Trán Thủy Tinh nhăn lại những vệt đen, cô muốn nuôi Ý Ý, tiện thể phải nuôi Bắc Minh Phong, Bắc Minh Phong là chó sao? Có thể tiện thể nuôi sao?
“Tôi chỉ nuôi Bắc Minh Ý, anh cho hay không cho?”
“Anh và Ý Ý không thể tách rời, có nó có anh, không có anh không có nó, cô gái, làm người phải hiền hậu một chút, không thể kén cá chọn canh, em nói xem có phải không?” Bắc Minh Phong nói.
“Cái gì mà kén cá chọn canh, anh có vợ, anh còn muốn tôi nuôi?” Thủy Tinh đáp trả.
“Anh có thể lý hôn, Ý Ý, ba và Lăng Tuyết ly hôn, con có ý kiến gì không?” Bắc Minh Phong hỏi.
“Không có ý kiến, bao giờ thì ly hôn?” Bắc Minh Ý hỏi
Thủy Tinh ngạc nhiên nhìn Bắc Minh Ý, không biết duyên phận mẹ con của thằng bé và mẹ thằng bé rốt cuộc mỏng manh thế nào, nghe thấy ba mình muốn ly hôn, lại có thể đồng ý. Tay cô xoa đầu thằng bé, nhưng nghĩ lại những việc Lăng Tuyết làm với Bắc Minh Ý, cô cũng mong chờ Bắc Minh Phong nhanh chóng ly hôn cho xong chuyện. Chính là lúc cô đang thẫn thờ, xe dừng lại trước cửa khách sạn.
“Chúng ta ở khách sạn đi. Như này không thể coi là về nhà. Còn có thể ở cùng Thủy Tinh, Ý Ý, như này được không con?” Bắc Minh Phong hỏi.
“Được” Ý Ý giơ hai tay lên đồng ý.
Bắc Minh Phong đỗ xe, một tay mở cửa xe ôm Bắc Minh Ý xuống xe, tay kia kéo tay Thủy Tinh, bước nhanh vào khách sạn. Phòng super vip của khách sạn thường có 3 đến 4 phòng ngủ, 3 người họ ở một phòng super vip vừa đẹp. Vào trong phòng, Ý Ý kéo Thủy Tinh đi bơi, Bắc Minh Phong đứng bên rìa bể bơi nhìn hai người, nụ cười hạnh phúc ngập trên môi anh, anh nhận thức rất rõ ràng, anh cần Thủy Tinh, cuộc đời này người anh nhất định phải cưới được là Thủy Tinh. Bất luận Thủy Tinh và George có thế nào, trước tiên anh phải ly hôn! Anh nói với Thủy Tinh, anh có việc phải ra ngoài, anh rời khỏi khách sạn.
Trong nhà Bắc Minh, Đào Dung nhìn thấy con trai mình về, tiến đến bên con trai đòi lại cháu. “Cháu ta đâu? Không phải con nói tìm thấy rồi sao?”
“Tìm thấy rồi, nhưng nó không chịu về!” Bắc Minh Phong nói.
“Nực cười! Trẻ con không chịu về nhà, là không về sao? Đây là nhà của nó!” Đào Dung nói
“Mẹ, mẹ chưa từng nghĩ, tại sao nó không chịu về nhà sao? Nó không muốn nhìn thấy Lăng Tuyết, nếu như mẹ muốn cháu mẹ về nhà, thì đồng ý cho con và Lăng Tuyết ly hôn” Bắc Minh Phong nói.
“Lăng Tuyết là mẹ đẻ của Ý Ý, con đừng nghe trẻ con nói bừa, làm gì có mẹ đẻ nào không tốt với con mình” Đào Dung nói.
“ Ý Ý biết nói, cũng rất thông minh, tự có khả năng phân biệt của mình. Mẹ, vấn đề bây giờ là như vậy, mẹ rốt cuộc muốn cháu mình hay là Lăng Tuyết?” Bắc Minh Phong đưa ra vấn đề với Đào Dung.
“Ta, ta đương nhiên muốn cháu ta” Đào Dung nói không nên lời.
“Mẹ phải đồng ý cho con và Lăng Tuyết ly hôn. Bằng không, sớm muộn lại một lần nữa không những Ý Ý bỏ nhà đi, con cũng đi cùng nó” Bắc Minh Phong nói.
Đào Dung than thở “Ta thật không hiểu nổi, Lăng Tuyết một đứa con gái tốt như vậy, sao con không thích? Trái ngược Thủy Tinh, các người đều thích. May mà nó gả cho người khác rồi, nếu không ta thật sự lo lắng con ly hôn để cưới nó.”
Trán Bắc Minh Phong nhăn lại, anh chính là muốn ly hôn để cưới Thủy Tinh.
“Vậy con đi ngả bài với Lăng Tuyết, hôm nay giải quyết xong việc ly hôn”.
“oài, ta già rồi, cũng không quản nổi việc của các con nữa, tùy các con!” Đào Dung cuối cùng vì có thể để cháu về nhà, thỏa hiệp với Bắc Minh Phong.
