Nghe vậy, Tử Phong liền ngay lập tức hiểu rằng dị trạng vừa xảy ra và bông hoa trên ngực hắn chính là biểu thị cho năng lực mới của Hỗn Độn Quyết, chỉ là không rõ năng lực mới này là gì mà thôi. Tử Phong chăm chú nhìn ngắm "bông hoa" trên ngực, trong đầu chợt lóe lên một tia linh quang, chín cánh hoa đều không có màu sắc mà chỉ là màu da thông thường của hắn, nhưng hai cánh hoa còn lại có màu đen và màu xanh dương pha trắng, nhìn chúng hắn liền có một chút liên tưởng.
Nghĩ đến là làm, Tử Phong liền ngay lập tức thử nghiệm suy đoán của mình, linh lực toàn thân hắn được thôi động, từng luồng linh lực dũng mãnh sôi trào trong thể nội hắn, đúng lúc này, cánh hoa màu đen trên ngực hắn chợt phát ra ánh sáng màu đen nhàn nhạt, vô cùng nổi bật so với màu da của hắn. Tử Phong thấy vậy liền cười thầm, sau đó thúc giục Hỗn Đỗn Quyết, kích hoạt năng lực cho phép bản thân sử dụng công pháp khác loại, sau đó liền thôi động Ngũ Lôi Thần Quyết. Ngũ Lôi Thần Quyết là một bộ Địa giai hạ phẩm công pháp mà trước kia Tử Phong có được từ hệ thống, cũng là bộ công pháp có thuộc tính đầu tiên mà hắn tu luyện.
Vốn hắn cũng không định tu luyện bất kì một loại công pháp nào khác ngoại trừ Hỗn Độn Quyết và Sinh Tử Quyết, nhưng vì bản thân hắn hiện tại sở hữu nhiều thứ liên quan đến lôi điện, nên một bộ công pháp Lôi thuộc tính cũng giúp ích cho hắn rất nhiều. Ngay khi hắn thôi động Ngũ Lôi Thần Quyết, cánh hoa màu lam nhạt trên ngực hắn cũng ngay lập tức phát ra một thứ ánh sáng cùng màu, hiện tượng giống y hệt như cánh hoa màu đen phát sáng lúc trước. Đã thử thì thử tới cùng, Tử Phong liền vận khởi Hỗn Độn Quyết, sử dụng thứ linh lực kì dị mang theo đặc tính của cả hai hệ Lôi và Ám, cũng ngay lúc đó, cả hai cánh hoa vừa nói đồng loạt phát sáng, kiểm chứng suy đoán của hắn.
Quả nhiên là như vậy, Tử Phong đã suy đoán đúng, bông hoa trên ngực hắn đích thị liên quan tới một câu nói ẩn ý trước kia của Tiểu Linh. Nàng ta đã từng bật mí với hắn rằng nếu tu luyện đầy đủ tất cả các hệ công pháp thì Hỗn Độn Quyết sẽ xảy ra biến hoá cực kì lớn, quả nhiên những cánh hoa trên ngực hắn, mỗi cánh hoa đều biểu thị cho một hệ công pháp mà hắn cần phải tu luyện, hiện tại hắn mới chỉ có hai hệ là Ám và Lôi nên chỉ có hai bông hoa đó là phát sáng.
Chỉ là nhìn số lượng cánh hoa lên đến mười một cánh, Tử Phong có chút khó hiểu, chẳng phải mỗi một cánh hoa là biểu thị cho một hệ công pháp mà hắn cần phải tu luyện sao, thế nhưng mà tại sao lại có tới tận mười một cánh hoa?? Phải biết rằng công pháp ngoài công pháp vô thuộc tính ra thì mỗi loại công pháp cũng chỉ tương ứng với một thuộc tính linh căn của võ giả, đó là Ngũ Hành Kim-Mộc-Thuỷ-Hoả-Thổ, tứ dị linh căn là Lôi-Phong-Ám-Quang, tổng cộng chỉ có chín loại linh căn ứng với chín loại công pháp.
Nghĩ nhiều nghĩ mãi không ra được chút manh mối nào, Tử Phong cũng không muốn nghĩ nữa, cũng không phải là giả thuyết của hắn sai, mà trên thực tế, giả thuyết của hắn khó mà sai được, chỉ là tạm thời hiện tại hắn mới chỉ tu luyện có hai loại công pháp, khoảng cách tiến tới đầy đủ chín loại công pháp còn xa, cứ từ từ mà suy nghĩ cũng không phải là không được.
