Cuồng Huyết Thiên Ma

Sau khi nổi điên lục tung cả cái cửa hàng hối đoái lên, cuối cùng thứ duy nhất mà hắn có thể mua, đồng thời hữu dụng đó chính là một đám đan dược trị thương, nhận ra điều này, thiếu chút nữa hắn muốn đập đầu vào vách chết quách đi cho lành, sở hữu năng lực tái sinh siêu biến thái, bị cắt cổ còn không chết, thậm chí khôi phục lại sau vài phút mà còn cần đến thuốc trị thương nữa à? Cơ mà muốn đập đầu vào vách đi chết cũng khó khăn, bởi vì cái kĩ năng Tái sinh siêu tốc kia sẽ lại hồi phục hắn về nguyên trạng, muốn chết theo kiểu đó thì Tử Phong hắn phải đem đầu giã vào tường khoảng...........30 lần, nếu như bức tường căn phòng ọp ẹp của hắn chịu nổi cơ thể của một võ giả Sĩ cấp cửu phẩm, mà hiển nhiên là không thể, hắn cũng không thể đi vào nội phủ sau đó tìm một bức tường rồi đập đầu vào đó 30 lần chứ.

Mang theo tâm tình chán nản, hắn bỗng thấy một thứ: “Phong bao may mắn”, mở ra có khả năng nhận được một vật phẩm bất kì, tỉ lệ trúng thưởng 1%, 99% còn lại sẽ.....không được gì cả, có chút giống xổ số, cơ mà tỉ lệ trúng thưởng vẫn cao hơn chút, tận 1% cơ mà, so sánh với mấy cái xổ số "ích nước lợi nhà" ở tiền thế thì vẫn dễ trúng thưởng chán. Một “Phong bao may mắn” trị giá 1500 điểm tích lũy, Tử Phong hắn không phải là một người ưa thích sự may rủi, nhưng bị đống giá cả trong của hàng hối đoái chọc đến phát điên, dứt khoát mua luôn một “Phong bao may mắn” về thử thời vận.

“Chúc mừng chủ nhân mở Phong bao may mắn nhận được công pháp Hoàng giai hạ phẩm Hỗn độn quyết!”, giọng nói máy móc của hệ thống lại vang lên.

Ừ, Hỗn độn quyết, tên nghe êm tai đó, cứ cái gì có chữ "Hỗn độn" thì không trâu bò cũng nghịch thiên, có vẻ như là rất mạnh, hoàng giai hạ phẩm à, ừm, cũng được…….hả, hoàng giai hạ phẩm? Tử Phong giật mình nhìn lại, đúng là hoàng giai hạ phẩm thật.


“Có xác nhận học công pháp Hỗn độn quyết?”

Tử Phong còn lựa chọn nào khác ư, dù gì hắn cũng phải kiếm công pháp để tu luyện linh lực, hoàng giai hạ phẩm thì hoàng giai hạ phẩm, cùng lắm hắn đi đồ sát tầm vài trăm người lấy chỉ số và level cũng được, sau này đổi công pháp sau. Ngay sau khi hắn xác nhận học, một lượng lớn thông tin giống như bị nén lại, rồi sau đó bị nhồi nhét vào trong đầu hắn, chỉ trong tích tắc hắn đã học xong Hỗn độn quyết, từ đặc tính công pháp, đến phương pháp hành công, mọi thứ đều có sẵn trong đầu hắn.

“Hừm, vô thuộc tính công pháp, có thể tiến hóa tăng cao phẩm giai theo tu vi tu luyện giả, có vẻ như là không tồi”, tự an ủi bản thân, Tử Phong để ý thấy trong phần chi tiết của công pháp, tất cả đều nhắc tới tu luyện giả, mà không phải là võ giả, hắn nhất thời cũng không thể hiểu được sự khác nhau giữa tu luyện giả cùng võ giả, chẳng phải cũng đều tu luyện, rồi thăng cấp các kiểu đó sao. Mặc kệ mấy thứ râu ria này, Tử Phong nóng lòng bắt tay vào tu luyện Hỗn độn quyết ngay lập tức, hắn muốn xem thử cái cảm giác khi tu luyện nó ra sao......

