Cuồng Huyết Thiên Ma

Thượng cổ di tích này không biết là đã có từ bao giờ, chỉ biết là tiền bối Lăng Hư Cung trong một lần ngao du sơn thủy tìm thấy, sau đó thì nghiễm nhiên trở thành vật trong túi của Lăng Hư Cung. Nếu không phải vì ở bên trong có phong hiểm nhất định, cùng với việc tu vi người tiến vào bị giới hạn ở dưới Tôn cấp, Lăng Hư Cung cũng không định biến mỗi lần mở di tích ra thành một lần chiêu mộ đệ tửu như thế này.

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Tử Phong phát sinh xung đột trong phân đà Lăng Hư Cung, nhưng ngạc nhiên một chỗ đó là không có ai tìm tới hắn để gây rắc rối cả, đoán chừng Lâm Tử Hàm đang lợi dụng quyền lực trưởng lão nội môn của mình để gây áp lực. Như vậy khiến Tử Phong có cảm giác như là sống núp váy đàn bà, cơ mà cảm giác là một chuyện, còn hắn nghĩ gì lại là chuyện khác, bám váy đàn bà cũng được, ít nhất thì trong vòng ba ngày này hắn được yên tĩnh mà tu luyện.

Diệp Ngưng Tuyết sau khi trở về liền không dám đi ra khỏi phòng nữa, có đi thì cũng phải có hắn đi cùng, đối với việc này thì hắn cũng không có gì gọi là phiền cho lắm, dù gì thì hắn cũng không muốn nàng xảy ra chuyện gì bất trắc cả. Còn về phần Hồ Phi Nguyệt thì tuyệt nhiên không hề đặt chân ra ngoài, thứ nhất đó là nàng chưa khôi phục hoàn toàn thực lực, mặc dù có thể sử dụng Vực nhưng vạn bất đắc dĩ thì nàng không muốn sử dụng nó, đương nhiên, trừ trường hợp Tử Phong yêu cầu, lúc đó thì nàng sẽ dùng nó vô điều kiện. Thứ hai đó là với mỹ mạo của Diệp Ngưng Tuyết đã đủ để khiến nam nhân chảy dãi, vậy cấp bậc như Hồ Phi Nguyệt nàng mà đi ra ngoài chắc phải đến 8-9 phần nam đệ tử trong tông tìm tới nơi này quá.

Ngày thứ tư, Tử Phong đi theo Lâm Tử Hàm cùng những đệ tử khác tiến tới di tích, bởi hôm nay chính là ngày mở cửa di tích, danh sách đệ tử được tiến vào di tích vốn đã được sắp xếp từ lâu, Tử Phong đáng lẽ ra là một trường hợp ngoại lệ, nhưng trùng hợp thay, nam tử bị Tử Phong đánh thừa sống thiếu chết kia lại năm trong danh sách, vậy nên Tử Phong nghiễm nhiên chiếm lấy vị trí đó.

Cuộc tỉ thí dành cho tán tu cùng một vài thế lực lân cận cũng đã kết thúc, một trăm người dẫn đầu cũng đã được chọn ra, nghe nói càng về cuối chiến đấu càng khốc liệt, hơn ngàn người tham gia mà chết tới mấy trăm người, một con số không nhỏ chút nào.

Một trăm người dành chiến thắng này quá nửa là thành viên của các thế lực lớn nhỏ lân cận, chỉ có khoảng hai phần là tán tu, nhưng đa phần đều có lựa chọn giống nhau, đó là xin gia nhập Lăng Hư Cung. Đối với việc này, Tử Phong hắn lại càng không quan tâm, hiện tại mục tiêu của hắn chỉ có một, đó là an toàn của Lâm Nguyệt Đồng.

Những đệ tử Lăng Hư Cung được các chấp sự dẫn dắt, trong khi những người thắng cuộc tỉ thí lại được các chấp sự khác lo liệu, còn riêng Tử Phong, hắn vốn muốn đi cùng đám đệ tử Lăng Hư Cung cho đỡ nổi bật, nhưng cuối cùng lại bị Lâm Tử Hàm kéo đi bên cạnh, nhất thời liền lâm vào trạng thái vạn chúng chú mục, phải biết nàng ta là người có thân phận và tu vi cao nhất ở đây, chỉ một câu nói của nàng cũng đủ để hủy bỏ lần mở ra di tích này, vậy mà Tử Phong hắn lại có thể đi bên cạnh nàng, không thu hút sự chú ý sao được.

“Giáo quan, cô có thể để yên cho ta điệu thấp được không?” Tử Phong cười khổ nói.


“Cậu điệu thấp cả hai kiếp người rồi, vẫn chưa thấy chán à, sống sao cho đúng với thực lực của mình đi chứ!!”

Thấy Lâm Tử Hàm không thèm đếm xỉa gì tới ý kiến của mình, hắn đành thở dài ngao ngán và đi bên cạnh nàng. Di tích cách Giác Vi thành khoảng chừng hơn chục dặm đường, đối với người bình thường thì khá xa, nhưng với cước trình của võ giả thì cũng chả là gì. Đoàn người len lỏi trong cánh rừng bên cạnh Giác Vi thành khoảng chừng nửa canh giờ thì tới nơi, chỉ thấy trước mặt mọi người là một ngọn núi cao chót vót nhìn không thấy đỉnh, vách núi thẳng đúng trơn nhắn không hề tự nhiên, ở trên mặt vách núi là một cánh cửa kim loại khổng lồ cao phải tới gần 30 mét, bên trên được khắc đầy những hình vẽ kì lạ, có vẻ như là phù văn.

Cánh cổng không đóng mà hơi hé mở ra một chút, giống như là bất kì ai cũng có thể đi vào, nhưng những người có kiến thức thì đều biết rằng nếu vào dễ như vậy thì đã không có Lăng Hư Cung ở đây làm gì. Với Thiên Ma Nhãn, Tử Phong có thể nhìn thấy những phù văn chạm khắc trên cánh cửa vẫn hoạt động như thường, dường như công dụng của chúng là cường hóa cánh cửa trước ngoại lực, đồng thời ngăn không cho nó mở ra. Sở dĩ cánh cửa mở hé ra là bởi vì nó được giữ bởi mười sáu sợi dây xích được khắc phù văn tỉ mỉ buộc vào tám cây cọc khổng lồ cũng được khắc phù văn cắm trên mặt đất ngay bên cạnh, hiển nhiên là tác phẩm của Lăng Hư Cung.

“Dưới Tôn cấp mới có thể tiến vào, là bởi tại sao, bên trong hạn chế tu vi, hay là có cấm chế ở bên ngoài ngăn không cho Tôn cấp trở lên tiến vào??” Tử Phong nhìn cánh cổng khủng bố trước mắt, bỗng nhiên hỏi.

“Theo ghi nhận, ở bên trong di tích đã từng có người đạt được cơ duyên, trực tiếp tấn giai Tôn cấp ở trong đó, vậy nên ta đoán là không phải ở bên trong cấm Tôn cấp, mà là có cầm chế ở trên cánh cổng này, ngăn chặn không cho võ giả cao giai tiến vào.” Lâm Tử Hàm nói.

Tử Phong nghe vậy liền nheo mắt lại, cấm chế trên cánh cổng ư?? Nhân lúc Lâm Tử Hàm còn đang phải ổn định mọi thứ, Tử Phong ẩn mình vào một góc, vỗ nhẹ lên vai mình. Một tiếng gió nhẹ vang lên, một bóng trắng nhỏ bé liền nhảy lên trên vai Tử Phong, nhìn lại thì là một con cáo nhỏ màu trắng.

“Trên cánh cửa có cấm chế ngăn cản không cho võ giả từ Tôn cấp trở lên tiến vào.” Tử Phong thì thầm.

“Vậy chàng định tính sao, nếu là vậy thì thiếp khó lòng mà theo chàng vào trong được.” Hồ Phi Nguyệt nói.


“Ta cũng không rõ năng lực của mình có đủ mạnh để đi xuyên qua cấm chế hay không, nhưng ta sẽ thử, nếu được thì ta sẽ quay ngược trở lại mang theo nàng. Ta không thể thiếu nàng được!!”

“Ý chàng là không thể thiếu sự bảo vệ của thiếp đúng không?” Hồ Phi Nguyệt cười ranh mãnh.

“Đương nhiên, có một siêu cấp bảo tiêu như nàng mà không lợi dụng thì quá phí phạm!!” Tử Phong tỉnh bơ nói.

“Được rồi được rồi, thiếp biết chàng mặt dày rồi, lo mà chuẩn bị tiến vào đi.” Hồ Phi Nguyệt dùng bàn chân hồ ly nhỏ tí của mình dí vào trán Tử Phong một cái trước khí tung người biến mất vào trong rừng.

Quay đầu nhìn lại, Tử Phong thấy Lâm Tử Hàm đang đứng nói nhảm cái gì mà nguy hiểm với cả những điều cần chú ý trong di tích cho tất cả mọi người nghe, trong đó có cả hắn. Đương nhiên là từ nãy đến giờ hắn cũng không nghe thấy gì cả, nhưng với thực lực cùng hai con mắt biến thái của mình, hắn có tự tin rằng sẽ không gặp rắc rối gì quá lớn ở trong cả.

Sau khi nói xong, đến lượt những đệ tử của Lăng Hư Cung được Lâm Tử Hàm dặn dò riêng.

“Tất cả mọi người nhanh chóng tạo thành từng nhóm để hành động đi, nên nhớ là không được đông quá cũng không được ít quá, bởi di tích này là một nơi thí luyện cho đệ tử của thượng cổ tông môn, càng nhóm đông người thì nguy hiểm càng lớn, tốt nhất mỗi nhóm khoảng 3-5 người là vừa đủ!” Lâm Tử Hàm nói.


Nghe theo lời của nàng ta, đám đệ tử Lăng Hư Cung liền lục đục tạo thành từng nhóm nhỏ một, chỉ một lát sau, hầu hết mọi người đều đã có nhóm của mình, chỉ còn lại vài người là không có, điển hình là Tử Phong hắn.

Nhìn thấy mọi người tập hợp lại thành nhóm một cách nhanh chóng nhưng lại gạt bỏ hắn ra, Tử Phong cũng không thấy ngạc nhiên lắm, chung quy lại thì hắn là người lạ ở đây, ai mà tin tưởng được hắn để mà chung nhóm chứ, vả lại, hắn hành động một mình thì sẽ tốt hơn, mục tiêu của hắn là bảo vệ Lâm Nguyệt Đồng chứ không phải là di tích.

Đang đứng nhìn về phía cánh cổng một cách chăm chú, Tử Phong bỗng nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía mình, quay sang nhìn thì thấy một nữ tử với khuôn mặt băng lãnh tiếp cận hắn, sau đó lạnh lùng nói: “Ta cùng nhóm với hắn ta!!”

Nhất thời Tử Phong cảm nhận có đến hai ba chục ánh mắt thù địch găm thẳng vảo lưng mình khiến hắn có hơi chút khó chịu. Với câu nói mà nữ nhân kia vừa nói, hắn liền ngay lập tức hiểu ra vấn đề, đại khái là băng sương mỹ nhân này bị một đám đệ tử bao vây không ngừng lôi kéo gia nhập nhóm của mình, bất đắc dĩ nàng đành phải lôi hắn ra như lá chắn để đuổi đám ruồi bu kia đi.

Nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc kia, Tử Phong hơi nhíu mày: “Cô cũng hồi phục nhanh đó!!”

“Cũng phải cảm ơn ngươi đã nương tay a.” Nữ tử kia nhàn nhạt nói.

Tử Phong nhìn nữ tử từ trên xuống dưới, không hề có dấu hiệu nào cho thấy nàng đang bị thương cả, khiến hắn không khỏi thán phục năng lực trị liệu của Lăng Hư Cung, nữ nhân này mấy ngày trước trong cuộc tỉ thí gia nhập chấp pháp đoàn đã bị hắn, đúng hơn là Hắc Tử Phong tặng cho một quyền thừa sống thiếu chết, vậy mà hôm nay đã có thể đứng đây như bình thường, xem ra nàng ta cũng không phải dạng người bình thường.

“Ngươi muốn chung nhóm với ta??” Tử Phong hỏi.

“Đúng vậy….”


“Ta từ chối!!”

“Tại sao??!”

“Ngươi quá yếu!!” Tử Phong thẳng thừng nói, hắn còn đang muốn hành động một mình đây, mang theo của nợ như nàng để làm gì, cũng không giúp ích hắn được tí gì cả, dù sao thực lực hai người cũng cách nhau quá xa. Cơ mà hắn vừa mới nói xong, Lâm Tử Hàm đã cầm tay Lâm Nguyệt Đồng vốn cũng đang bị bao vây, dắt đến chỗ hắn, trực tiếp quăng ra một câu khiến đám nam đệ tử hận chỉ muốn lao tới xé xác hắn ra: “Ta giao nó cho cậu, chăm sóc nó cho tốt đấy!!”

Cảm nhận sát khí sau lưng mình tăng lên gấp bội, Tử Phong không khỏi thở dài, ngạc nhiên một chỗ đó là Lâm Nguyệt Đồng vốn lúc trước tỏ vẻ thù địch với hắn, nay lại không hề nói gì, chỉ ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh hắn, một bộ dạng dịu dàng hiền thục khác xa những gì hắn đã từng thấy.

Đến Lâm Nguyệt Đồng cũng không có ý kiến, hắn không có lí do gì mà đành phải chấp nhận “trái ôm phải ấp”, tạo thành một nhóm với hai vị cực phẩm mỹ nữ. Mà thôi, thay vì bí mật theo sát, bảo vệ Lâm Nguyệt Đồng một cách trực tiếp cũng được, nghĩ đến đây, Tử Phong liền phấn chấn tinh thần trở lại, ứng biến là nghề của hắn, chỉ một chút thay đổi thế này sao làm khó được hắn.

“Lúc trước ngươi đã từng hỏi tên của ta đúng không?” Mỹ nữ băng lãnh ở bên cạnh đột ngột hỏi Tử Phong.

Hắn liền động não nhớ lại, hình như là cái lúc tỉ thí, hắn có hỏi tên của nàng thì phải, chỉ là sau đó mọi chuyện được Hắc Tử Phong lo liệu, nên bản thân hắn cũng ngay lập tức quên đi mấy thứ vụn vặt đó.

“Đúng vậy, và ngươi nói rằng thắng ngươi trước đã rồi tính!” Tử Phong trả lời.

Im lặng một chút, khuôn mặt giống như khối băng vạn năm của nàng bỗng nhiên bừng sáng lên với một nụ cười tươi rói như hoa nở. Khối băng vạn năm đã tan chảy, băng sương mỹ nữ biến thành siêu cấp mỹ nữ chỉ với một nụ cười khiến tất cả mọi người nhìn đến thất thần. Nhìn Tử Phong, nàng chậm rãi nói: “Tên ta là Lãnh Băng Băng!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui