Tim của Thủy Tinh cứng lại, George lại mời Bắc Minh Phong, giống như một nhát dao đâm vào trái tim của cô vậy, “Tại sao phải mời anh ta?”
George ôm lấy Thủy Tinh, để cô ngồi lên đùi anh, “Em không hiểu dụng ý của anh sao? Bây giờ tất cả mọi người đều nghĩ rằng em và Bắc Minh Phong hại anh, anh mời anh ta tham gia hôn lễ chính là muốn để em và anh ta cắt đứt quan hệ. Quý tộc Châu Âu có đặc quyền, bọn họ không bắt được Bắc Minh Phong nhưng sẽ làm khó em, nếu như đưa em đến Tòa án Quý tộc Châu Âu thì em sẽ bị xử ngồi tù. Đây cũng là nguyên nhân tại sao anh lại gấp rút kết hôn, anh vốn không muốn nhốt em lại, anh là muốn bảo vệ em, em có được thân phận là vợ anh rồi thì họ chỉ có thể chĩa mũi dùi vào Bắc Minh Phong thôi, sẽ không làm khó em nữa. Em hiểu không?”
Thủy Tinh gật đầu, “Em biết anh đều tính toán cho em. Cảm ơn anh, George.”
“Chúng ta sắp thành vợ chồng rồi, giữa chúng ta không cần nói cảm ơn nữa, anh hỏi qua bác sĩ rồi, vết thương của anh không ảnh hưởng đến năng lực của anh, đợi vết thương của anh khỏi rồi thì chúng ta sẽ sinh thật nhiều con.” George nói.
Thủy Tinh cong khóe môi một cách khó khăn, đầu cúi xuống, không để cho George thấy sự đau thương lướt qua trong đáy mắt của cô, ngày mai cô sẽ lấy George rồi.
—
Diệp Phi bị nhốt trong phòng của Mộ Thương Nam, thời gian cả ngày chỉ dành cho việc nằm thôi.
Tay của cô gõ gõ đầu mình, gõ cả một ngày cô cũng không nghĩ ra cách trốn khỏi đây, chết tiệt, điêu quá rồi!
Đúng lúc cô đang buồn rầu thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa kính.
Cô ngồi dậy nhìn ra cửa sổ thì nhìn thấy thân hình nhỏ nhỏ của Mộ Dã, trên người nó đang buộc một sợi dây thừng, vừa nhìn đã biết là nó leo từ trên lầu xuống.
“Mộ Dã!” Cô vội bước về phía cửa sổ, nhưng mà cô không cảm thấy sự xuất hiện của Mộ Dã giúp ích được gì cho cô.
Dù sao thì cô sớm cũng đã thử nghiệm qua rồi, cửa sổ cũng là khóa vân tay, cũng có nghĩa là, cô không mở được!
Cho nên Mộ Dã tới thì cũng không cứu cô ra được.
Khóe miệng của Mộ Dã cong cong cười nhìn Diệp Phi, chân đạp lên bệ cửa sổ, cậu lấy ra con dao cắt thủy tinh từ túi đồ nghề vắt trên eo ra, con dao cắt kim loại này là chuyên dùng để cắt thủy tinh.
Con dao cắt thủy tinh cắt lớp kính trên cửa sổ ra, mũi dao đi đến đâu thì đều xuất hiện một đường cắt thật sâu, Mộ Dã men theo bốn phía của khung cửa sổ để di chuyển con dao, giống như cắt đậu phụ vậy, trong chốc lát đã cắt xong lớp kính.
Cánh tay nhỏ của cậu vẫy vẫy Diệp Phi, ý bảo Diệp Phi đỡ tay lên tấm kính, nắm đấm nhỏ của cậu đập vào bốn góc của cửa sổ.
Một âm thanh đứt gãy trong trẻo vang lên, cả lớp kính tróc ra khỏi khung cửa sổ.
Một tay Diệp Phi cẩn thận đỡ lấy lớp kính, tay kia cầm lấy mép kính gỡ xuống rồi đặt xuống đất.
Mộ Dã chui vào từ khung cửa sổ, “Ha ha, Phi Phi, con giỏi không?”
Diệp Phi ôm lấy Mộ Dã, hôn lấy hôn để vào gương mặt nhỏ của cậu, “Mộ Dã tuyệt vời! Lần này thì cô có thể bỏ đi rồi!”
“Sớm đã nói với cô bố của con không phải người rồi! Con dẫn cô đi, chúng ta đi phiêu bạt chân trời!” Mộ Dã nói một cách già dặn.
Diệp Phi suýt chút cười đau bụng, năm đó cô từng mơ tưởng, một ngày nào đó trong tương lai, chân mệnh thiên tử của cô sẽ cưỡi mây ngũ sắc đến đón cô, dẫn cô đi phiêu bạt chân trời.
Nhưng mà, thật sự đợi đến khi có người nói với cô câu này thì lại là một cậu nhóc năm tuổi!
Tay của cô xoa xoa đầu đứa nhỏ, “Được thôi, Phi Phi và con đi phiêu bạt chân trời! Nhưng mà chúng ta đi thế nào đây?”
“Dây thừng của con đủ dài, chúng ta cứ theo dây thừng mà trèo xuống mặt đất, bây giờ trời tối, thời gian đi tuần tra của vệ sĩ là hai mươi phút một lần, bây giờ họ sắp tới rồi, chúng ta đợi họ đi qua rồi thì có thể đu dây thừng xuống bỏ trốn rồi!” Mộ Dã nâng cổ tay nhỏ của mình lên xem thời gian chuẩn xác trên chiếc đồng hồ đeo tay của cậu.
