Tử Phong nghe vậy chợt hoảng sợ, hắn vội vàng nói: “Nàng làm cái gì vậy, tại sao lại giao sinh tử của nàng cho ta như vậy. Tu vi của ta chẳng ra đâu vào với đâu, ngộ nhỡ ta xảy ra chuyện gì chẳng phải nàng cũng sẽ gặp nguy sao???”
Hồ Phi Nguyệt cười nhẹ, lại ôm lấy Tử Phong, thỏ thẻ nói: “Vậy chàng biết như thế rồi thì hãy tự biết đằng mà gìn giữ bản thân, kẻo làm liên lụy đến thiếp đó.”
“Ài, nàng thật là, không hiểu sao lại tự nhiên dùng một biện pháp cực đoan như vậy chứ. Mà tại sao cái bí thuật Sinh Tử Kết này ta nghe lại thấy giống như một thứ gì đó tà ác vậy, người cầm Sinh Kết chẳng phải sẽ nắm mọi thứ trong tay sao.”
“Đúng vậy, đây vốn là bí thuật kiểm soát nô bộc của hồ tộc bọn thiếp. Bí thuật này đã thất truyền từ lâu, chẳng qua là thiếp có cơ may học được nhưng chưa bao giờ dùng, không ngờ lần sử dụng đầu tiên lại là đem bản thân mình bán cho chàng, thật là đáng ghét mà.” Hồ Phi Nguyệt làm nũng trong lồng ngực Tử Phong.
Tử Phong vỗ một cái lên bờ mông căng tròn của Hồ Phi Nguyệt một cái, làm mặt giận nói: “Lần sau cấm được tư chủ trương làm như vậy có biết không, nàng thật sự khiến ta lo lắng đó!!”
Hồ Phi Nguyệt lại càng rúc vào ngực Tử Phong hơn, miệng phát ra một tiếng rên đầy quyến rũ, chớp chớp đôi mắt ngập nước mà nhìn hắn nói: “Người ta biết rồi mà, chủ nhân đừng trừng phạt thiếp….”
Máu trong người Tử Phong chợt sôi lên, kể từ lúc hắn nếm trái cấm với Hồ Phi Nguyệt cũng đã được một thời gian, đối với nữ sắc hắn có lực kiềm chế tốt nhưng không có nghĩa là hắn cấm dục bản thân hoàn toàn, nhìn hồ ly tinh trong lòng đang câu dẫn mình, hơn nữa đây lại là nữ nhân danh chính ngôn thuận của mình, sao hắn có thể chịu được nữa.
Hắn luồn tay xuống ôm ngang người Hồ Phi Nguyệt bế bổng lên, sau đó chậm rãi bước tới giường. Dường như Hồ Phi Nguyệt nhận ra điều gì sắp tới, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên trông thấy, đôi tay ôm chặt lấy Tử Phong, cả người rúc vào ngực hắn không dám nhúc nhích. Tử Phong nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, bốn mắt nhìn nhau, hắn mỉm cười, dần hạ đầu xuống.
Môi chạm môi, hắn ôn nhu mà thưởng thức hương vị ngọt ngào của Hồ Phi Nguyệt, đôi tay tham lam di động khắp cơ thể ngọc ngà của nàng. Y phục trên người nàng không cánh mà bay, trong nháy mắt liền biến mất hoàn toàn, để lộ ra thân hình tuyệt mĩ không chút tì vết giống như tuyệt tác của tạo hóa. Bàn tay Tử Phong như có ma thuật, lướt nhẹ đến đâu là người Hồ Phi Nguyệt mềm nhũn tới đó, da thịt mịn màng trắng nõn của nàng đỏ ửng lên trông vô cùng mê người.
Toàn thân Hồ Phi Nguyệt nóng bừng lên, tỏa ra một hương thơm say lòng người xộc vào mũi Tử Phong khiến hắn không khỏi mê đắm hít hà. Rời khỏi đôi môi của Hồ Phi Nguyệt, hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt ửng hổng kiều diễm kia, nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang hơi hé mở, phả ra mùi lan xạ khiến hắn không khỏi cảm thấy kích thích.
Quần áo trên người Tử Phong đã biến mất từ lúc nào, hắn đắm đuối nhìn Hồ Phi Nguyệt, trong lòng không khỏi cảm thấy yêu thương nàng vô cùng, lại cúi xuống, tìm đến đôi môi nàng giống như đang nhấm nháp mĩ vị nhân gian. Hồ Phi Nguyệt hai cánh tay vốn để hờ trên giường nay đã vòng qua ôm chặt lấy cổ Tử Phong, cả người ưỡn lên hòng cảm nhận được sự tiếp xúc da thịt giữa hai người, nàng giống như mê đi dưới sự tấn công bá đạo của hắn.
Hắn đưa tay vuốt dọc theo tấm lưng ngọc ngà của nàng, cảm nhận da thịt bóng loáng trắng ngần như mỡ đông, tim của Tử Phong dường như không chịu sự điều khiển của hắn nữa mà đập nhanh lên. Nếu như còn chịu được thêm một giây nào nữa, Tử Phong không còn là nam nhân nữa, hắn gầm nhẹ một tiếng, tách hai chân nàng ra, động thân tiến vào.
Bên ngoài là ánh chiều tà với vầng thái dương đang dần hạ xuống đường chân trời, bên trong phòng là cảnh xuân sắc khôn cùng. Mưa gió kết thúc, Hồ Phi Nguyệt cả người mềm nhũn như bùn, rúc vào lòng Tử Phong mà nằm, đến sức lực nhấc tay nàng cũng không còn.
Tử Phong ôm thân thể ngọc ngà kia vào lòng, không ngừng vuốt ve nàng, mang lại cho nàng cảm giác thỏa mãn nhất có thể sau mây mưa. Hồ Phi Nguyệt khẽ rên nhẹ một tiếng, đầu chôn chặt trong lồng ngực rắn chắc của hắn. Đang nằm, hắn chợt thấy ngực mình hơi ươn ướt, vội vàng nhìn xuống. Chỉ thấy Hồ Phi Nguyệt không ngờ lại đang khẽ cất tiếng khóc, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, chảy xuống ngực hắn.
"Nàng sao vậy, sao tự nhiên lại khóc, nếu nàng không thích thì lần sau ta sẽ không làm vậy nữa...." Tử Phong vội vàng nói.
"Không, không phải vậy, thiếp chỉ cảm thấy hạnh phúc khi được chàng yêu thương mà thôi. Chỉ là thiếp lại không thể đáp lại trọn vẹn tình cảm của chàng được...." Hồ Phi Nguyệt lau nước mắt nói.
Tử Phong nghe vậy liền nhíu mày: "Nếu nàng lo lắng về việc bản thân nàng là yêu thú sẽ ảnh hưởng tới ta thì không vấn đề gì hết, đối với ta nàng mới quan trọng chứ cái nhìn của toàn bộ thế giới này không đáng một xu trong mắt ta. Hơn nữa nàng cũng hiểu ta mà, nếu không chấp nhận nàng thì có ép ta cũng không được, làm sao ta lại.......làm chuyện đó với nàng được."
Nghe Tử Phong nói, trong mắt Hồ Phi Nguyệt ánh lên một nét vui mừng, nhưng ngau sau đó lại lắc đầu, sâu lắng nói: "Những gì chàng nói thiếp hiểu, nhưng mà ý thiếp muốn nói là cái khác. Thiếp không thể làm tròn bổn phận người vợ với chàng được. Thiếp.........không thể có con với chàng."
"Tại sao??"
"Nhân loại là một chủng tộc kì lạ, bọn họ ngoại trừ khả năng học tập cùng trí khôn ra thì cơ thể bọn họ so sánh với những chủng tộc khác vô cùng yếu kém, nếu không muốn nói là rác rưởi. Nhưng nhân loại cũng đồng thời là một chủng tộc thần kì, gần như có thể thông hôn và tạo ra hậu duệ với đa số chủng tộc khác. Nếu như chàng là nhân loại thì thiếp cũng không nói, đằng này, chàng lại là....Thiên Ma. Tuy rằng cấu tạo cơ thể chàng khá tương đồng với nhân loại, nhưng huyết mạch của chàng quá cực đoan, khó mà có thể co con với thiếp được. Mỗi lần thiếp nghĩ đến việc không tạo ra được hậu duệ cho chàng, thiếp lại cảm thấy đau lòng."