Trong hành lang ngoài phòng khách, Lăng Tuyết đứng dựa vào tường, cô cắn chặt lấy môi mình, tay nắm chặt, cô làm sao có thể để Bắc Minh Phong ly hôn với cô, cô phải vất vả như nào mới có được vị trí ngày hôm nay, thậm chí đến con đẻ mình sinh ra cũng không biết ở đâu. Cô làm tất cả cũng chỉ vì có thể trở thành thiếu phu nhân nhà Bắc Minh. Cô quay người đi xuống bếp.
Bắc Minh Phong ra khỏi phòng khách, dặn dò nữ giúp việc gọi Lăng Tuyết vào phòng. Anh về phòng mình trước, in thỏa thuận ly hôn ra, anh cho Lăng Tuyết một phần tài sản.
Lăng Tuyết bưng một bát canh đi vào “Anh Phong, em nghe nói tìm thấy Ý Ý rồi, nhưng không chịu về nhà. Hay là anh dẫn em đi đón thằng bé!” Cô dịu dàng nói, đặt bát canh xuống trước mặt Bắc Minh Phong.
“Không cần nữa, Lăng Tuyết tôi có việc cần bàn với cô. Tình trạng sau kết hôn của chúng ta cô cũng rất rõ rồi, tôi không muốn làm lỡ dở việc của cô. Tôi cho cô một căn biệt thự, và cho cô thêm một nghìn vạn tệ, số tiền này đủ để cô sống thoải mái cả đời rồi.” Bắc Minh Phong đặt đơn xin ly hôn trước mặt cô.
Ánh mắt Lăng Tuyết trĩu xuống “Nhưng em không nỡ rời xa Ý Ý”.
“Đừng nói cô không nỡ rời xa Ý Ý, nói thật cho cô biết, tôi tin lời của Ý Ý hơn! Vì vậy, cô còn có yêu cầu gì, nói nhanh, những gì tôi có thể đồng ý với cô, tôi đều đồng ý.” Bắc Minh Phong nói.
Ánh mắt Lăng Tuyết thu lại, rõ ràng Bắc Minh Phong đang nghi ngờ cô “Em không có yêu cầu gì, em lấy anh, không phải vì tiền. Anh chắc vẫn chưa ăn cơm, trước tiên uống bát canh đi đã, mình bàn tiếp, cho dù phải ly hôn, cũng không đến mức như gặp kẻ thù chứ, đến bữa cơm cũng nuốt không xuôi.”
“Được, tôi uống bát canh, cô xem thỏa thuận, chỗ nào không hài lòng, chúng ta sẽ sửa lại.” Anh nhấc bát canh lên uống, đó là canh tổ yến hầm táo đỏ, mặc dù là thực phẩm bổ dưỡng, nhưng không phải loại canh bổ kia. Anh uống một ngụm lớn, chỉ muốn nhanh bàn vào chủ đề.
Lăng Tuyết nhìn Bắc Minh Phong uống cạn bát cạnh, nhếch mép hài lòng.
“Anh Phong, anh xem thỏa thuận ly hôn này, chỗ này có thể thay đổi một chút được không?” Ngón tay cô đặt trên thỏa thuận ly hôn.
Bắc Minh Phong nhìn những chữ trên thỏa thuân ly hôn, không biết tại sao tầm mắt mờ đi, anh rất muốn nhìn cho rõ, nhưng tại sao đều nhìn không rõ, vài giây sau, trước mắt anh tối đen lại, anh gục trên bàn.
Lăng Tuyết cười nham hiểm, “Chồng của em xuất sắc như này, em sao nỡ dâng chồng mình cho người khác!”. Cô đứng dậy kéo cánh tay Bắc Minh Phong, kéo anh dậy, dùng cơ thể mình đỡ lấy cơ thể anh, dẫn anh từng bước từng bước ra giường, hai người rơi xuống giường.
-
Trong khách sạn, Thủy Tinh cho Ý Ý nằm lên ghế sofa bơm phồng trong bể bơi, ăn xong bữa trưa của họ. Tay Thủy Tinh lau khóe miệng cho Ý Ý, không ngờ cậu nhóc lại có thể ăn khỏe như vậy, một phần lớn humberger bị cậu ta ăn sạch.
“Cục cưng, con ăn no rồi, chúng ta đi chơi trò chơi đi” Ý Ý nhìn Thủy Tinh giống như vừa sống lại.
“Chúng ta đi chơi, hôm nay con muốn chơi gì, ta sẽ chơi cùng” Thủy Tinh nói, cô nhìn mặt trời bên ngoài cửa sổ, dự tính trước khi trời tối về nhà xem George là ổn.
Hai người vừa bước vào phòng vui chơi, thì nghe thấy tiếng báo động lớn trong hành lang vang lên.
“Không được! Cháy! Ý Ý, chúng ta chạy nhanh!” Thủy Tinh ôm lấy Bắc Minh Ý lao ra khỏi phòng. Mọi người chạy náo loạn trong hành lang, khói dày đặc, khói đập thẳng vào mắt mũi, không nhìn thấy đường. Cánh tay Thủy Tinh ôm chặt lấy Ý Ý, bò trên nền, bên dưới làn khói còn có quá ít không khí, họ phải nghĩ cách chạy đến đường cứu trợ, bằng không không bị cháy chết cũng bị ngạt chết. Đột nhiên, một bàn tay lớn túm lấy cái cổ mảnh mai của cô từ phía sau.........................
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...