Cũng đừng nói rằng Tử Phong lười biếng, bản thân hắn hiểu được rằng không phải thứ gì cứ cố gắng là sẽ thành công, dục tốc bất đạt, mọi thứ đều có cơ duyên cả, có thể sau này hắn có thể ngẫu nhiên mà ngộ ra ý nghĩa của hai cánh hoa cuối cùng cũng nên, ai mà đoán trước được cơ chứ.
Nếu tạm thời hiện tại năng lực mới của Hỗn Độn Quyết chỉ là tạo ra một hình xăm khá đẹp trên ngực, Tử Phong liền bỏ qua mà xem xét đến hai phần thường còn lại mà hệ thống vừa thưởng cho mình.
Bí pháp “Thiên Ma Giải Thể”, vốn là một bí pháp thuộc về Thiên Ma Nhất Tộc được Tử Phong ngẫu nhiên ccos được từ trong thượng cổ di tích của Thiên Thi Tông mà hắn từng tham gia lúc trước khi còn ở Giác Vi Thành, chỉ là điều kiện để tu luyện đó chính là phải có tối thiểu huyết mạch cấp bậc Thiên Ma Vương trở lên, lúc đó hắn mới chỉ là Thiên Ma Tướng nên không thể tu luyện được. Nhưng nội dung của bí pháp này hắn đã thuộc lòng ngay từ lần đầu tiên nhìn vào, không ngờ lúc này khi hắn đã trở thành Thiên Ma Vương, hệ thống lại tự động tu luyện bí pháp này cho hắn.
Thiên Ma Nhất Tộc lấy trạng thái biến thân chiến đấu làm chủ đạo sức mạnh, không chỉ khiến mọi khía cạnh năng lực của bản thân tăng mạnh, đồng thời còn giúp bọn chúng sở hữu phòng thủ tuyệt vời đến từ lớp giáp bên ngoài. “Thiên Ma Giải Thể” là một bí pháp của Thiên Ma Nhất Tộc, đáng lí ra phải tập trung vào tăng cường năng lực biến thân vốn là lá bài tẩy của tộc, nhưng không hề, bí pháp này lại đi theo một con đường ngược lại. “Thiên Ma Giải Thể” khi kích hoạt sẽ trực tiếp phân giải lớp giáp cũng chính là khả năng phòng ngự siêu cường của Thiên Ma Nhất Tộc thành một dạng năng lượng kì dị, toàn bộ năng lượng này sau đó sẽ được phân bố ra khắp nơi trên cơ thể, khiến năng lực của thi thuật giả tăng mạnh.
Nói nôm na thì Thiên Ma Giải Thể chính là lấy công làm thủ, tấn công là cách phòng thủ tốt nhất, nó sẽ giải trừ năng lực phòng ngự của bản thân, tập trung sức mạnh vào công kích. Tử Phong sau khi hiểu rõ tác dụng của Thiên Ma Giải Thể, hắn cũng không vui mừng hay là gì cả, bởi thứ bí pháp này nghe có vẻ hay, nhưng trên thực tế, tuỳ vào cách sử dụng, nó có thể trở thành một con dao hai lưỡi, dù sao thì bỏ qua phòng ngự cũng không phải là một ý hay.
Bỏ qua bí pháp này sang một bên, hắn tin rằng mình sẽ có thể lựa chọn đúng thời điểm để sử dụng nó, tránh cho việc bí pháp này quay lại cắn ngược hắn một cái. Thứ cuối cùng mà hắn được thưởng đó chính là một kĩ năng mới có tên là “Thiên Ngoại Hoá Thân”.
Kĩ năng không phải là vũ kĩ hay công pháp, mà là năng lực trực tiếp được hệ thống trao tặng cho chủ nhân là Tử Phong đây, thường thì những kĩ năng này hầu hết đều vô cùng thần kì, vượt xa những gì mà vũ kĩ hay công pháp thông thường có thể làm được, lấy ví dụ như kĩ năng Nguỵ trang chẳng hạn, có thể nói là thiên hạ vô song.
Nhưng mà Tử Phong không quan tâm tới mấy thứ đó, cái hắn quan tâm đó là kĩ năng này có tác dụng ra sao. Ngay khi hắn có được thông tin được thông báo từ hệ thống về năng lực của “Thiên Ngoại Hoá Thân”, Tử Phong không kìm được mà buột miệng chửi bậy: “Con bà nó!!”
- ---------------
Lại nói đến Lăng Phong cùng Diệu Yên sau khi Tử Phong bỏ đi, hai người cũng không còn việc gì làm ở đây, định quay trở về quân doanh. Chỉ là ngay khi hai người định cất bước, một tiếng nói sang sảng như chuồng đồng chợt vang vọng không gian khiến hai người không hẹn mà cùng dừng lại.