Tử Phong thở dài, xem ra thế giới này cũng tồn tại quan niệm trọng nam khinh nữ giống như thế giới kiếp trước của hắn, như nàng nói thì hai người không thể có con chủ yếu là do huyết mạch Thiên Ma của hắn, cơ mà thế quái nào nàng lại nghĩ rằng đấy là lỗi của mình chứ, cái gì mà không làm tròn trách nhiệm của một người vợ, vớ vẩn!! Hắn không phải người mang theo chủ nghĩa đại nam tử nghĩ nam nhân là ưu việt, lại càng không phải kiểu nam nhân chỉ coi nữ nhân là công cụ sinh đẻ, đối với vấn đề này hắn đã lường trước từ lâu rồi.
"Nàng thật là, đừng nghĩ ngợi nữa, Tử Phong ta là ai chứ, ta sẽ không vì chuyện cỏn con này mà để bụng đâu. Không có con thì sao, ta còn có nàng mà, chẳng lẽ như vậy chưa đủ sao? Ta là người dễ thỏa mãn, chỉ cần như vậy cũng đủ rồi, đừng lo lắng nữa nhé."
Hồ Phi Nguyệt "ưm" nhẹ một tiếng không nói gì, chỉ dùng sức mà rúc sâu vào trong lòng hắn giống như muốn hòa làm một thể với Tử Phong vậy. Tử Phong biết chuyện này cũng không thể một sớm một chiều mà khiến nàng nguôi ngoai được, thôi thì đành để thời gian và tình cảm của hắn bù đắp cho nàng vậy, hắn vòng tay ôm chặt nàng vào lòng, hai người cứ như vậy mà yên bình nằm với nhau.
-------------------
Tu luyện thất, Tử Phong hai mắt nhắm nghiền đang ngồi xếp bằng, tinh khí thần đạt được sự cân bằng tuyệt đối. Bất chợt hắn mở choàng hai mắt ra, miệng lẩm bẩm: "Đến giờ rồi, Tiểu Linh, làm đi!!"
"Rõ, xác nhận sử dụng Tổ Huyết Thiên Ma!!"
Tử Phong cảm thấy một luồng nhiệt lượng tiến vào thể nội mình, trong nháy mắt lan ra toàn thân. Nhiệt lượng từ ấm áp trong tích tắc liền biến thành một đoàn liệt hỏa thiêu đốt kinh mạch hắn, cảm giác thiêu đốt khủng khiếp khiến Tử Phong gào lên một tiếng đau đớn, cả người giống như ngâm trong nham thạch nóng bỏng. Tổ Huyết Thiên Ma, đối với võ giả thông thường thì nó là kịch độc không có thuốc chữa, nhưng đối với Thiên Ma nhất tộc thì lại là thuốc bổ không hơn không kém, với điều kiện tiên quyết là huyết mạch của ngươi đủ mạnh để chịu được Tổ Huyết Thiên Ma. Thực lòng mà nói, với huyết mạch đạt tới Thiên Ma Tướng của Tử Phong hiện tại, việc chịu được lực lượng của một giọt Tổ Huyết Thiên Ma là không thể, nhưng kĩ năng Tái sinh siêu tốc luôn là một kĩ năng có tác dụng cực lớn đối với hắn, lúc này liền phát huy khả năng nghịch thiên của mình.
Chỉ thấy kinh mạch toàn thân của hắn không chịu nổi lực thiêu đốt mãnh liệt mà liên tiếp gãy đoạn, cơ nhục của hắn liên tục vỡ vụn nhưng dưới năng lực hồi phục của Tái sinh siêu tốc mà ngay lập tức lại lành lặn như chưa có chuyện gì xảy ra, sau đó lại tiếp tục bị Tổ Huyết thiêu đốt. Quá trình lặp đi lặp lại cực kì đau đớn, hơn nhiều so với bất kì đau đớn nào mà hắn đã phải chịu. Liễm tức mất đi tác dụng, toàn bộ khí tức của hắn liền hiển lộ ra, khí tức giống như núi lửa phun trào, chấn cho tu luyện thất vốn được xây dựng vô cùng kiên cố phải rung rinh, một đạo vết nứt từ mặt đất dưới chân hắn lan ra như mạng nhện. Tử Phong oằn mình quỳ xuống dưới đất, huyết nhục trên người không ngừng vỡ nát rồi lại hồi phục, máu tươi chảy lênh láng khắp mặt đất.