Sáng sớm, Tử Phong tỉnh dậy sau một đêm nhập định, nhờ vào hệ thống, hắn có thể ngay lập tức tu luyện Hỗn Độn quyết mà còn không thèm quan tâm đến vấn đề lĩnh ngộ. Thở ra một ngụm trọc khí, điều đầu tiên hắn làm đó chính là...........chửi bới thậm tệ đám tác giả khốn nạn ở tiền thế, cái gì mà lúc tu luyện sẽ cảm thấy linh khí thiên địa gột rửa thân thể, rồi cảm giác lúc đó vô cùng khoan khoái blah blah. Tất cả đều là nhảm nhí, đêm hôm qua, lúc hắn dẫn khí nhập thể, tuy không đau đớn gì nhưng cái cảm giác cơ thể căng cứng giống như quả bóng bơm hơi cũng vô cùng khó chịu, rồi đến công đoạn tinh lọc linh khí để hóa thành linh lực lại càng nhàm chán hơn, cũng chỉ hấp thu cho đầy linh khí, rồi lấy từng chút một ra bắt đầu vận chuyển công pháp, tinh lọc thành linh lực, cứ một chút một chút như vậy suốt cả đêm, lấy sự nhẫn nại của một sát thủ như hắn mà còn cảm thấy vô cùng bứt rứt chân tay, không hiểu đám võ giả của đại lục này tu luyện kiểu gì.


Hắn nào biết rằng, trở thành võ giả là ước mơ của mọi người trên Huyền Linh đại lục, một người có được linh căn có thể tu luyện thôi đã là may mắn lắm rồi, đến lúc có được công pháp để tu luyện thì ai chả phát cuồng lên, kể cả có chịu khó gấp mười lần cũng sẽ nghiến răng nghiến lợi tu luyện. Võ giả ở đại lục có địa vị cực cao, đừng thấy ở Diệp phủ một tên Sĩ cấp chỉ có thể làm hộ vệ bình thường, nhưng ở bên ngoài, một Sĩ cấp trong mắt người thường chính là tuyệt thế cao thủ, ngươi có thấy người bình thường nào có thể nâng được một tảng đá nặng đến 500 cân không, cao thủ là đây chứ đâu. Đến cả Thanh xà dong binh đoàn kia có lẽ trong mắt Diệp gia thì chả là cái đinh gì cả, nhưng trong giới dong binh thì một đoàn dong binh như vậy cũng có thực lực tương đối khá.

Nhưng cũng phải công nhận đám tác giả đó đúng một điều, tu luyện sẽ không bao giờ bị mệt mỏi cả, mặc dù cả đêm không ngủ. Khiến hắn dở khóc dở cười chính là sau một đêm tu luyện, ngoại trừ cảm thấy tinh thần sáng láng không mệt mỏi, thì chả có gì khác xảy ra cả. thực ra nói như vậy cũng không hoàn toàn đúng, vì trong lúc tu luyện, cứ một lát hắn lại nghe thấy tiếng hệ thống thông báo:”Nhận được 1 điểm kinh nghiệm…………nhận được 3 điểm kinh nghiệm……….nhận được 2 điểm kinh nghiệm…….” cứ như vậy kéo dài đến sáng cho đến khi hắn ngừng tu luyện.