“Ha ha ha, ta tưởng là thần thánh phương nào tới đây, thì ra là tên phản đổ nhà ngươi, đúng thật là trời giúp ta mà. Bấy lâu nay tìm mãi không thấy tung tích của ngươi, không ngờ ngươi không chỉ phản lại gia tộc, mà còn phản lại tông môn, giống như một con chuột mà chui vào cái cống rãnh Lăng Hư Cung. Đúng thật là rác rưởi mà!!”
Lăng Phong nghe thấy, sau một thoáng sững sờ liền biến sắc, miệng lẩm bẩm: “Là hắn ta ư??” sau đó quay ngoắt 180 độ nhìn lên bầu trời nơi phát ra tiếng nói.
Chỉ thấy từ trong những đám mây lơ lửng trên trời, bốn thân ảnh hờ hững vén mây bay ra, tất cả đều là nam tử, tuổi tác thì không rõ nhưng diện mạo thì đại khái đều là trung niên 4-50 tuổi gì đó, chỉ là võ giả đến cảnh giới như này thì dùng diện mạo để phán đoán tuổi tác là không thể nào. Bốn người này, người nào người nấy đều mang gương mặt cương nghị, trưởng thành, đôi mắt mỗi người đều vô cùng thâm thuý, dường như là đã trải qua nhiều tuế nguyệt tang thương, thấu hiểu sự đời.
Trung niên nhân đi đầu tiên sau khi xuất hiện liền chắp tay sau lưng, thân hình vẫn lơ lửng trên không trung mà nhìn xuống, mở miệng nói: “Thế nào phản đồ, vẫn còn nhận ra ta chứ??”
Diệu Yên nhìn thấy bốn người kia xuất hiện, trong lòng thầm kêu không ổn, nàng còn chưa kịp mở miệng nói thì chợt nghe thấy từng tiếng xương kêu răng rắc vang lên bên cạnh. Lăng Phong lúc này hai bàn tay đang nắm chặt lại với nhau tưởng chừng như muốn chính mình tự bóp nát xương cốt của mình, hai hàm răng hắn nghiến vào nhau phát từng tiếng kèn kẹt, khuôn mặt vốn thường ngay vô cùng bình thản của hắn lúc này lại đang thể hiện vẻ dữ tợn chưa từng có, đôi mắt hắn trợn trừng lên tràn đầy thù hận nhìn vào mấy thân ảnh trên không trung, gằn giọng nói:
“Nhớ! Nhớ chứ!! Ta ngày ngày đêm đêm, cả lúc ăn lúc ngủ lúc tu luyện, không một lúc nào là có thể quên được ngươi, Lăng Tiếu, tên chó đẻ nhà ngươi!!!!”
“Ha ha, ngươi đúng là vẫn nhớ đến ta, à mà ta đang nói cái gì thế, sau những ơn huệ mà ta ban cho ngươi, làm sao ngươi có thể quên được ta cơ chứ, hắc hắc, ta nói có đúng không hả, tiểu Lăng Phong bé nhỏ??” trung niên nhân có tên Lăng Tiếu cười lớn nói, một bộ dáng không coi ai ra gì.
Diệu Yên nhìn bộ dạng như sắp sửa muốn nổ tung của Lăng Phong, nàng liền không chịu nổi nữa, uy áp Thánh giai của mình hoàn toàn được phóng thích, nàng chỉ tay vào đám người Lăng Tiếu mà quát: “Câm mồm lại, bọn mi không đặt bổn Thánh vào mắt hả, có thấy ở đây ngoài Lăng Phong ra còn có ta không??”
Uy áp Thánh giai không phải là thứ mà võ giả dưới Thánh giai có thể chống đỡ, chỉ thấy mấy người Lăng Tiếu giống như là máy con ruồi rơi từ trên trời xuống dưới đất, sau đó nằm bẹp một chỗ giống như chó chết không nhúc nhích được chút nào, vẻ hống hách vừa rồi biến mất hoàn toàn không chút tăm hơi.
“Hừ, không phải chỉ có mình ngươi là Thánh cấp!!” ngay khi giọng nói xa lạ này vang lên, uy áp của Diệu Yên liền bị một lực lượng vô hình đánh tan thành từng mảnh, trong phút chốc áp lực lên người bốn người Lăng Tiếu liền biến mất vô ảnh vô tung.
“Thánh cấp!!” Diệu Yên bật thốt.
Có thể dễ dàng đánh vỡ uy áp của nàng, đối phương chắc chắn phải là một Thánh cấp, hơn nữa tu vi cũng phải ngang ngửa với nàng, tức là Thánh Giả đỉnh phong, xem ra lần này tình báo của Bắc Hoàng Quốc đã gặp sai lầm nghiêm trọng rồi, lực lượng mà Xuất Vân đế quốc đưa ra không hề nhỏ chút nào.
