Lịch Xuyên cùng Lăng Thi Thi càng đánh càng sốt ruột, trong lòng có khổ nhưng không thể nói, Sa Mạc Địa Long so với yêu thú cùng giai khác thì khó chơi hơn rất nhiều, rặt toàn là một lũ biến thái, cơ thể to lớn thì cũng thôi đi, đằng này bì giáp có lực phòng ngự cao tới mức khiến người khác thổ huyết, công kích thì mang theo thiên phú về thổ hệ, thường xuyên phát động tập kích từ dưới lòng đất, trong tình trạng không thể lăng không phi hành này thì cực kì khó chịu.
Cự phủ của Lăng Thi Thi vung lên liên tục, mỗi lần đều có thể hất văng bất kì một đầu Sa Mạc Địa Long nào tới gần ra ngoài, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, cự phủ của nàng thiếu đi sự sắc bén cần thiết, dù hất được bọn chúng ra ngoài thì cũng không tạo thành thương tổn thực chất gì, chỉ trong thoáng chốc bọn chúng lại lao vào công kích như vũ bão, chẳng mấy chốc nàng sẽ bị hao mòn mà chết. Lịch Xuyên bên kia cũng không khá hơn, lưỡi hái của hắn có thể tạo ra từng tia thủy đao cắt xuyên qua được phòng ngự của Sa Mạc Địa Long, nhưng chiêu thức đó cũng vô cùng tốn kém sức lực, không phải cứ thích là dùng được.
Tôn cấp võ giả hay Thánh cấp đều có khả năng câu thông thiên địa, hóa thiên địa linh khí thành linh lực cho bản thân mình dùng, nói khoa trương một chút thì là vô tận linh lực, nhưng điều đó chỉ đúng khi mà tiêu hao ít hơn so với thu vào, trong tình trạng ác chiến như thế này, tu vi còn bị cầm cố, dù có thể hóa thiên địa linh khí thành linh lực thì cũng xa xa không đủ để theo kịp với tiêu hao.
Lăng Thi Thi đang khổ chiến chợt nghe thấy một tiếng gió rít, nàng theo bản năng liền chúi người ra phía trước, đúng lúc này một nhuyễn tiên phóng vút qua đầu nàng, không gian phía trên ngay lập tức bị nhuyễn tiên cắt đứt, hiển nhiên nếu nàng không né kịp thì chắc đã đầu một nơi thân một nẻo. Lăng Thi Thi thuận thế lộn nhào một cú trên mặt đất, không hề quan tâm tới cát bụi dính lên người, sau khi ổn định thân hình liền quay lại nhìn thứ vừa phát ra công kích.
Chỉ thấy ở đó là thân ảnh của một tiểu cô nương tầm 15 tuổi, trên người là một kiện váy liền thân màu xanh lục, tay cầm nhuyễn tiên, khuôn mặt xinh xắn đang nở một nụ cười mỉa nhìn về phía này. Lăng Thi Thi nhìn thoáng qua một cái liền ngay lập tức nhận ra thân ảnh này, nàng nghiến răng nói: “Là ngươi!!”
“Không phải là ta thì là ai, đã lâu rồi không gặp lại, Lăng trưởng lão, hình như dạo này ngài thay đổi cách trang điểm thì phải, trông có hơi....đặc biệt.” Diệu Yên không nhanh không chậm nói.
Trước kia Lăng Thi Thi đã từng nổi lên sát tâm đối với Diệu Yên chỉ vì nàng ta....xinh đẹp hơn mình, điều này Diệu Yên vẫn nhớ mãi, nay liền mang ra châm chọc lại đối phương. Lăng Thi Thi sao có thể không nghe ra giọng điệu châm chọc đó chứ, nãy giờ nàng quần thảo với một đám Sa Mạc Địa Long, toàn thân quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, trên người còn dính không ít đất cát, nói đặc biệt là còn đỡ chán, nói khó nghe thì nàng trông thập phần xấu xí vào lúc này.
Biết là đối phương châm chọc mình, nhưng Lăng Thi Thi lúc này không có tâm tình nào mà tức giận, một đám Sa Mạc Địa Long đã khiến nàng phải nhức đầu, bây giờ lại thêm một địch nhân có thực lực không kém gì mình ở đây, tình thế đối với nàng thập phần bất lợi. Lịch Xuyên ở bên kia khẳng định cũng không có rảnh tay mà giúp đỡ nàng, còn đám tùy tùng lâu la pháo hôi kia thì giữ mạng còn chưa xong nói gì đến ứng cứu.
“Tình cảnh hiện tại chắc ngươi cũng đã hiểu rõ, ta chết thì ngươi sẽ là mục tiêu tiếp theo của Sa Mạc Địa Long, chi bằng chúng ta tạm thời gác bỏ thù hận sang một bên, tập trung đối phó với bọn chúng trước, ngươi thấy sao??” mặc dù không biết Diệu Yên làm cách nào mà đột nhiên xuất hiện giống như bước ra từ trong hư không, nhưng Lăng Thi Thi cũng không còn cách nào khác, thỏa hiệp là phương án tốt nhất, đợi xử lí xong đám Sa Mạc Địa Long thì lấy thực lực của nàng và Lịch Xuyên, muốn xử lí Diệu Yên chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao.
“Hừ, liên thủ cùng với ngươi?? Rồi sau đó ngươi đâm ta một dao vào lưng? Xin lỗi nhưng ta không có hứng thú, ta chỉ hứng thú với cái mạng của ngươi mà thôi!!” Diệu Yên cười lạnh, nhuyễn tiên trong tay vung lên một cái rồi quất xuống mặt đất, lực đạo mạnh mẽ khiến cát bụi phía bên dưới chân nàng hất tung lên che khuất thân hình nàng.
Lăng Thi Thi thần thức cảm nhận thấy nguy hiểm, cự phủ trên tay vội vàng chém ra, lưỡi rìu lập tức đập vào một thứ gì đó vừa mềm mại lại vừa cứng rắn, không ngờ lại bị đánh bật lại. Lợi dụng lực bật lại, Lăng Thi Thi xoay người một cái sau đó chém ngang lưỡi rìu về phái trước, chỉ thấy Diệu Yên nhún người từ bên dưới mặt đất lên không trung, hai chân vô cùng tinh tế hạ lên trên mặt rìu, cả người như một cánh chim nhẹ nhàng nhưng linh hoạt, nhuyễn tiên trong tay giống như một linh xà mà xé rách không gian công kích tới.
Lăng Thi Thi nghiêng người né tránh, cự phủ loạn động, hất văng Diệu Yên lên không trung, sau đó trong lúc Diệu Yên đang ở trên không trung liền tung người lên chém tới, ý đồ muốn lợi dụng Diệu Yên không có điểm tựa để công kích. Chỉ là ngay khi Lăng Thi Thi tung minh lên không, cơ thể lơ lửng của Diệu Yên bất ngờ di động theo một quỹ tích quỷ dị, không ngờ lại có thể lăng không đứng vững trên không trung, nhuyễn tiên trên tay phóng ra quấn chặt lấy cự phủ sau đó giật mạnh một cái.
Ở trên không trung với đà lao tới, hơn nữa lại không hề có điểm tựa, Lăng Thi Thi gậy ông đập lưng ông, cả người không tự chủ mà bị kéo về phía Diệu Yên, nhưng nàng cũng không nao núng, không có điểm tựa thì nàng liền tự tạo ra điểm tựa. Chỉ thấy hai tay đang nằm lấy lưỡi rìu của nàng xiết chặt, lợi dụng lực kéo được tạo ra từ Diệu Yên, biến chiếc rìu đang bay thành một điểm tựa chắc chắn, nàng vặn người một cái, lấy một tư thế khó tin mà tung ra một cước. Một cước này nàng tính rất chuẩn, ngay khi cự phủ tiến gần tới Diệu Yên thì một cước này của nàng sẽ đá vào ngực đối phương, không trọng thương thì cũng phải thổ ra mấy ngụm máu, thế nguy của nàng sẽ ngay lập tức được hóa giải.
Trong một sát na này, linh quang trong đầu Lăng Thi Thi chợt lóe, vì sao trong nơi đặc biệt không thể phi hành như thế này mà Diệu Yên lại có thể lăng không một cách dễ dàng như vậy, tại sao đánh đấm nãy giờ mà bọn Sa Mạc Địa Long lại không hề có động tĩnh công kích gì hai người? Suy nghĩ của nàng ngay lập tức bị cắt đứt một tiếng nói xa lạ vang lên ngay gần đấy:
“Như thế là đủ rồi, việc còn lại để cho ta đi!!”
Sau đó thì một cự quyền kim sắc xuất hiện ngay trước mắt Lăng Thi Thi, trong tích tắc liền va chạm “thân mật” với mặt nàng, mấy tiếng răng rắc vang lên khi cả người nàng bị văng ngược ra sau rồi rơi xuống mặt đất. Còn chưa kịp rơi xuống đất, một thân ảnh bất ngờ xuất hiện sau lưng nàng, một cước tung ra đạp thẳng vào xương sống của Lăng Thi Thi, hất tung nàng ta lên không trung. Hai bàn tay túm chặt lấy vai của Lăng Thi Thi, sau đó ném xuống đất, ngay khi thân hình nàng chạm đất, một thân ảnh từ trên không trung lao xuống, loáng thoáng còn nghe thấy mấy chữ:”Tử Lôi Nhất Kích - Chưởng Tâm Lôi!”
“Uỳnh!!” một tiếng lôi minh vang lên, bóng người lao xuống tung ra một cú đấm mang theo vô vàn tia lôi điện vào giữa ngực Lăng Thi Thi, áp lực to lớn thổi bay cát bụi lên không trung, che lấp đi khung cảnh ở bên dưới.
“Ầm, ầm, ầm..” vô số tiếng va chạm vang lên không dứt, từ trong đám khói bụi bên dưới bay lên một thân ảnh nhỏ bé vô lực, cự phủ đang được giữ bởi nhuyên tiên của Diệu Yên được thả ra, ngay lập tức được một thân ảnh lao từ bên dưới mặt đất lên tiếp lấy, sau một cú xoay vòng vô cùng đẹp mắt liền chia thân hình của Lăng Thi Thi thành hai mảnh bằng nhau.
Diệu Yên từ trên không trung hạ xuống mặt đất, mắt nhìn hai nửa thân mình bầm dập tả tơi như miếng giẻ rách của Lăng Thi Thi, dù có là kẻ thù của nhau nhưng nàng cũng không muốn nhìn thêm một lần nào nữa.
“Có cần thiết phải như vậy hay không?” Diệu Yên quay sang thân ảnh đứng bên cạnh nói.
“Nếu nàng định bảo ta không thương hương tiếc ngọc thì thôi luôn đi, đã là địch nhân của ta thì dù có là đệ nhất mĩ nữ thiên hạ, ta cũng sẽ giết chết cho bằng được, không có ngoại lệ nào khác đâu.” Tử Phong với đôi mắt lập lòe lôi điện, cũng chihs là người vừa rồi đã ra tay trảm sát Lăng Thi Thi nói.
“Được rồi, ta cũng chỉ nói vậy thôi, dù sao thì cũng là địch nhân, ta chết thì ngươi sống, ngươi làm thế cũng không có gì sai cả, chỉ là năng lực phân thân này của ngươi thật là tiện lợi.” Diệu Yên vừa nói vừa đưa mắt nhìn lên không trung, nơi đó đang có một thân ảnh toàn thân tràn ngập hắc ám thu hút sự chú ý của Sa Mạc Địa Long, hắn không hề công kích mà chỉ khiêu khích cùng né tránh, ý đồ lôi kéo đám Sa Mạc Địa Long không công kích hai người Diệu Yên và Lăng Thi Thi.
“Tiện lợi thì đúng là có, nhưng mà không có nhiều thời gian, nàng chú ý tự bảo vệ bản thân, cái tên kia để ta xử lí, hai phân thân của ta sẽ trợ giúp nàng nếu cần thiết.” một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Diệu Yên, khí nóng phả ra khiến nàng rùng mình một cái, sau đó lực lượng vẫn đang chống đỡ cơ thể nàng liền biến mất, hiển nhiên là bản thể Tử Phong đã rời đi.
Theo lí mà nói thì Tử Phong hắn không còn đủ khả năng để có thể tạo ra hai phân thân hoàn chỉnh như thế này, nhưng ngay khi đám người của Lăng gia xuất hiện cùng với bầy Sa Mạc Địa Long, trong lòng Tử Phong đã có tính toán. Những con mồi giống như đưa tới tận cửa như thế này, không có lí do gì mà Tử Phong sẽ bỏ lỡ, nhưng vấn đề ở chỗ đó là nếu với trạng thái hiện tại của hắn, muốn nuốt gọn hết cả đám thì quá mạo hiểm, nhưng nếu có thêm hai phân thân thì hắn nắm chắc chín thành sẽ nhẹ nhàng xử lí được tất cả.
Cửa hàng hệ thống vốn dĩ có rất nhiều loại đan dược khác nhau, với khối tài sản có thể tính bằng đơn vị ức như hiện tại của Tử Phong, chỉ cần là đan dược trong cấp độ của hắn được phép hoán đổi thì hắn có thể lấy bất kì loại nào mà không gặp vấn đề về điểm tích lũy. Trước tới nay hắn không hề có ý định muốn sử dụng đan dược là bởi vì tu luyện của hắn thiên về nguồn kinh nghiệm từ bên ngoài, cụ thể hơn đó là giết chóc thay vì tu luyện bình thường, đan dược tăng cường tu vi đối với hắn không quá quan trọng bởi bọn chúng đều yêu cầu hắn phải bế quan tu luyện này nọ, với bản tính của hắn thì việc này rất là phiền phức.
Còn đối với đan dược khôi phục linh lực hay tinh thần lực thì cũng có, nhưng hắn không muốn bản thân sinh ra tính phụ thuộc vào bọn chúng, nên là trừ khi không còn cách nào khác, không thì hắn sẽ không sử dụng đan dược khôi phục. Với tình cảnh hiện tại, Tử Phong cần phải khôi phục linh lực cùng tinh thần lực cấp tốc, đan dược phục hồi hầu như không có loại nào có thể đáp ứng nhu cầu khổng lồ của hắn, chỉ trừ một loại.
Bát phẩm đan dược Phục Hoạt Đan, gọi là đan dược chứ thực tế là độc dược, thứ này khi ăn vào sẽ kích phát tiềm năng của cơ thể người sử dụng, khiến võ giả đạt được linh lực, tinh thần lực cùng nhiều hiệu quả có lợi khác, nhưng nói là độc dược bỏi vì thiêu đốt tiềm năng của cơ thể sẽ mang lại tác dụng phụ đó là sau khi hết hiệu lực của Phục Hoạt Đan, cơ thể võ giả sẽ rơi vào trạng thái yếu ớt, không thể tu luyện, không thể sử dụng linh lực trong một khoảng thời gian dài, ngắn thì một hai tháng, lâu thì vài ba năm tùy thuộc vào tiềm chất của cơ thể võ giả.
Cũng may cho Tử Phong, cơ thể hắn là Vương giả của Thiên Ma Nhất Tộc, Thiên Ma Vương hàng thật giá thật, tiềm chất của cơ thể có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm, Phục Hoạt Đan đối với hắn mà nói thì không phải là độc dược bởi tác dụng phụ kia tối đa chỉ kéo dài vài tiếng đồng hồ, so với những gì nhận được thì cái giá phải trả là quá nhỏ, nếu không phải đan dược này giới hạn một năm chỉ được phục dụng một lần thì Tử Phong hắn đã nhai thứ này như nhai kẹo rồi.
Một khỏa Phục Hoạt Đan trị giá trăm vạn điểm tích lũy, kể cả hắn bây giờ có vài ức điểm tích lũy mà cũng tiếc đứt ruột, cơ mà nếu làm thịt được hai Thánh cấp cường giả thì một trăm vạn điểm bỏ ra rất đáng giá. Ăn Phục Hoạt Đan, tạo hai phân thân, bản thể thì trợ giúp Diệu Yên, Ám phân thân dụ đám Sa Mạc Địa Long, Lôi phân thân ẩn mình phụ cận chờ đánh lén.
Mọi thứ diễn ra hoàn mĩ, nhờ hiệu quả đánh lén, Lôi phân thân thành công đánh cho Lăng Thi Thi không có cơ hội hoàn trả, đến cả tuyệt chiêu bảo mệnh cũng không kịp lấy ra sử dụng đã bị chém thành hai mảnh, bước đầu vô cùng thuận lợi đối với Tử Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...