45238.Cổ họng Mộ Thương Nam nghẹn lại, một câu “bố chồng” của người phụ nữ đáng chết này làm cho anh muốn hủy thiên diệt địa!
Anh còn muốn nói gì nữa thì Diệp Phi đã cúp điện thoại.
“Nha đầu này, em muốn chết hả!” Anh tức giận hô lên.
Diệp Phi cúp điện thoại, đem điện thoại thả lại trong túi da: “Chiếc xe này cô nhận trước. Ngày nào đó con dành thời gian để cho người nhà đến lái đi.”
Cô chẳng qua là chọc giận Mộ Thương Nam thôi, cũng không cần quà tặng quý giá của người khác đến vậy.
“Tiểu Phi Phi, con là đàn ông, quà tặng rồi sẽ không lấy về.” Bàn tay nhỏ bé của Mộ Dã nắm lấy ta Diệp Phi, mang cô lên xe: “Chúng ta đi đâu hẹn hò đây?”
Diệp Phi lái xe chạy thẳng tới bệnh viện của mình, cô còn có bao nhiêu chuyện phải xử lý đây!
“Không đi hẹn hò được. Bệnh viện của cô còn bị cha con niêm phong đây. Cô phải đi chỉnh sửa tài liệu rồi để Cục Y tế hủy bỏ niêm phong.”
Mộ Dã xoay chuyển đầu óc: “Con gọi điện cho người của Cục Y tế, để bọn họ hủy bỏ niêm phong.”
“Con ư?” Diệp Phi kinh ngạc nhìn cậu bé bên người.
Mộ Dã đắc ý ngẩng cao đầu: “Cô nghi ngờ năng lực của con à? Hừ! Con liền chứng minh cho cô thấy!”
Cậu bé cầm điện thoại tìm ra số điện thoại của Cục trưởng Cục Y tế, sau đó thao tác gì đó trên điện thoại di động của mình rồi mới gọi điện thoại.
“Xin chào tổng giám đốc Mộ!” Cục trưởng thấy số điện thoại của Mộ Thương Nam liền vội vàng chào hỏi.
Mộ Dã ho nhẹ một tiếng: “Hủy bỏ niêm phong bệnh viện của Diệp Phi.”
“A? Bệnh viện đó là do chính ngài ra lệnh cho chúng tôi niêm phong mà.” Cục trưởng liền nói.
“Tôi biết, cho nên tôi để cho các ngươi hủy bỏ niêm phong, có gì sai sao?” Mộ Dã hỏi.
“Không, không sai! Bây giờ tôi liền hủy bỏ.” Cục trưởng vội vàng nói.
“Thuận tiện thông báo các bệnh viện lớn cũng tới chúc mừng bệnh viện của Diệp Phi khai trương!” Mộ Dã tiếp tục phân phó.
“Dạ! Dạ!” Cục trưởng nghe lời nhận lệnh.
Mộ Dã cúp điện thoại, lắc lắc điện thoại khoe khoang ở trước mặt Diệp Phi.
Diệp Phi há hốc miệng kinh ngạc: “Ông ta làm sao có thể coi con là cha con thế?”
“Bởi vì con sử dụng kỹ thuật đổi giọng, như vậy Cục trưởng nghe con nói chuyện lại giống như là giọng nói của cha vậy. Hơn nữa điện thoại của con còn chèn số điện thoại của cha, cho nên ông ta đến chết cũng không thể nghĩ ra được là con giả mạo cha con đâu.” Mộ Dã vênh mặt đắc ý, không uổng là hacker.
Chèn số điện thoại, đổi giọng, mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ. Cậu đã sớm bắt chước thanh âm của cha mình được rồi, từng giây từng phút đều có thể biến thành Mộ Thương Nam!
Diệp Phi đau đầu từng cơn, nhìn Mộ Dã như nhìn quái vật. Trước kia cảm thấy chỉ số thông minh của Mộ Thương Nam đã khong phải người rồi, không nghĩ đến cậu bé này còn kinh khủng hơn!
Được rồi, cô thừa nhận cô là người bình thường, cô không thể hiểu nổi thế giới của những người siêu việt! Nhưng có một điều mà cô dám khẳng định, tiểu tử này trưởng thành nhất định sẽ là mầm họa.
“Cảm ơn con đã giúp cô một việc lớn như vậy.” Cô nhanh chóng lái xe về bệnh viện.
Nhưng mà, những giỏ hoa từ bệnh viện khác đưa tới chúc mừng còn sớm hơn.
Cô lúng túng nhìn một đống người ngoài cửa bệnh viện đang chờ cô, mở cửa để mọi người đi vào.
Cũng may bên cạnh cô còn có Mộ Dã. Cậu bé này cứ như Doraemon vậy, lúc nào cũng có thể khiến cô bất ngờ. Bánh ngọt, trái cây, rượu vang,… dường như đều đưa tới lúc đó.
Mặc dù thời gian rất gấp nhưng bệnh viện của cô cuối cùng cũng được khai trương.
Cô cầm cây kéo ra cắt sợi dây ruy băng khai trương. Tiếng pháo dây vang lên theo.
“Để chúc mừng bệnh viện nhà họ Diệp khai trương, chúng tôi sẽ khám bệnh miễn phí ba ngày! Mọi người có chỗ nào không thoải mái đều có thể đến khám bệnh!”