Luồng xích hỏa bốc lên từ người Tử Phong từ lâu đã thiêu đốt quần áo trên người hắn không còn một mảnh, tỏa ra nhiệt lượng mãnh liệt khiến không gian xung quanh người hắn vặn vẹo. Ngọn lửa màu đỏ bao phủ người hắn dần dần biến thành một màu vàng, da thịt của hắn ngừng tan vỡ, dưới tác dụng của Tái sinh siêu tốc liền khôi phục lại hoàn toàn, một lớp giáp cốt màu đỏ được hình thành trong ngọn lửa, trong nháy mắt bao phủ lấy cơ thể của hắn. Dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa màu vàng, lớp giáp cốt trên người hắn dần dần cứng lại, vẻ xù xì thô ráp của lớp giáp biến mất, trở nên trơn nhẵn như kim loại, màu đỏ của giáp biến đổi thành màu vàng hoàng kim, tỏa ra kim quang lấp lánh giống như vàng khối.
Cốt thứ mọc trên người hắn gãy đoạn rơi xuống đất tiêu biến, lớp giáp bọc quanh người hắn trở nên nhẵn nhụi, mỏng hơn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy một sự cứng rắn kiên cố giống như kim loại. Thiên địa linh khí điên cuồng từ bên ngoài tràn vào trong tu luyện thất, không ngừng tiến nhập vào trong cơ thể hắn. Tử Phong khó khăn đứng dậy, cúi gập người xuống, từ trên lưng hắn mọc ra hai cây gai xương kích cỡ lớn, không ngừng dài ra sau đó chẻ nhánh giống như là cành cây, mỗi cây gai xương kéo dài ra đến hơn một mét rồi mới dừng lại. Hắn gầm lên một tiếng, bốn cánh tay liền mọc ra trên vai hắn. Tử Phong nhảy lên, sáu cánh tay không ngừng dùng toàn lực đấm vào trần tu luyện thất, chỉ mong giảm bớt năng lượng dư thừa trong người.
"Binh binh binh binh...."
Tiếng kim loại va chạm với thạch bích không ngừng vang lên điếc tai, Tử Phong gồng cả sáu cánh tay lên, miệng hét lớn: "Phá Sơn Không!!!"
Một tiếng nổ kinh thiên khiến đại địa rung lắc giống như có địa chấn, Tử Phong xuyên thủng trần tu luyện thất, từ bên dưới lòng đất phá không bay lên trời, hai cây cốt thứ khổng lồ sau lưng hắn dang rộng ra, một ngọn lửa màu hoàng kim bao phủ lấy hai cây cốt thứ, lập tức biến thành hai chiếc cánh xương xẩu giống như cánh dơi dang rộng ra, trải dài tới hơn ba mét. Tử Phong ngửa đầu lên trời phát ra một tiếng gầm long trời lở đất, khí thế toàn thân bộc phát giống như núi lửa, tạo thành uy áp hủy thiên diệt địa mà phủ xuống toàn bộ không gian của Chấp pháp đội số 7.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên là kinh động tới tất cả mọi người, toàn bộ Ám Vệ cùng với cả Phán quan Lăng Phong đều không hẹn mà cùng lao ra bên ngoài, nhìn thân ảnh giương cánh lơ lửng trên không trung tỏa ra khí thế bức nhân giống như ma thần hàng thế mà không khỏi há hốc mồm. Hai cánh Tử Phong hơi vỗ một cái, thân ảnh hắn như lưu tinh từ trên không trung lao thẳng xuống dưới chỗ mấy tên Ám Vệ và Lăng Phong đang đứng.
"Ầm!!" một tiếng, Tử Phong lao xuống chấn cho mặt đất vỡ tung thành một cái hố, khói bụi bay mù mịt. Lăng Phong liền phất tay một cái, tạo thành một luồng kình phong xua đi khói bụi, để lộ thân ảnh ở bên trong. Chỉ thấy một cơ thể màu hoàng kim tỏa ra kim quang rực rỡ đang đứng đó, hai cánh dang rộng tới hơn ba mét, mái tóc bạc bỗng nhiên mọc dài ra bay phấp phới trong gió, sáu cánh tay bọc hoàng kim giáp, toàn thân tỏa ra khí thế áp bức kinh người.
- Tiến hóa huyết mạch thành công, trở thành Thiên Ma Vương!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...