Trong phòng làm việc của Bắc Minh Phong, Lăng Tuyết cầm theo bình canh bổ đi vào.
“Anh Phong, mẹ bảo em đem canh bổ tới cho anh. Anh uống lúc còn nóng đi.” Lăng Tuyết nói.
“Đặt xuống đi, cô có thể đi rồi.” Mặt của Bắc Minh Phong không chút cảm xúc.
“Mẹ bảo em nhìn anh uống hết mới được đi.” Lăng Tuyết cúi thấp đầu, bộ dạng khó xử.
Chân mày của Bắc Minh Phong nhíu lại, vươn tay mở nắp của chiếc phích giữ ấm ra, ánh mắt nhìn vào thứ nước canh chứa đầy các bộ phận hình trụ của động vật.
Máu anh xém chút chảy ngược rồi!
Hai ngày nay bị Đào Dung ép anh uống loại canh này, mà anh lại không muốn đụng vào Lăng Tuyết, chỉ có thể uống canh rồi vờ như canh không có hiệu quả, chỉ có anh biết, canh rất có hiệu quả, anh sắp khỏe tới chảy máu mũi luôn rồi.
Anh cầm phích giữ ấm lên, ngửa đầu uống canh, mấy thứ bộ phận hình trụ đó của động vật khiến anh thấy gớm đến mức không muốn ăn nữa.
“Tôi uống rồi, cô có thể đi rồi.” Anh bỏ phích xuống rồi nói.
“Ừm cái đó…mẹ nói là, bắt anh ăn hết thịt trong đó. Mẹ nói như vậy mới hữu hiệu.” Lăng Tuyết nói.
“Cô kêu tôi ăn đồ vật này của động vật à? Có thấy gớm hay không vậy?” Giọng nói của Bắc Minh Phong đột nhiên lạnh lẽo.
“Anh Phong đừng tức giận, đây không phải em nói đâu, là mẹ nói đó. Nếu em không làm theo lời mẹ thì mẹ sẽ tức giận mất.” Lăng Tuyết nói.
“Đi nói với mẹ tôi, tôi ăn không vô, muốn ăn thì bà ấy tự mình ăn đi.” Bắc Minh Phong lạnh lùng nói, lúc này cơ thể của anh bốc lên ngọn lửa kỳ lạ, cho dù là Lăng Tuyết đứng trước mặt anh thì anh đều có thể có cảm giác rồi.
“Em biết rồi, em đi giải thích với mẹ. Khóe miệng anh dính gì đó kìa, em lau giúp anh.” Lăng Tuyết nói rồi cầm chiếc khăn tay lên, bước qua lau khóe miệng cho anh.
Cô ta sải bước đi về phía anh, cúi người lau khóe miệng cho anh, cố ý áp sát người mình xuống, để anh có thể từ cổ áo của cô ta mà nhìn thấy đường cong mê người của mình.
Khóe môi của Bắc Minh Phong giật mạnh, khốn khiếp, bây giờ cho anh cả một con lợn mẹ thì anh cũng nhịn không nổi nữa, Lăng Tuyết còn làm động tác này với anh?
Anh là đàn ông, có một người đàn ông bình thường nhất đi chăng nữa thì anh cũng không chịu được đâu biết không!
Chính trong lúc anh giơ tay chặn lấy tay của Lăng Tuyết, Lăng Tuyết đột nhiên trẹo chân một cái, té ngồi trên đùi của anh.
Lăng Tuyết ngay lập tức đã cảm nhận được trạng thái của đàn ông, cô ta vui mừng nhìn phản ứng của anh, cuối cùng cũng đợi được ngày anh có phản ứng với cô ta rồi!
“Anh Phong, xin lỗi, chân của em bị trẹo, không làm đau anh chứ?” Tay cô ta cố tình sờ vào nơi không thể đụng vào của người đàn ông.
Sắc mặt của Bắc Minh Phong đột nhiên chuyển thành màu đỏ, hận không thể xé nát đồ của Lăng Tuyết, hung hăng leo lên người cô ta.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị người đẩy ra, cô gái nhỏ hùng hùng hổ hổ xông vào.
“Bắc Minh Phong!” Âm thanh của Thủy Tinh xộc vào phòng, tiếp theo đó thì cô im bặt.
Lăng Tuyết ngồi trong lòng của anh, mà anh còn thoải mái ôm lấy Lăng Tuyết, không cần nghĩ cũng biết họ tiếp theo sẽ làm những gì rồi.
Rõ ràng là cô đã làm phiền chuyện tốt của người ta.
Khóe môi cô giật giật, nếu như không phải vì Diệp Phi, cô có chết cũng sẽ không đến gặp Bắc Minh Phong.
“Cô tới làm gì?” Lăng Tuyết nhìn Thủy Tinh xông vào phòng, cô ta rít lên.
Thủy Tinh hít một hơi thật sâu, tới sao thì tới vậy, dù sao cũng đã xông vào rồi, cô cũng không thể lui ra ngoài.
“Tôi tới tìm Bắc Minh Phong! Ha ha, Lăng Tuyết, cô thiếu đàn ông tới mức nào, ban ngày ban mặt đều có thể bám lấy đàn ông làm chuyện đó trong phòng làm việc.” Cô không khách khí mà độp lại.
Sắc mặt Lăng Tuyết cứng đờ, “Chúng tôi là vợ chồng, có làm gì thì cũng là hợp pháp mà?”
Cô ta thiếu chứ, rất thiếu đàn ông! Nếu không thì làm sao cô ta nghĩ đến việc dùng cách này chứ?
“Tôi tìm Bắc Minh Phong có việc.” Thủy Tinh lạnh lùng nói.
“Cô đợi ở ngoài đi! Chúng tôi làm xong chuyện vợ chồng thì sẽ gặp cô.” Lăng Tuyết nói.
“Tôi không có thời gian để đợi, không thì hai người vừa làm tôi vừa nói vậy. Hai người bắt đầu đi!” Thủy Tinh đặt mông ngồi xuống ghế sofa, bộ dạng như sắp xem kịch hay vậy.
Khóe miệng của Lăng Tuyết giật mạnh, cô ta đều đã có sẵn ý nghĩ muốn xé xác cô rồi, Thủy Tinh muốn xem show người thật của bọn họ sao?
“Anh Phong, anh kêu người đuổi cô ta đi đi!” Cô ta kéo cánh tay của Bắc Minh Phong, nói một cách rất ấm ức.
Sắc mặt của Bắc Minh Phong vẫn luôn trầm mặc, không ai biết anh đang nghĩ gì cả.
“Đuổi cô ấy đi, cô ấy quay lại làm phiền thì sao? Cô về trước đi, chuyện của chúng ta tối nói tiếp.” Anh dùng tay đẩy cô ta đứng lên.
Lăng Tuyết suýt nữa tức hộc máu, chuyện tốt của mình đã bị Thủy Tinh phá đám rồi!
Nhưng mà lời của anh nói ra, cô ta cũng không thể ở lì không đi, chẳng lẽ phải thật sự biểu diễn show người thật ngay trước mặt Thủy Tinh cho cô xem hay sao.
“Được, vậy em về nhà đợi anh!” Cô ta cầm phích giữ ấm, đi về phía cửa, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Thủy Tinh một cái.
Cô ta ngược lại không lo lắng Thủy Tinh và Bắc Minh Phong, dù sao thì Thủy Tinh biết người đụng tàn phế chân của George là người của Bắc Minh Phong, cho nên Thủy Tinh còn không kịp hận chết Bắc Minh Phong nữa là, càng không cần nói tới việc khiến Thủy Tinh chấp nhận Bắc Minh Phong.
Tốt nhất là Thủy Tinh đến gây sự Bắc Minh Phong, như vậy thì sẽ đẩy Bắc Minh Phong vào vòng tay của cô ta.
Cô ta sải bước ra khỏi phòng.
Khóe miệng của Thủy Tinh dần hiện ra nét lạnh lùng, Bắc Minh Phong và Lăng Tuyết ân ái với nhau như vậy, buổi tối không đủ, còn phải bù thêm một phát giữa thanh thiên bạch nhật.
Ánh mắt sắc bén của cô nhìn anh, “Diệp Phi có chuyện rồi, anh giúp nói một tiếng với Mộ Thương Nam, thả Diệp Phi ra. Diệp Phi sẽ không giết Mộ Dã đâu, chuyện đó không phải Diệp Phi làm.”
Bắc Minh Phong nhìn cô gái nhỏ đứng cách mình không xa, đáy mắt suýt chút nữa bốc cháy rồi.
Cô chỉ là vì Diệp Phi mới đến tìm anh!
“Em nói không phải thì không phải sao? Nhà của Mộ Thương Nam suýt chút nữa bị diệt môn, Diệp Phi là tình nghi lớn nhất, anh dựa vào đâu mà kêu Mộ Thương Nam thả người?” Anh lớn tiếng nói.
“Anh biết, Diệp Phi và Mộ Thương Nam yêu nhau trong quá khứ, làm sao Diệp Phi có thể giết cả nhà của Mộ Thương Nam được?” Thủy Tinh phản bác.
“Chính bởi vì đã từng yêu, cho nên mới càng có khả năng giết cả nhà Mộ Thương Nam đó chứ? Bởi vì yêu không thành sinh đố kỵ mới giết người! Đừng quên rằng, năm đó Mộ Thương Nam suýt chút nữa mất mạng vì Diệp Phi! Diệp Phi thà đi cùng Mộ Ly, nhìn Mộ Thương Nam chết cũng không chịu ở cùng với Mộ Thương Nam!” Bắc Minh Phong nói.
Việc này anh mãi mãi sẽ không tha thứ cho Diệp Phi, anh em tốt của anh suýt nữa thì toi mạng, còn cô gái mà anh em tốt dùng cả tính mạng để bảo vệ lại bỏ đi cùng người đàn ông khác.
Cho nên, anh mới mãi vẫn không nói chuyện quá khứ cho Mộ Thương Nam biết, chỉ sợ Mộ Thương Nam không chấp nhận được sự thật tàn nhẫn đó.
Thủy Tinh tức đến đứng phắt dậy tiến về phía anh, “Tôi có thể dùng mạng của mình để đảm bảo không phải Diệp Phi! Diệp Phi cũng bị thương rồi, chị ấy cũng bị đánh rồi, anh cảm thấy chị ấy có thể tự đánh ngất mình sao? Nhất định là có người hại chị ấy!”
“Bất kể như thế nào thì đều là chuyện của nhà Mộ Thương Nam, anh không tiện tham dự vào, hơn nữa anh cũng không có quyền ra lệnh cho Mộ Thương Nam.” Bắc Minh Phong nói.
Thủy Tinh thu ánh mắt lại, “Vậy anh nghĩ cách cho tôi gặp Mộ Thương Nam, tôi đi giải thích với anh ta, như vậy là được rồi chứ gì?”
Tay của Bắc Minh Phong nắm lấy cánh tay của Thủy Tinh, cánh tay của anh dùng lực kéo cô vào lòng mình, để cô ngồi lên đùi anh, hơi thở nóng bỏng của anh phà lên phía sau tai của cô, “Muốn kêu anh giúp thì cũng phải trả một ít giá chứ, làm cùng anh một lần, anh sẽ đưa em đi gặp Mộ Thương Nam.”
Anh đưa tay luồn vào váy của cô gái nhỏ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...