Trong đám người bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, không ít người nghe thấy khám bệnh miễn phí cũng tới tìm bác sĩ khám bệnh.
Cũng may các bác sĩ tới kịp thời, không làm trễ nải thời gian khám bệnh cho bệnh nhân.
Diệp Phi ở trong bệnh viện xem xét một vòng, nhìn các phòng bệnh đông đúc náo nhiệt, môi bất giác cong lên cười tươi.
Trời ạ! Cô thật hy vọng có thể để cho Mộ Thương Nam nhìn thấy. Nếu như anh ta biết chân tướng hoặc tận mắt nhìn thấy một màn này, không biết có giận đến tắc thở không nữa?
Ánh mắt cô tìm Mộ Dã mới phát hiện cậu bé đang ăn bánh ngọt nhồm nhoàm.
Cô đi tới, lau một chút kem bơ dính trên khóe miệng cậu nhóc: “Ăn từ từ thôi, lấm lem như con mèo vậy!”
“Chiếc bánh hạt dẻ cười này ngon lắm, cô ăn thử một miếng xem!” Mộ Dã cầm nĩa nhỏ xắn một miếng bánh ngọt đưa đến miệng cô.
Diệp Phi trong lòng ngọt ngào, cười nhìn Mộ Dã: “Cảm ơn con, bạn trai nhỏ của cô.”
“Tiểu Phi Phi, con làm nhiều chuyện như vậy, cô có phải hay không nên thưởng cho con một chút?” Mộ Dã liếm môi của mình.
Diệp Phi cười nhẹ ra tiếng, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của Mộ Dã một cái: “Tốt lắm, thưởng cho con!”
Mộ Dã mím môi thành một đường thẳng, có chút buồn rầu. Lúc nào mới được mất nụ hôn đầu đây? Lại là hôn mặt!
Mà người đàn ông tức giận toàn thân kia đi về phía Diệp Phi.
Diệp Phi thấy thân ảnh màu đen đè xuống, ngước mắt liền nhìn thấy Mộ Thương Nam. Choáng váng, cô là muốn nhìn thấy dáng vẻ anh bị tức chết, nhưng mà anh đến nhanh quá đi?
“Mộ Dã, con đi về nhà cho cha! Con dám dùng danh nghĩa của cha gọi điện cho Cục trưởng, cả chuyện nghỉ học ở nhà trẻ nữa. Chúng ta về nhà tính sổ!” Mộ Thương Nam lạnh lẽo nói.
Mộ Dã không phục ngước cái đầu nhỏ lên: “Dựa vào cái gì mà tính sổ với con. Con đã năm tuổi, có thể tự xử lý vấn đề của mình! Con không muốn đi nhà trẻ!” Mộ Dã kháng nghị.
“Tôi cũng cảm thấy nhà trẻ không thích hợp với Mộ Dã. Chỉ số thông minh của cậu bé quá cao, cậu bé có thể học nhảy cấp, trực tiếp học tiểu học đi.” Diệp Phi nói.
Để cậu nhóc tiểu yêu này đi nhà trẻ đọc truyện cổ tích thì đúng là sai lầm rồi. Cậu nhóc này từng giờ từng phút đều muốn công kích mạng internet nhà người ta đấy.
“Con trai tôi, tôi có quyền chi phối nó làm gì! Người đâu, đem thiếu gia đưa về nhà!” Mộ Thương Nam ra lệnh.
“Con không đi! Con không đi!” Mộ Dã bị vệ sĩ ôm. Thân thể nho nhỏ giãy dụa trong ngực vệ sĩ, chỉ hận mình dáng dấp quá chậm.
“Anh muốn đem Mộ Dã như thế nào?” Diệp Phi túm lấy Mộ Thương Nam, không khỏi đau lòng cho Mộ Dã, chỉ sợ cậu bé bị đánh.
Mộ Thương Nam lật ngược tay bắt lấy cánh tay Diệp Phi: “Quan tâm con trai tôi ư? Em có thân phận gì mà quan tâm? Hay là quan tâm đến mình trước đi?”
Anh kéo Diệp Phi đi thẳng về phía phòng khám khoa tiết niệu.
“Anh làm gì? Buông tôi ra!” Diệp Phi giùng giằng, muốn rút cánh tay mình ra.
Mộ Thương Nam bắt Diệp Phi đi vào phòng, tiện tay đóng cánh cửa phòng lại: “Em nói tôi làm gì?”
Thân ảnh cao lớn của anh đè xuống, bao vây người phụ nữ nhỏ ở giữa cánh cửa.
Diệp Phi cảm thấy nguy hiểm: “Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, trong bệnh viện bây giờ đều là người. Hét lên là bọn họ đều có thể nghe thấy!”
Mộ Thương Nam cong khóe môi: “Phải không? Tôi tìm bác sĩ khám bệnh, bác sĩ từ chối khám sao? Em muốn hét lên như vậy cũng được thôi! Khám bệnh miễn phí ba ngày đều là lừa dối!”
“Không phải, khám bệnh miễn phí là thật!” Diệp Phi chỉ cảm thấy nhức đầu, cãi vã với người đàn ông này cô không bao giờ thắng nổi: “Được rồi, anh muốn khám bệnh đúng không? Cởi quần đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...