh Vực của mình ra, thực lực của Tử Phong vừa thể hiện dù chỉ là một góc băng sơn nhưng cũng đã đủ để khiến hắn phải kiêng kị, biết rằng không thể coi đối phương là một Thánh Giả sơ giai như bình thường được.
Tử Phong ổn định thân hình, đôi mắt nhìn vào hai Lĩnh Vực xuất hiện khiến không gian vặn vẹo mà lóe lên một luồng tinh quang, một thổ chi Lĩnh Vực và một kim chi Lĩnh Vực, thổ chi Lĩnh Vực có lực phòng ngự tự nhiên cực cao kết hợp cùng với kim chi Lĩnh Vực có công kích sắc bén, tuyệt đối là một tổ hợp khó chơi đến cực điểm. Chỉ là Tử Phong sẽ sợ sao?? Không hề, thực lực của hắn luôn luôn vượt qua cảnh giới để mà chiến, dù Thánh giai chênh lệch mỗi cấp bậc là cực cao cũng không phải là ngoại lệ, hắn biết thực lực của mình không phải là thiên hạ vô địch, nhưng ở trong cùng một cấp bậc Thánh Giả, người có thể chống lại hắn mà toàn mạng căn bản là đếm trên đầu ngón tay, ít nhất thì hắn không cho rằng hai tên trưởng lão Độc Cô gia trước mắt có thể làm vậy.
Thực ra thì lấy tính cách trầm ổn của Tử Phong, nếu có thể điệu thấp hoặc tránh gây thù chuốc oán thì hắn sẽ làm, nhưng mà hiện tại hắn lại vô cùng bá đạo, một lời không hợp liền động thủ, căn bản không hề phù hợp với bản tính của hắn. Thay đổi này Tử Phong biết rất rõ nhưng hắn cũng không có ý định cải biến, bởi vì hiện tại hắn cần phải phát tiết, cơ mà tại sao lại phát tiết?
Từ trước tới nay, mặc dù thực lực của Tử Phong tăng trưởng một cách chóng mặt, tuyệt đối là khoáng cổ tuyệt kim có một không hai, nhưng mà trong lòng hắn cũng là một hồi nghẹn khuất. Ở kiếp trước tuy hắn luôn miệng nói không thèm quan tâm tới cái gì mà đệ nhất sát thủ này nọ, nhưng mà lòng hư vinh thì ai cũng có, đang từ một vị vương giả không ngai đến khi xuyên qua thế giới này lại không còn gì cả, nói hắn không phiền lòng là nói láo. Chỉ là thời điểm xuyên việt, lí trí của hắn vẫn biết được rằng ở thế giới này không có thực lực thì chỉ có chết, hắn vẫn luôn cố gắng áp chế tính tình của mình đến mức lớn nhất, người phải giết thì vẫn phải giết, ai chọc tới hắn thì hắn trả thù nhưng mà tự nhiên gây thù chuốc oán với người khác hắn không hề làm.
Chỉ là hiện tại đã khác trước, bậc thang Thánh giai hắn đã bước qua, bản thân đã trở thành một trong những cường giả đỉnh tiêm của đại lục, nói có chút khoa trương chứ thực lực hiện tại của Tử Phong trừ khi chọc phải một vài siêu cấp thế lực thì có thể đi ngang đại lục, hắn là nam nhân có ngạo khí, khi thực lực chưa đủ thì ẩn nhẫn nhưng chẳng lẽ đến khi bản thân mạnh mẽ rồi mà vẫn ẩn nhẫn hay sao?? Tính hắn tùy tâm sở dục, lúc trước không nói nhưng hiện tại hắn đã có đủ thực lực để muốn làm gì thì làm, vì cớ gì lại phải nhìn trước ngó sau?
Một phần là vì thế, một phần còn lại đó chính là ảnh hưởng tính cách từ hai tâm ma cùng với nỗi nghẹn khuất khi hắn đối amwjt với bọn chúng. Tiểu thuyết thường mô tả tâm ma quấy nhiễu mọi lúc mọi nơi, rồi thì nguy hiểm trùng điệp đè nặng lên vai nhân vật chính, so với tiểu thuyết thì hai tâm ma của hắn vẫn còn hiền chán?? Sai hoàn toàn, đừng tưởng Tử Phong không để ý tới tâm ma mà nghĩ rằng hắn không bị đả kích, cái cảm giác nhìn chính mình dần dần trở thành một con người khác với bản thân, tùy thời tùy khắc đều có một sự tồn tại có thể chiếm giữ lấy cơ thể của chính mình mà bản thân chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, tư vị trong đó tuyệt vọng cùng với bất lực ra sao thì chỉ có mình hắn cảm nhận được.
Hiện tại Hắc Tử Phong bị giam, Bạch Tử Phong thì bị hắn dùng đại giá áp chế mười năm, tạm thời hắn không còn gì để lo lắng nữa, vừa mới thở phào nhẹ nhõm xong hắn lại bắt gặp Diệp Ngưng Tuyết suýt nữa bị giết chết, tuy rằng khả năng nàng thật sự bị giết căn bản là con số âm, nhưng cơn tức giận trong lòng hắn khó có thể hạ xuống được.
"Song trùng Lĩnh Vực - Thần Lôi Giáng Hải!!" Tử Phong rít lên qua kẽ răng.