Diệp Phi không thể không phục đứa trẻ nhỏ này, cô cảm giác Mộ Dã thật tình không chỉ là hacker, mà quả thực là hiệp khách!
Trong đầu cô tưởng tượng ra hình dáng trưởng thành của cậu nhóc, có khi vừa đẹp trai vừa tài giỏi như đặc công quốc gia trong phim điện ảnh hay không?
Quả nhiên vệ sĩ đi tuần tra qua cửa sổ của họ rất đúng giờ.
“Phi Phi, nhanh lên, chúng ta phải vượt qua được bức tường chắn trong 20 phút đó!” Ánh mắt của Mộ Dã nhìn chăm chú bức tường chắn, trời ơi, chỉ cần họ có thể vượt qua được bức tường này là có thể chạy thoát rồi.
Diệp Phi bám lấy dây thừng đi theo Mộ Dã, bò ra từ cửa sổ, nhanh chóng trèo xuống mặt đất, hai người chạy về phía bức tường, Mộ Dã lấy nanh vuốt móc của mình ra, móc vào bức tường, để Diệp Phi ôm chặt lấy eo của cậu.
Chiếc móc vuốt này có chức năng thu dây tự động, chỉ cần ấn công tắc thì nó sẽ tự mình thu dây lại, họ chỉ cần đạp chân lên tường thật nhanh thì có thể bay lên bức tường rồi.
Hai người ngồi trên thành tường thở ra một hơi, Mộ Dã móc nanh vuốt nào trong bức tường, dẫn theo Diệp Phi, cầm lấy sợi dây để nó trượt xuống mặt đất bên ngoài bức tường.
Mà lúc này, vệ sĩ tuần tra vừa hay lại trở về cửa sổ nơi Diệp Phi ở.
“Yay!” Diệp Phi và Mộ Dã vui mừng đập tay nhau, chúc mừng bản thân đã chạy thoát rồi.
“Hai mươi phút mới lần mò ra ngoài được, với tốc độ này thì bị bắt là chuyện thường. Đã sớm kêu con chăm chỉ luyện võ công giảm cân rồi. Mập như thế này, chạy cũng chạy không nổi, rốt cuộc là có chỗ nào giống bố chứ?”
Âm thanh của người đàn ông vang lên phía sau lưng Diệp Phi và Mộ Dã, giống như một tia sét đánh ngang đầu của họ vậy.
Nụ cười trên gương mặt hai người đông cứng lại, từ từ quay đầu ra nhìn người đàn ông phía sau như hai con rối.
Mộ Thương Nam đứng dựa vào chiếc xe không chút lo âu nào, nhìn hai người họ với bộ dạng như xem kịch hay vậy, dường như anh đã dừng ở đây rất lâu rồi.
Gương mặt nhỏ của Mộ Dã không nhịn được nữa, “Ai mập chứ? Người ta chỉ là có chút thịt thôi! Bố à, bố chơi xấu, bố tới rồi mà còn đứng nhìn con chạy ra nữa!”
Gương mặt nhỏ của cậu đỏ bừng lên, quả thực là mất mặt chết đi được, chạy ra rồi mới bị bắt, còn không bằng với việc vừa bắt đầu đã bị bắt.
“Bố chơi xấu thế nào? Sớm đã kêu con thành thật rồi. Đấu với bố, con còn non lắm! Không biết trong nhà có camera giám sát sao?” Mộ Thương Nam nói.
“Con biết mà, con đã hack camera giám sát rồi!” Mộ Dã dẫu cái miệng nhỏ lên nói, cậu suy nghĩ rất chu toàn rồi còn gì nữa?
“Con tưởng con có thể nhìn thấy hết tất cả camera giám sát sao? Ha ha, con đang sỉ nhục trí thông minh của bố đấy! Đồ ranh con, luyện tập hai mươi năm nữa rồi hẵng tới đấu với bố!” Mộ Thương Nam búng tay một cái, gọi một người thuộc hạ qua.
“Nếu tiểu thiếu gia đã không thích phòng có cửa sổ, vậy thì tìm cho nó một căn phòng không có cửa sổ đi.” Anh ra lệnh.
“Dạ!” Thuộc hạ của Mộ Thương Nam nhận lệnh.
“Con không muốn căn phòng không có cửa sổ! Bố ngược đãi đóa hoa của Tổ quốc, con phải kiện bố!” Mộ Dã không cam tâm hét lớn lên.
“Tổ quốc có đóa hoa là con như vậy sao? Tổ quốc bi ai chết rồi!” Mộ Thương Nam vẫy tay bảo thuộc hạ bắt cậu đi.
“Bố không phục! Có bản lĩnh thì chiến tiếp đi!” Mộ Dã la lớn.
“Xin lỗi, phục hay không phục, thì đời này bố vẫn là bố của con!” Mộ Thương Nam lạnh lùng, tiểu tử thúi dám hét bố với anh, khỉ khô, anh là bố của nó đó biết không?
Anh quay đầu nhìn Diệp Phi, ánh mắt nheo lại, thân hình cao lớn áp xuống, “Lừa gạt dẫn con trai tôi bỏ trốn, cô nói tôi phải trừng phạt cô như thế nào đây?”
Diệp Phi có cảm giác thật chó chết, “Ai kêu anh nhốt tôi lại chứ! Còn nữa, anh dựa vào cái gì mà phạt tôi?”
Khóe miệng của Mộ Thương Nam cười lạnh, “Dựa vào việc tôi là người đàn ông của cô, nếu đã không nghe lời, thì tôi sẽ làm đến khi cô chịu nghe lời, về phòng nằm ngay ngắn cho tôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...