“Răng rắc!!!”
Hàng loạt tiếng nứt vỡ ghê người vang lên không ngừng từ trên người Tử Phong, vô số vết nứt tràn lan từ con mắt bên phải của hắn lan ra toàn thân, những vết nứt này kéo dài từ trên xuống dưới, sau khi bao phủ lấy nửa bên phải của cơ thể hắn liền bắt đầu lan đến nửa bên trái còn lại, những vết nứt này không chảy ra máu tươi, cũng không làm lộ ra máu thịt bên trong mà lại được bao phủ trong hào quang màu bạc quỷ dị khó lường.
Con mắt bên phải của hắn biến mất, thay vào đó là một con mắt màu xanh dương giống như thiên không không một gợn mây, ở giữa con mắt đó là một con ngươi màu xám bạc, giữa con ngươi đó là hư ảnh của một vũ trụ tinh không với hàng vạn hàng chục vạn điểm sáng lấp lánh tượng trưng cho vô vàn vì sao trong vũ trụ.
Tử Phong chỉ cảm thấy đầu của mình ong lên một cái, sau đó một luồng áp lực trầm trọng giống như từng thớ cơ cùng dây thần kinh của mình đang treo một quả núi triệu cân xuất hiện, tầm nhìn của hắn cũng xuất hiện biến đổi không thể tưởng tượng nổi. Toàn bộ không gian cùng cảnh vật trước mắt hắn tan vỡ thành hàng trăm triệu mảnh sau đó biến mất, chỉ để lại toàn bộ không gian biến thành một vũ trụ tinh không vô cùng vô tận với những hành tinh đang di chuyển không ngừng theo quỹ đạo của mình, xa xa còn có thể thấy được một cái hố đen đang không ngừng bành trướng, cắn nuốt cả một cái tinh hệ khổng lồ với mấy ngàn ngôi sao lớn nhỏ.
Những gì còn lại nguyên vẹn đó chính là toàn bộ đám kị sĩ khôi lỗi cùng với Gainey, Augus và Bại Thiên Đại Đế, lúc này bọn hắn không hề di chuyển nhưng xung quanh vẫn xuất hiện hàng loạt hư ảnh mờ ảo không thực tế, biểu hiện cho quỹ tích vận mệnh của bọn hắn đã bị buộc phải hiện hình trước mắt Tử Phong.
Thấu Thị Vũ Trụ mở ra, đại biểu cho việc Tử Phong đã rời khỏi quỹ tích vận mệnh đã được định sẵn cho mình, chính thức biến thành một chủ thể vượt ngoài đại đạo luân hồi, vượt qua mọi quy tắc nhân quả của thế gian, không còn bị vận mệnh kiểm soát mà thay vào đó, chính hắn là người có được khả năng kiểm soát vận mệnh của chính mình.
Tử Phong cũng không biết là mình liều mạng sử dụng Thấu Thị Vũ Trụ thì cái tên Augus chết dẫm kia có nhận ra hay không nữa, dù sao thì một năng lực khiến bản thân nhảy ra khỏi dòng chảy vận mệnh thật sự là quá mức kinh thế hãi tục, căn bản chỉ có thể xảy ra với năng lực thông thiên của Chúa Tể Hư Không, Augus dù thế nào cũng vẫn là người nằm bên trong dòng chảy vận mệnh, khó mà cảm nhận được uy lực của năng lực này.
Mở ra Thấu Thị Vũ Trụ không phải là chuyện nhỏ, đúng hơn là một cái năng lực nghịch thiên chân chính như thế lại để cho một người trần mắt thịt như Tử Phong sử dụng thì cái giá phải trả không hề nhỏ. Mỗi khi kĩ năng này mở ra, không phải là linh lực hay tinh thần lực của hắn bị thiêu đốt mà chính là tuổi thọ của hắn, nếu chỉ là tuổi thọ giảm sút thì với thọ nguyên của Thánh Giả ngót nghét ngàn năm, thậm chí thọ nguyên của hắn còn đạt tới hơn ngàn năm có thể chống đỡ được một thời gian, nhưng mà quả thực năng lực này tiêu hao quá lớn, mỗi giây trôi qua là 5% tổng thọ nguyên của hắn sẽ trở về với cát bụi, lấy thọ nguyên còn lại của hắn cũng chỉ có thể mở ra Thấu Thị Vũ Trụ tối đa là 14 giây đồng hồ mà thôi.
Chính vì thế mà vừa mới mở ra kĩ năng này, Tử Phong đã ngay lập tức đóng lại ngay tức thì, mới chỉ nửa giây trôi qua mà hắn đã cảm thấy mình vừa mới dạo qua quỷ môn quan vài lần, thậm chí còn có thể chụp ảnh lưu niệm đem về cất giữ nữa, chứng tỏ năng lực này vẫn thật sự vượt quá mức chịu đựng của một phàm nhân như hắn.
Mọi thứ lại khôi phục lại bình thường, vũ trụ tinh không biến mất khôi phục lại khung cảnh đấu trường lúc trước, khí thế chí cao vô thượng từ trên người Tử Phong cũng biến mất, những vết nứt trên cơ thể hắn cũng khép lại hoàn hảo vô khuyết, con mắt bên phải của hắn cũng trở về nguyên trạng như ban đầu.
“Rầm!!”
Không một tiếng báo trước, phiến đá lơ lửng nơi Gainey cùng với Bại Thiên Đại Đế đang đứng đột nhiên rơi từ trên cao xuống đất phát ra một tiếng va chạm khủng bố. Ở trên phiến đá đó, Gainey lúc này đã trực tiếp gục xuống đất, toàn thân run rẩy co giật giống như sắp chết, đến cả Bại Thiên Đại Đế lúc nào cũng giữ nguyên tu thế cao cao tại thượng lúc này cũng phải đứng lên khỏi chiếc ngai vàng của mình, hai cánh tay nắm lấy thanh kiếm xuất hiện run rẩy không thể khống chế.
Còn riêng về Augus, lúc này hắn ta đang trực tiếp quỳ cả hai đầu gối xuống đất, cơ thể không run rẩy nhưng mà giọng nói thì lại lộ ra vẻ khiếp sợ đến cực điểm: “Ngươi….ngươi là ai?? Làm thế nào mà từ trên người ngươi ta lại có thể cảm nhận hơi thở của Hắn, chẳng lẽ lời dự ngôn trăm vạn năm trước của Hắn đã đến lúc ứng nghiệm rồi ư??”.
Tử Phong nghe vậy liền nhíu mày, “Hắn” mà Augus đang nói đến ở đây là ai, hơi thở của “Hắn” ư?? Chẳng lẽ “Hắn” chính là….Chúa Tể Hư Không?? Không thể nào, làm sao có thể có một sự trùng hợp đến như vậy được, Tử Phong hắn là một người mang theo hệ thống, là một đối tượng quan sát của Chúa Tể Hư Không, ngẫu nhiên đi vào nơi đây nhưng rốt cuộc lại gặp được người có quan hệ với Chúa Tể, chẳng lẽ đây chỉ là sự ngẫu nhiên?? Không đúng, Augus có nhắc đến lời dự ngôn, vậy hiển nhiên những thứ này đã được dự đoán trước, chỉ là không biết những gì Tử Phong suy đoán có đúng hay không mà thôi.
“Ngươi đang nói đến cái gì, hơi thở của ai??” Tử Phong thực sự không hề biết gì về Chúa Tể Hư Không cả, những gì hắn biết chỉ gói gọn trong một câu, đó là “Chúa Tể Hư Không mạnh mẽ đến mức không thể tin được”, nay ba cái tên khôi lỗi quái quỷ trước mặt hiển nhiên trước kia chính là thần linh chân chính, mà rất có thể có quan hệ với Chúa Tể Hư Không, hắn muốn nhân cơ hội này để tìm hiểu về vị Chúa Tể này, tìm hiểu lí do tại sao mình lại bị cưỡng ép xuyên việt, tại sao mình lại là đối tượng bị quan sát.
“Quả nhiên đúng như lời dự ngôn, ngươi sẽ hỏi câu này.” Augus đứng dậy, cơ thể chỉ là khôi lỗi nhưng lại phát ra một tiếng hít thở thật sâu giống như đang cố lấy lại bình tĩnh, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói tiếp:
“Khảo nghiệm thứ hai ngươi đã thông qua, nếu ngươi có thể thông qua khảo nghiệm thứ ba cũng là khảo nghiệm cuối cùng, muốn bọn ta trả lời cái gì cũng được, miễn sao câu hỏi nằm trong tầm hiểu biết của bọn ta, hơn nữa ngươi còn có thể nhận được phần thưởng to lớn tới từ Hắn.”
Quả nhiên đúng với những gì Tử Phong đã nghĩ, mấy tên này căn bản sẽ không bao giờ hé răng nói lấy một lời, tình tiết giữ bí mật như thế này ở trong tiểu thuyết hắn không thấy tám trăm thì cũng đủ một ngàn lần, căn bản không thể nào khiến hắn ngạc nhiên được, chỉ là hiện tại hắn mới hiểu được cảm giác của mấy tên nhân vật chính, đúng là khó chịu đến mức cực điểm mà, bí mật gì thì cũng nói phứt ra đi, úp úp mở mở chỉ khiến người khác lại càng hiếu kì hơn thôi, con bà nó chứ.
“Khảo nghiệm thứ ba là gì??” Biết là có cố đối phương cũng không phun ra được cái gì, Tử Phong vô cùng dứt khoát nói, đằng nào thì cũng phải thông qua hết khảo nghiệm mới có thưởng, kết quả như nhau, nhẫn nại một chút vậy.
Đột nhiên mấy tiếng kẽo kẹt nghe đến ghê cả răng vang lên, Bại Thiên Đại Đế di chuyển thân hình đang đứng của mình một cách vô cùng nặng nề khó nhọc, nhưng mà mỗi một bước đi của hắn đếu tỏa ra khí tràng trầm trọng kinh khủng giống như cả thiên địa đang sập xuống, lấy tinh thần cứng cỏi như của Tử Phong mà cũng không khỏi cảm thấy một trận ác hàn chạy dọc sống lưng, dù trước đó đối mặt với cả Gainey hay Augus vốn đều là “Thần” cũng đều không khiến hắn cảm thấy áp lực kinh khủng như hiện tại.
“Ta sẽ là khảo nghiệm thứ ba của ngươi, một vị tướng quân không thể nào giống như một tên lính quèn vô danh tiểu tốt chỉ có thể làm pháo hôi, vũ lực có mạnh thì cũng phải có trí khôn kèm theo mới là một tướng quân hợp cách. Khảo nghiệm thứ ba đó là khảo nghiệm đối với trí thông minh của ngươi, hãy để ta xem xem liệu ngươi có phải là một tên hữu dũng vô mưu hay không!!” Bại Thiên Đại Đế cất tiếng nói lần đầu tiên kể từ khi Tử Phong bước vào đây, giọng nói mang theo vẻ bễ nghễ ngạo thị thiên hạ đồng thời còn mang theo uy áp của một bậc đế vương vô tiền khoáng hậu, khí thế khủng bố dù không hề tỏa ra một chút uy áp linh lực nào cũng có thể chấn nhiếp hồn phách của người khác, chẳng lẽ đây chính là uy áp của một bậc đế vương hay sao??
Tử Phong không biết và cũng không cần biết, kể cả cái tên Chúa Tể Hư Không thông thiên triệt địa với cái khí tức giống như mười tỷ cái vũ trụ cộng lại với nhau kia cũng không thể khiến hắn khuất phục thì một chút uy áp của đế vương của Bại Thiên Đại Đế căn bản chỉ là ruồi muỗi vo ve, có gấp mười lần thế này cũng không khiến hắn nhíu mày lấy một cái, chỉ là nghe tới khảo nghiệm thứ ba là khảo nghiệm trí tuệ, Tử Phong chợt nghệt mặt ra, thôi ăn cám rồi!!
Bản thân hắn tự nhận là mình không đến mức ngu ngốc, thậm chí đôi khi có thể coi là có chút tiểu thông minh, nhưng mà từ trước tới giờ khảo nghiệm của mấy cái tên cuồng chiến tranh này đều liên quan đến quân nhân các thứ, khảo nghiệm thứu ba về trí tuệ chắc chắn cũng sẽ không chạy thoát khỏi chủ đề này. Nếu nói kiến thức về chủ đề nào Tử Phong hắn thiếu hụt nhất thì chính là kiến thức về chiến tranh. Kiếp trước tuy làm sát thủ lúc nào cũng sống trên đầu lưỡi dao nhưng bản thân thế giới hắn ở lại không xuất hiện chiến tranh cỡ lớn, vậy nên là mọi thứ hắn đã từng học qua đều không một chút liên quan đến chiến tranh, bảo hắn đi “hack não” mấy tên chính trị gia còn được, chứ bảo hắn đi nghĩ chiến thuật liên quan đến chiến tranh các thứ thì hắn chịu chết a.
Đang lúc Tử Phong lo đứng lo ngồi, Bại Thiên Đại Đế vung tay lên một cái, từ bên dưới mặt đất đột nhiên trồi lên một chiếc bàn đá to lớn hình vuông với chiều dài mỗ cạnh là sáu mét, phía bên trên bàn đá là một loạt những quân cờ chỉ to bằng đầu ngón tay cái, số lượng lên đến hàng trăm cái với vô vàn hình thù khác nhau.
“Đây chính là một trò chơi mà bổn đế sáng tạo ra, là một trò chơi mà ta mất hàng trăm năm mới có thể hoàn thiện và đưa vào sử dụng, chơi trò chơi này ngươi sẽ giống như một vị tướng quân thực thụ, điều binh khiển tướng, chiến thuật, kế hoạch phát triển, kế hoạch tiến công hay phòng thủ, mọi thứ liên quan đến chiến tranh đều có thể được tái hiện trên trò chơi này mà không hao tổn đến một binh một tốt ở thế giới thực, tuy chỉ là trò chơi nhưng nó là tâm huyết bao nhiêu năm của bổn đế dùng để đào tạo ra những vị tướng quân tài ba nhất.”
Bại Thiên Đại Đế trầm giọng nói, sau đó trước mặt hắn cùng với Tử Phong xuất hiện hai chiếc ghế, một lực lượng không gì có thể kháng cự cưỡng ép Tử Phong ngồi xuống cái ghế đá đó, đối diện với Bại Thiên Đại Đế ở phía bên kia cái bàn. Vô cùng chậm rãi cùng kiên nhẫn, Bại Thiên Đại Đế bắt đầu giải thích cặn kẽ luật chơi cho Tử Phong, dù hắn có hỏi bất kì câu hỏi nào thì Đại Đế vẫn từ tốn giải thích, không hề tức giận.
Trò chơi này người chơi sẽ hóa thân thành một vị đế vương kiêm tổng lãnh đại tướng quân chỉ huy vương quốc của mình, khai thác tài nguyên, xây dựng đất nước, xây dựng quân đội, tiến công đối phương, chiến thuật ra quân, mọi thứ đều được người chơi điều khiển đến từng chi tiết nhỏ nhất, chỉ cần một sai lầm nhỏ trong chiến thuật cũng có thể khiến toàn bộ vương quốc lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nghe qua thì có vẻ phức tạp, chỉ là Tử Phong sau khi hỏi cặn kẽ không sót chi tiết nào, hai mắt của hắn hơi giật giật, khóe miệng cong lên thành một đường cong quỷ dị đến mức khó tả, trong mắt hắn không còn vẻ mông lung nữa mà thay vào đó là ý cười không hề che giấu, hắn nhìn thẳng vào Bại Thiên Đại Đế, cười nhẹ nói: “Ngươi có chắc chắn muốn lấy trò chơi này để làm khảo nghiệm không??”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...