Có vẻ như mặc dù có được công pháp tu luyện, nhưng quá trình tu luyện của hắn đã ra khỏi con đường thông thường của võ giả ở Huyền linh đại lục, người khác tu luyện thì sẽ hấp thu linh khí, chuyển hóa thành linh lực, từ đó nâng cao tu vi bản thân, hắn cũng vậy, cũng hấp thu linh khí, cũng chuyển hóa thành linh lực, vốn hiện tại hắn không hề có tu vi, nghĩa là bản thân hắn tu luyện từ đầu, nhưng nhờ chỉ số tinh thần tương đương Sĩ cấp cửu phẩm, hắn hoàn thành công đoạn dẫn khí nhập thể vô cùng dễ dàng, thế nhưng vấn đề là linh lực của hắn không hề tăng lên, nhưng bù lại thì điểm kinh nghiệm của hắn lại tăng.


Nếu chỉ như vậy thì cũng không sao, dù gì lên level thì chỉ số hắn cũng tăng lên, không khác biệt lắm với việc đột phá tu vi thông thường, nhưng khiến hắn câm nín đó là lượng kinh nghiệm nhận được. Tu luyện suốt một đêm, tổng số kinh nghiệm hắn nhận được đó là 14 điểm. hắn vẫn nhớ được rằng, số kinh nghiệm hắn đạt được sau khi giết bốn tên sĩ cấp tứ phẩm đó là khoảng 3000 điểm, ấy vậy mà cũng chỉ đủ để hắn tăng lên 2 level, mà một đêm hắn còn chưa được đến một nửa phần trăm của số đó, vậy chẳng bằng hắn đi chém chết vài chục tên Sĩ cấp cho lẹ. Theo lí thuyết thì công pháp phẩm giai càng cao, tốc độ tu luyện càng mau chóng, thế nhưng Tử Phong hắn lấy đâu ra công pháp cao giai mà sử dụng bây giờ cơ chứ, hắn không còn cách nào khác đó là tiếp tục sử dụng cái thứ "Hỗn độn quyết" gì gì đó này.

Thở dài một tiếng, hắn giải trừ trạng thái Liễm tức, về cơ bản thì hắn sẽ sử dụng kĩ năng này mọi lúc mọi nơi, dù gì nó cũng không giới hạn thời gian sử dụng, không chỉ giúp hắn an toàn khi ẩn nấp tại Diệp gia, mà về sau lúc chiến đấu cũng sẽ có ích lợi không nhỏ, thử nghĩ xem, đối phương không thể cảm nhận tu vi của ngươi, lúc chiến đấu cũng sẽ khó phán đoán thực lực để ra tay chính xác, đó là một lợi thế vô cùng lớn. Khẽ cảm nhận một chút, hắn nhận ra tu vi của mình đã đạt tới Linh cảnh đệ tứ bộ, tuy nhiên chỉ số lại là Sĩ cấp cửu phẩm. Một đêm tu luyện căn bản không thể nào khiến hắn từ không tu vi đạt tới Linh cảnh tứ bộ, có vẻ như level của hắn liên quan trực tiếp tới tu vi biểu hiện ra ngoài.

Chỉ là nghĩ tới lượng kinh nghiệm cần thiết để lên level, đồng thời nghĩ đến lượng kinh nghiệm nhận được từ việc tu luyện, Tử Phong không khỏi ngán ngẩm, cuối cùng thì hắn cũng không thể ở trong nhà mà tu luyện suốt được, hắn không có đủ kiên nhẫn để tu luyện cả năm chỉ để lên một level.

Việc hắn trở về Diệp gia không có ai biết cả, dù gì thì cũng chẳng có một ai rảnh rỗi đến mức quan tâm tới một hạ nhân như hắn, đồng thời việc Diệp Thủy Lan bị bắt cóc cũng được bưng bít, nên Tử Phong hắn mới không lo lắng gì mà tiếp tục ở lại Diệp gia.