“Là ai?? Nếu không muốn làm con rùa rụt đầu thì xuất hiện đi!!” Diệu Yên bay lên không trung, quát lớn.
“Bổn Thánh không tới đây để đánh nhau, việc của ta chỉ là đảm bảo không cho người khác nhúng tay vào ân oán cá nhân của gia tộc bọn ta mà thôi.”
“Gia tộc của bọn ngươi?? Thì ra ngươi cúng tới từ Lăng gia giống như bọn hắn.” Diệu Yên trầm giọng nói.
“Đúng, và cái tên Lăng Phong đằng sau ngươi kia, hắn ta chính là phản đồ của Lăng gia chúng ta, đây là ân oán của gia tộc bọn ta, cảm phiền trưởng lão không nhúng tay vào.” Tiếng nói kia hờ hững vang lên.
“Không thể, hắn là thuộc hạ của ta, để mặc hắn một mình thì mặt mũi ta vứt đi cho chó gặm à, nằm mơ đi, có ngon thì ra đây đánh một trận với ta đi rồi tính!!” Diệu Yên cười khảy.
Thánh Giả bí ẩn kia im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói: “Thôi được rồi, nể mặt trưởng lão, đây là nhượng bộ cuối cùng của ta, cả hai chúng ta sẽ không nhúng tay vào ân oán của đám trẻ con bọn chúng, dù có chuyện gì xảy ra thì chúng ta cũng sẽ chỉ đứng xem mà không quan sát, thế đã được chưa??”
“Nếu ta làm căng không đồng ý thì chắc chắn hắn ta sẽ ra tay kiềm chế ta, đến lúc đó thì ta cũng không thể để mắt tới Lăng Phong, hơn nữa lại còn đặt mình vào nguy hiểm trước một đối thủ giấu mặt. Mà nếu đồng ý với hắn ta thì cũng vẫn không thể làm gì giúp Lăng Phong được. Trước sau gì đều không thể giúp đỡ Lăng Phong, chi bằng đồng ý với tên kia, lúc nguy cấp thì nuốt lời đem Lăng Phong bỏ trốn vậy.” Diệu Yên thầm nghĩ, liền thấy tính toán của bản thân khả thi, liền lên tiếng đồng ý với đối phương.
Bốn người Lăng Tiếu lúc này đã tử tế đứng ở trên mặt đất, giống như chỉ chờ có thế, ngay lập tức lao lên, lấy bốn người đánh một mà vây công Lăng Phong. Về phần Lăng Phong, còn không đợi đối phương có hành động, hắn mới chính là người trực tiếp lao thẳng vào vòng vây của bốn người, khí thế toàn thân toả ra giống như là bão tố.
Cần nói thêm một chút, Lăng Phong là Tôn cấp bát phẩm, nhưng chiến lực của hắn trong hàng ngũ Phán quan cũng thuộc dạng quái vật, Tôn cấp bát phẩm nhưng chiến lực so với một Bán Thánh cường giả thì không thua kém chút nào, đó chính là lí do mà hắn không một chút ngần ngại lao thẳng vào lấy một địch bốn.
Nhưng hắn cũng không phải là người duy nhất có chiến lực vượt cấp ở đây, đối thủ của hắn là Lăng Tiếu cùng với ba người từ đầu không nói một lời nào, tất cả đều là người thuộc Lăng gia của Xuất Vân đế quốc. Mỗi một siêu cấp đễ quốc đều ccos một thế lực lớn đứng đằng sau thao túng, Càn Nguyên đế quốc có Lăng Hư Cung, còn đối với Xuất Vân đế quốc, đó chính là Lăng gia, một thế gia võ học có thực lực cường đại.
Đừng nhầm lẫn giữa Lăng gia Xuất Vân đế quốc với Lăng gia của Liên thành, hai gia tộc này ngoại trừ có cái họ giống nhau ra thì không có một chút gì liên quan đến nhau cả, một bên là siêu cấp quái vật hùng cứ một phương, bên còn lại so ra thì chỉ như là con tép, đến Tử Phong phẩy tay một cái cũng có thể diệt tộc bọn chúng.
Đám người Lăng Tiếu không biết là có lai lịch ra sao trong Lăng gia, nhưng ba tên đi theo vẫn yên lặng từ đầu tới giờ mặc trang phục khác với hắn, thái độ có chút cung kính, có vẻ như là tuỳ tùng hoặc là thuộc hạ của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...