Bầu trời trên không trung giống như bị một bàn tay che khuất nhanh chóng trở nên tối đen, mây mù kéo đến thôn phệ hoàn toàn ánh dương chói lọi trên cao, tiếng sấm sét ầm ầm vang lên cùng lúc với một cơn lũ quét mang theo vô vàn nước biển xông ra tràn ngập khắp nơi, biến một khoảng rừng rậm lớn chìm trong biển nước mênh mông. Một tia sét to như cột nhà từ trên trời đánh xuống thẳng vào vị trí hai tên trưởng lão Độc Cô gia, cùng lúc đó là một cơn sóng thần cao tới trăm mét đổ ập xuống.
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, song trùng Lĩnh Vực hai bút cùng vẽ, uy lực hủy thiên diệt địa đến cực điểm, hai Lĩnh Vực của trưởng lão Độc Co gia vốn kéo dài tới mấy hục mét lúc này đứng trước Lĩnh Vực khổng lồ bao phủ đến vài chục cây số thì lộ ra vẻ bé nhỏ không đáng kể, hai người lúc này chật vật né đông né tây, tuy không bị công kích vừa rồi đánh trúng nhưng ngay sau đó là hàng loạt tia lôi điện cùng với thủy đạn từ song trùng Lĩnh Vực của Tử Phong công kích liên miên, đến cả một cơ hội thở dốc cũng không có.
Độc Cô Vũ Vân là thổ hệ Thánh Giả, nhìn thấy Lĩnh Vực kinh thiên của Tử Phong cũng khiến gã khiếp đảm không thôi, nhưng mà gã cũng không nao núng, võ giả song hệ không phải là thứ gì quá mức nghịch thiên, kể cả võ giả có hai hệ Lĩnh Vực cũng không phải là chưa từng xuất hiện, hắn không thể ngạnh kháng lôi lực nhưng mà thân là thổ hệ Thánh giai, chẳng lẽ thủy vực lại không đối phó được ư?? Độc Vô Vũ Vân quát lên một tiếng, hai tay bắt vào với nhau tạo thành thủ ấn kì dị, mặt biển bên dưới chấn động không ngừng sau đó đột nhiên tách ra mọt khoảng lớn, từ bên dưới mặt đất trực tiếp vươn lên một ngọn đồi cao mấy trăm mét, trực tiếp vượt qua mực nước biển tạo thành một ốc đảo khổng lồ, thổ chi pháp tắc bàng bạc phát ra khiến nước biển xung quanh không thể tiến gần lại một tấc.
Tên trưởng lão còn lại của Độc Cô gia tên là Độc Cô Tề Nhạc, kim hệ Thánh Giả cao giai, tuy chưa đạt tới đỉnh phong nhưng một thân kim chi pháp tắc cũng thuộc hàng đỉnh cao, so sánh với Lĩnh Vực của Thánh Giả sơ giai thì không chỉ hơn một hai cấp bậc, chỉ là khiến hắn cười khổ không thôi đó là pháp tắc chi lực của Tử Phong căn bản không hề kém cạnh với hắn, thậm chí ẩn ẩn còn có phần hơn, đây mà là Lĩnh Vực của Thánh Giả sơ giai hay sao, con mẹ nó đây chính là Lĩnh Vực của Thánh Giả cao giai đỉnh phong, lần này gặp phải thành phần giả trư ăn thịt hổ rồi, tuyệt đối là đá vào thiết bản.
Trên thực tế thì lấy tu vi của Độc Cô Tề Nhạc, kể cả có đối mặt với Thánh Giả cao giai đỉnh phong cũng không đến mức rơi vào thế hạ phong, vấn đề ở chỗ đó là đối phương thực lực so với hắn chỉ có hơn chứ không có kém, song trùng Lĩnh Vực lại là hai hệ Thủy cùng Lôi, Kim hệ Lĩnh Vực của hắn công kích thập phần sắc bén nhưng so với Lôi hệ thì còn kém không phải chỉ là một hai phần, theo ngũ hành tương sinh tương khắc thì Kim hệ của hắn đối với Thủy hệ cũng không có tác dụng là bao, hiện giờ hắn có bao nhiêu biệt khuất thì chỉ có mình hắn biết a.
Vốn dĩ Tử Phong có thể trực tiếp lôi ám chi Lĩnh Vực của mình ra, trực tiếp tế sống hai người trước mặt trong vòng vài nhịp thở thế nhưng mà hắn lại ẩn ẩn có cảm giác rằng nếu bản thân muốn lên level, càng ít sử dụng Lĩnh Vực càng tốt, nhất là ám chi Lĩnh Vực có tính chất hủy diệt kia. Thánh cấp thông thường lấy tu luyện pháp tắc làm chủ đạo, Tử Phong nghĩ rằng bản thân hắn cũng như thế, dù sao thì từ trước tới giờ tuy hắn dựa vào điểm kinh nghiệm để lên cấp nhưng vẫn nằm trong việc tu luyện thông thường, hắn hấp thu linh lực cũng có thể tăng level như thường. Chỉ là kể từ khi đạt tới Thánh giai, việc tu luyện của hắn dường như đã vượt ra khỏi tu luyện thông thường, nếu linh cảm đã nhận định như vậy thì hắn sẽ làm theo, dù sao thì đối phó với hai tên này cũng không cần phải sử dụng Lĩnh Vực tầng thứ hai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...