Vài ngày sau, hắn nghe loáng thoáng thấy có mấy tin đồn, cái gì mà Diệp Cuồng đại đương gia mang người đi chém giết một dong binh đoàn nào đó, nghe nói là truy đuổi đến tận Lâu Lan thành cách đây gần chục tòa thành trì, chỉ là mấy việc này hắn không quan tâm, cái Thanh xà dong binh đoàn gì gì đó có bị tận diệt hay không không liên quan chút gì tới hắn, tất cả nhưng gì hắn làm bây giờ đó là sáng làm việc, tối tu luyện, tuy rằng chả được bao nhiêu kinh nghiệm nhưng thịt muỗi có nhỏ thì cũng vẫn là thịt, được chút nào hay chút ấy, hắn cũng không thể xách kiếm đi xiên chết mấy tên hộ vệ của Diệp phủ để lấy kinh nghiệm được, hắn không ngại nhưng cái mạng của hắn ngại a.


Tin vui duy nhất đó là tiểu nha đầu Diệp Thủy Lan đã làm theo đúng lời hứa với hắn trước kia, sau khi trở về Diệp gia thì không tiết lộ thân phận của hắn, đồng thời nghe theo hắn, lấy trộm một lượng lớn thư tịch từ Tàng Kinh Các của gia tộc đem đến cho hắn, tiểu công chúa nổi hứng muốn đọc sách, ai dám ngăn cản? Cuối cùng Diệp Thủy Lan lấy mấy trăm quyển sách bỏ vào nhẫn trữ vật bí mật mang đến cho hắn.

Vậy nên thời gian biểu của hắn biến thành: làm việc, đọc sách, ăn uống, tu luyện, à còn có thêm một mục nữa, đó là bồi tiếp đại tiểu thư Diệp gia - Diệp Thủy Lan. Sau khi trở về Diệp gia, chẳng biết tại sao mà tiểu nha đầu Diệp Thủy Lan cứ quấn lấy hắn, đến cả việc lấy trộm mấy quyển sách đem đến cho Tử Phong cũng không thèm hỏi lấy một lời. Hắn đối với việc này cũng ko biết phải làm sao, chung quy lại cũng chỉ là một tiểu la lỵ, hắn không thể dùng một cước đạp ra ngoài cho đỡ vướng víu được, huống chi người ta còn đang giúp hắn. Đoán chừng là vì hắn đã cứu Diệp Thủy Lan nên cô bé mới bám theo hắn, nếu chỉ vậy thôi thì không vấn đề, kiếp trước hắn làm sát thủ, có những nhiệm vụ yêu cầu hắn hóa thân thành những nhân vật khác nhau, bản lĩnh diễn kịch của hắn cũng vô cùng tốt, bồi tiếp một tiểu la lỵ là chuyện dễ dàng, thế nhưng chết người đó là do dung hợp linh hồn với tên Tử Phong đã chết kia, nên hắn có một thứ tình cảm............khác thường đối với Diệp Thủy Lan.

Biết là một chuyện, giải quyết được hay không là chuyện khác, Tử Phong cũng chỉ có thể mạnh mẽ áp chế cái thứ cảm xúc này xuống, đồng thời không quên chửi rủa mười tám đời tổ tông của cái tên súc vật "Tử Phong" kia, không thể tin được chủ nhân trước kia của cái thân thể này là một tên.........lolicon, nếu biết trước thì hắn thà rằng mình không xuyên qua cho xong.

Hôm nay, hắn chỉ phải chẻ một đám củi lớn là xong, dùng sức lực ko kém gì Sĩ cấp cửu phẩm, hắn chỉ tùy tiện cầm rìu múa vài đường cơ bản, tốn nửa canh giờ đã làm xong phần công việc mà người khác phải làm trong cả ngày. Thời gian còn lại đương nhiên là hắn dùng để đọc sách. Ngồi trong căn phòng nhỏ của mình, lúc này đã chất đầy sách vở đủ các thể loại, từ địa lí, lịch sử, đến những câu chuyện tạp nham trên đại lục, cái gì cũng có, tất nhiên, trừ công pháp và vũ kĩ. Diệp Thủy Lan ngồi ở ngay bên cạnh, hai tay chống cằm nhìn Tử Phong đọc sách đến thất thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui