Cuồng Huyết Thiên Ma

Diệp Ngưng Tuyết đang loay hoay ở trên tầng ba, xem xét những công pháp cùng vũ kĩ ở đây, phải công nhận một điều rằng, so với Tàng Thư Các của Diệp gia hay là cái Hợp Hoan Tông mà nàng ở trước kia thì cả hai giống như một trời một vực vậy. Chỉ tính riêng công pháp thôi, nàng đếm sơ sơ cũng phải đến vài ngàn quyển, còn vũ kĩ thì không cần phải nói, phải đến cả vạn chứ cũng không ít gì, tiếc nuối duy nhất đó chính là, ở đây chỉ cố công pháp cùng vũ kĩ từ Huyền giai thượng phẩm trở xuống, tầng 4 cũng tương tự như vậy. Huống hồ đây chỉ là một phân đà của Lăng Hư Cung, ở tổng bộ có quy mô ra sao thì khó có thể tưởng tượng được.

Mải xem xét công pháp, Diệp Ngưng Tuyết tạm thời mất đi khái niệm thời gian, vùi đầu vào nghiên cứu mê say, đến khi nàng tỉnh lại thì trời đã xế chiều, hoàng hôn đang buông xuống biến bầu trời thành một màu vàng đậm. Đã được Lâm Tử Hàm cho phép, nàng có thể cầm một vài công pháp cùng vũ kĩ về xem xét, miễn là giao trả nó vào ngày hôm sau là được, đương nhiên, điều này là không đúng với luật lệ, nhưng đối với lệnh của trưởng lão nội môn như nàng, mấy chấp sự tiền bối ở đây cũng đành mắt nhắm mắt mở mà cho qua.

Nhận thấy trời sắp tối, Diệp Ngưng Tuyết vội vàng thu xếp, mang theo một chồng công pháp cùng vũ kĩ phải đến 7-8 quyển, định mang về để cho Tử Phong đại ca cùng đại tỷ Hổ Phi Nguyệt của nàng cho lời khuyên xem nên sử dụng thứ nào, dù gì thì bọn họ cũng có tu vi cao hơn nàng rất nhiều a. Chỉ là vừa mới đi được vài bước, nàng đã không cẩn thận đâm sầm vào một người, khiến đống công pháp vũ kĩ ôm trên tay rơi bừa bãi trên mặt đất.

“Đi đứng kiểu gì thế hả?? Mù à!!” Một tiếng quát vang lên khiến Diệp Ngưng Tuyết giật mình.

Vội vàng nói mấy lời xin lỗi, Diệp Ngưng Tuyết liền cúi người xuống nhặt đống công pháp, bỗng một bàn tay thô ráp tóm lấy cằm của nàng rồi nâng lên. Đập vào mắt nàng là một khuôn mặt nam nhân anh tuấn, nhưng hai mắt có quầng thâm, khóe miệng thì đang mỉm cười trông không được tốt lành gì cho lắm.

“Khoan đã, cô là đệ tử của sơn phong nào thế, sao ta chưa từng thấy cô nhỉ?”

Diệp Ngưng Tuyết không khỏi cứng họng, nàng nào có phải là đệ tử ở đây đâu chứ, kể cả nàng có nói rằng được Lâm Tử Hàm cho phép tiến vào đây thì cũng có ai tin.

Cũng không đợi nàng trả lời, nam thanh niên nở một nụ cười nham nhở, miệng nói: “Mà ở đâu cũng không quan trọng, quan trọng là mỹ nữ, nàng sắp là người của ta rồi, mau ngoan ngoãn mà nghe theo ta đi, rồi ta sẽ cho cô tài nguyên tu luyện sung túc!!”

Nghe thấy vậy, Diệp Ngưng Tuyết không khỏi khẩn trương lên, chẳng lẽ tên nam nhân này nảy sinh lòng ham muốn với nàng ư. Thấy trên mặt hắn ta lộ rõ thần sắc dâm đãng, nàng càng khẳng định ý nghĩ của mình hơn. Tuy nói Diệp Ngưng Tuyết mới chỉ có 15 tuổi, nhưng phong tục ở Huyền Linh đại lục khác với Địa Cầu, ở đây nữ nhân 15 tuổi đã lấy chồng được rồi, có chăng thì chỉ có Tử Phong hắn mới coi Diệp Ngưng Tuyết như con nít mà thôi. Với nhan sắc cực phẩm của nàng, cũng không khó hiểu khi mà nam thanh niên kia nảy ra ý nghĩ không đứng đắn đối với nàng.

“Tránh ra, ngươi là ai??” Diệp Ngưng Tuyết thét lên.


“Hà hà, mỹ nữ, ngoan ngoãn nghe lời đi, đi theo ta, bổn công tử sẽ không bạc đãi ngươi đâu!!” Nam thanh niên cười bỉ ổi nói.

“Đây là Lăng Hư Cung, một tặc nhân như ngươi sao có thể lọt vào đây được, không sợ bị giết chết sao?” Diệp Ngưng Tuyết giãy dụa.

“Hừ, ta vốn là đệ tử Lăng Hư Cung, ai dám giết ta, mỹ nữ, đừng có rượu mời không uống đi uống rượu phạt, bổn công tử không có đủ kiên nhẫn đâu!!” Nam tử dùng túm lấy hai cánh tay của Diệp Ngưng Tuyết giơ lên cao, hừ lạnh nói.

“Cút, đại ca ta sẽ không tha cho ngươi!!” Diệp Ngưng Tuyết tuy trên mặt tái mét, nhưng thần sắc vẫn cương quyết như thường, quát lớn.

“Đại ca ngươi??Nói cho ngươi biết, có đến mười cái đại ca của ngươi cũng không cứu được ngươi lúc này, đại ca ta là thiên tài số một ở đây, sắp tới sẽ được tiến cử gia nhập nội môn, tiền đồ vô hạn, tới lúc đó bổn công tử chỉ cần đi theo thôi là cũng có thể ngồi mát ăn bát vàng, đại ca ngươi là cái rắm gì!!”

“Cái rắm gì đó hiện tại đang muốn lấy mạng ngươi đây!!!”

Một giọng nói lạnh buốt tới thấu xuong vang lên sau lưng nam tử, sau đó là một bàn tay cứng như thép nguội túm lấy cánh tay hắn đang dùng để giữ tay Diệp Ngưng Tuyết, trực tiếp bẻ ngoặt xuống.

Một tiếng “rắc” giòn tan vang lên, nam tử kêu lên một tiếng đau đớn, vội vàng thả tay ra sau đó lùi lại đằng sau một đoạn. Chỉ thấy trước mặt hắn, một hắc y nhân chậm rãi bước tới, đưa Diệp Ngưng Tuyết ra sau lưng, sau đó nhìn hắn bằng một cặp mắt vô hồn đen kịt khiến hắn không khỏi rùng mình.

Tử Phong tìm đến nới đúng lúc nam tử đang đe dọa Diệp Ngưng Tuyết, với kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, à nhầm nhiều năm đọc truyện, hắn liền ngay lập tức hiểu được đối phương muốn gì, cũng như thân phận của hắn. Đại khái lại là mấy tên nhị thế tổ hám gái, thấy mỹ nữ là tìm đủ mọi cách chiếm hữu, tên này có vẻ như là một trong mấy tên như thế. Nếu chỉ là nhị thế tổ hám gái, Tử Phong cũng liền mặc kệ, thích cái đẹp là thiên tính của nhân loại, chỉ là có vài người biểu hiện quá mức mà thôi, cũng không có gì nghiêm trọng quá.

Nhưng nam tử này, hắn không chỉ là nhị thế tổ, mà còn là cặn bã trong đám nhị thế tổ, không cần điều tra rõ, chỉ cần nghe mấy lời nói của hắn ta thôi thì Tử Phong cũng có thể khẳng định rằng tên này đã từng cưỡng bức nữ nhân, thứ mà Tử Phong hắn ghét nhất. Mà kể cả nam tử này không làm như vậy, hắn cũng đang đe dọa Diệp Ngưng Tuyết, đe dọa nàng cũng chính là đe dọa Tử Phong, mà đối với những ai đe dọa hắn, hắn không hề cảm thấy ổn chút nào.


"Ngưng Tuyết, không sao chứ?" Tử Phong nói.

Xoa xoa cổ tay, Diệp Ngưng Tuyết khẽ nói: "Muội không sao."

Gật đầu một cái, Tử Phong nheo mắt nhìn nam tử đang đứng trước mắt, lạnh giọng: "Ngươi có lời gì để trăn trối không?"

"Hừ, một tên mới vào chấp pháp đoàn mà thôi, ngươi nghĩ ngươi là ai?" Nam tử cao giọng nói.

Thân hình Tử Phong chớp động, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt nam tử kia, một bàn tay phóng tới túm lấy cổ hắn nhấc bổng lên: "Ta không là ai cả, nhưng động vào con bé, ngươi đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chưa!!!"

Bầu trời xế chiều đỏ như máu, không gian xung quanh Tàng Thư Các khá là yên tĩnh, bỗng nhiên, một tiếng nổ vang lên khiến tất cả đệ tử đang đi lại gần đó bất giác ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy từ lầu ba Tàng Thư Các, một phóng người phá tường bay ra ngoài, theo ngay sau đó là một thân ảnh hắc y. Tử Phong túm lấy nam tử kia ném thẳng vào tường Tàng Thư Các, thân hình đuổi theo tung ra một cước, trực tiếp phá tan bức tường chắn đằng sau, khiến nam tử kia bay thẳng ra bên ngoài.

Chân đạp Thuấn bộ, Tử Phong như một tia chớp lao ra, bắt lấy nam tử kia đang lơ lửng giữa không trung, một quyền nện ra, đập nam tử kia bắn thẳng xuống mặt đất. Không hề nương tay, thân hình Tử Phong từ trên cao lao xuống, ngay khi nam tử kia vừa chạm đất, hắn lấy thế lôi đình vạn quân mà giáng xuống. "Rầm" một tiếng, mặt đất dưới chân liền nổ tung tạo thành một cái hố lớn, trong đám khói bụi bay mù mịt, đám đệ tử xung quanh không ngừng nghe thấy tiếng đấm đá vang lên.

Một bóng người bắn ra từ trong đám khói, thân ảnh hắc y ban nãy đuổi theo sau sát sao, miệng quát: "Chạy đâu!!!". Cánh tay Tử Phong bốc lửa, trong nháy mắt được bọc trong lớp giáp cốt, hắn vươn tay ra, năm móng vuốt như năm gọng kìm túm chặt lấy nam tử kia kéo ngược lại. "Binh" một tiếng, nam tử kia bị lôi ngược lại, đón lấy hắn là một quyền đầu xé gió lao tới. Thân hình hắn như diều đứt dây mà bắn về phía sau, rơi xuống mặt đất. Tử Phong hạ người xuống, chậm rãi bước đến, nam tử kia lúc này trông tàn tạ không khác gì miếng rẻ rách, quần áo tan nát, khuôn mặt anh tuấn bị đánh cho không còn ra cái hình thù gì nữa, cả người mau me bê bết.

Nhìn thấy Tử Phong bước tới, nam tử kia sợ hãi vội vàng bò về phía sau, miệng ú ớ: "Ngươi.....không thể giết ta.......đại ca ta là........". Không để cho nam tử nói hết câu, Tử Phong túm lấy đầu hắn, coi đầu hắn như một viên đá, trực tiếp đập xuống mặt đất, những tiếng va đập chát chúa vang lên khiến mọi người xung quanh đang đứng xem không khỏi rùng mình.


"Dừng tay!!" Một tiếng quát vang lên, theo sau là một lão giả từ trên trời hạ xuống bên cạnh hai người bọn hắn.

"Ngươi nghĩ mình đang làm gì vậy, mau thả hắn ta ra!!"

Tử Phong đưa mắt nhìn lão giả vừa xuất hiện, không nói câu gì mà chỉ nện mạnh đầu nam tử kia xuống đất thêm một phát nữa, trước khi dừng lại.

Nhìn nam tử bất tỉnh nằm dưới đất trong tình trạng sống dở chết dở, lão giả không khỏi tức giận: "Ngươi...!!!"

"Ta làm sao, đệ tử Lăng Hư Cung chẳng lẽ chỉ toàn là một đám khốn kiếp ức hiếp nữ nhân thôi ư?"

"Ý ngươi là sao??"

Từ đằng xa, Diệp Ngưng Tuyết chạy đến, miệng hô: "Đại ca!!".

Chỉ tay về phía Diệp Ngưng Tuyết, Tử Phong lạnh giọng nói: "Hắn cưỡng ép muội muội ta, ngươi nghĩ ta sẽ làm gì?"

"Kể cả như vậy, ngươi có thể tìm một cách giải quyết ôn hòa hơn chứ?" Lão giả nhíu mày nói. Lão là một chấp sự ở đây, tu vi Tôn cấp của hắn có thể trực tiếp đè bẹp Tử Phong ngay từ đâu, nhưng lão không làm vậy, đúng hơn là không dám làm vậy, chỉ cần không phải là người ngu thì cũng nhận ra Tử Phong rất được trưởng lão nội môn là Lâm Tử Hàm ưu ái, thay vì dại dột động chạm đến hắn rồi đắc tội với Lâm Tử Hàm, lão thiên về giải quyết sự tình một cách hòa bình hơn, ít nhất là không đắc tội với ai cả.

"Chuyện gì đang xảy ra??" Lâm Tử Hàm không hiểu từ lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh Tử Phong, miệng hỏi.

Diệp Ngưng Tuyết đem mọi chuyện kể lại từ đầu, mà thực ra thì cũng không có chuyện gì để nói cho lắm, đại khái là nam đệ tử kia định cưỡng bức nàng mà thôi. Nghe thấy vậy, Lâm Tử Hàm liếc mắt nhìn lão giả chấp sự, một cái nhìn này giống như búa tạ gõ vào tâm thần lão, khiến lão không khỏi lùi lại phía sau mấy bước.


"Giải quyết chuyện này cho tốt đi, Tử Phong đi theo ta!!" Lâm Tử Hàm nói, sau đó quay người bay đi. Tử Phong ôm lấy Diệp Ngưng Tuyết, nhẹ nhàng bay theo đằng sau.

Tiến vào thư phòng, Lâm Tử Hàm không khỏi cau mày nói: "Cậu làm loạn cái gì vậy, không giống với bản tính trước kia của cậu chút nào!"

"Năm tháng có thể thay đổi con người, ta không còn là một người chỉ biết đến mình như xưa nữa, bất kì ai động vào người của ta, phải sẵn sàng để trả giá!!"

Thở dài một tiếng, Lâm Tử Hàm nói: "Cậu có biết thân phận của cái tên vừa bị cậu suýt chút nữa giết chết không?"

"Không biết, mà có biết thì ta cũng không quan tâm!!"

"Hắn thì cũng không có vấn đề gì, nhưng đại ca của hắn là đệ nhất thiên tài ở đây, thậm chí còn được một trưởng lão nội môn để ý tới nữa, hắn ta chuẩn bị trở thành đệ tử hạch tâm của nội môn Lăng Hư Cung, thêm nữa, hắn rất bao che cho người nhà. Cậu đánh đệ đệ của hắn sống dở chết dở như vậy là đã trực tiếp đắc tội hắn ta rồi."

"Đại ca của hắn là Tôn cấp võ giả?" Tử Phong nhíu mày hỏi.

"Vương cấp cửu phẩm đại viên mãn, chỉ thiếu một chút là tấn giai Tôn cấp, nghe nói thực lực thật sự của hắn vượt xa Vương cấp cửu phẩm thông thường. Sắp tới cậu cùng Nguyệt Đồng sẽ tiến vào di tích, nếu không may gặp phải hắn ta thì sẽ rất rắc rối, ở trong di tích có chết thì cũng không có đối chứng nên ta khó lòng mà bảo vệ được cậu........"

Ngắt lời Lâm Tử Hàm, Tử Phong cười lạnh: "Khậc khậc, vậy thì hắn nên cầu cho cái mạng nhỏ của hắn rằng sẽ không bắt gặp ta trong di tích đi!!"

"Cậu........cậu có nghe ta nói gì không đó, hắn ta có chiến lực vượt xa Vương cấp cửu phẩm thông thường đó, ta biết cậu rất mạnh, nhưng hiện tại cậu mới chỉ là Vương cấp nhất phẩm mà thôi!!" Lâm Tử Hàm ngạc nhiên.

"Đúng là ta hiện tại chỉ là Vương cấp nhất phẩm, nhưng nếu thật sự liều mạng, Tôn cấp nhất phẩm muốn giết ta cũng phải lột một lớp da, chừng nào tên đệ nhất thiên tài gì gì đó kia không đạt tới Tôn cấp, gặp ta thì hắn chết chắc!!" Tử Phong băng lãnh nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui