Mộ Thương Nam xoa đầu Diệp Phi,”Sợ rồi? Nếu như cô chắc chắn chết, muốn cùng ai chết vậy?”
ĐỈnh đầu Diệp Phi vạch ra 1 mảng vạch đen, “Tôi muốn sống. Chúng ta phải làm thế nào? Chiếc dù to như vậy đi qua đi lại máy bay sẽ nhìn thấy chúng ta chứ?”
Vấn đề quỷ gì của người đàn ông, cô bị anh ta hỏi thật sự lo lắng sẽ chết ở đây.
Tay Mộ Thương Nam giữ chặt đầu người phụ nữ,”nếu tôi chắc chắn chết cùng 1 người, tôi sẽ muốn cùng cô chết, nếu giữa 2 chúng ta chắc chắn 1 người có thể sống, tôi sẽ để cho cô sống tiếp.”
Anh ta cúi đầu hôn lên môi người phụ nữ, anh ta sao nỡ để cô chết?
Tim Diệp Phi đập thình thịch đâm vào sườn mình, từ trước đến nay không ai sẽ vì cô mà nhường lại cơ hội sống của bản thân.
Cô sững sờ bị người đàn ông hôn, nụ hôn của anh ta dịu dàng như thể cơn gió trong tháng 4 đang thổi vào tim cô, lại vừa giống con côn trùng ăn cô từng chút một.
Cô quỳ gối trong lồng ngực rộng lớn của người đàn ông, nhưng mà cảm giác quen thuộc đó lại xuất hiện, tay cô mất khống chế muốn gỡ mặt nạ của người đàn ông xuống, bởi khi bị anh ta hôn, trong đầu cô toàn bộ đều là Mộ Thương Nam.
Cảm giác được người phụ nữ đưa tay lên, tay của Mộ Thương Nam bắt lấy tay người phụ nữ, cùng cô 10 ngón đan vào nhau, không cho cô chạm vào mặt nạ bạc trên mặt anh ta.
“Chúng ta xuất phát.” Anh ta nói rồi từ trong ba lô lấy ra 1 cuộn đồ, ném lên mặt biển ấn chuyển động công tắc.
Mắt Diệp Phi mở to hết cỡ, nhìn chằm chằm vào cuộn nhựa tự động thổi phồng thành 1 chiếc bè cao su.
Mộ Thương Nam đẩy Diệp Phi lên bè cao su, tự mình nhảy lên trên.
Kem chống nắng được nhét vào tay Diệp Phi, cho cô bôi bảo vệ làn da.
Diệp Phi hiếu kỳ nhìn ba lô của người đàn ông, anh ta giống như biến thân thành Đô rê mon, đồ cô cần dùng đến, anh ta đều có thể ngay lập tức đưa cô.
Mộ Thương Nam dùng điện thoại định vị vị trí hiện tại, ấn công tắc bè cao su, bè cao su được lái đi tốc độ nhanh.
Diệp Phi ngồi trong lều trên chiếc bè cao su, chỉ cảm thấy đây không giống trốn chạy, càng giống đang du lịch hơn.
Nơi xa truyền đến tiếng nổ đùng đoàng cực lớn, cô nhìn thấy máy bay của Dạ Thần rơi xuống mặt biển, trên không trung bay bồng bềnh rất nhiều dù, nhưng xa quá, cô nhìn không rõ bên trong có Dạ Thần không, có điều cho dù Dạ Thần còn sống, cũng không bắt được cô nữa rồi.
Người đàn ông này là ai? Ánh mắt cô lại thắc mắc trên khuôn mặt người đàn ông, trong đầu không ngừng đưa hình dáng Mộ Thương Nam và anh ta dung hợp lại với nhau.
Nhưng, nếu anh ta là Mộ Thương Nam, tại sao anh ta không nói với cô?
“Sao lại nhìn tôi như vậy? Yêu tôi rồi?” Mộ Thương Nam 1 bên lái bè cao su, 1 bên hỏi người phụ nữ, cảm giác được ánh mắt nhìn nghi hoặc của người phụ nữ.
“Tôi đang nghĩ, anh là trai bao, sao lại có bản năng lớn như vậy?” Diệp Phi do thám hỏi.
“Tôi không phải trai bao, hôm đó tôi có việc mới tới tiệm trai bao. Kết quả bị cô hiểu lầm thành trai bao rồi. Tôi là người đứng đầu của Liên Minh. Liên Minh là 1 tổ chức thương nghiệp, chúng tôi gom rất nhiều tập đoàn công ty lớn liên hợp với nhau, đối kháng với Ám Dạ.” Mộ Thương Nam nói.
“Ám Dạ là cái gì?” Diệp Phi hoàn toàn nghe không hiểu.
“Người đàn ông mua cô, Dạ Thần chính là chủ nhân Ám Dạ, ông ta vẫn luôn muốn lũng đoạn kinh tế thế giới, Ám Dạ cũng là 1 liên minh thương nghiệp, nhưng công ty tập đoàn của ông ta, sáp nhập ác ý, chỉnh các công ty khác phá sản sau đó mua lại giá thấp, rất nhiều công ty bị bọn họ hại.” Mộ Thương Nam giải thích.
Diệp Phi giờ mới hiểu, có điều những điều này với cô xa với lắm, tất cả đều là việc bình thường cô không tiếp xúc tới.
“Vậy anh có biết vì sao ông ta mua tôi không?”
“Bởi vì giá trị của cô. Cô hiện tại rất không an toàn, tôi đưa cô đến 1 nơi, ở đó sẽ an toàn.” Ánh mắt Mộ Thương Nam nhìn vị trí đánh dấu trên rada điện thoại mình, theo hướng đó lái đi.
Bè cao su đi rất lâu, Diệp Phi nhìn thấy 1 hòn đảo, hòn đảo màu xanh, giống như đá quý rơi trong biển lớn.
Bè cao su của bọn họ thuận theo nước biển, lái vào trong sơn động của hòn đảo, Mộ Thương Nam đưa Diệp Phi trèo lên hang động.
Dường như người đàn ông đối với sơn động này 10 phần quen thuộc, anh ta xe nhẹ đường quen nắm lấy tay Diệp Phi, đưa cô đi vào dọc theo đường trong sơn động.
Làm cho Diệp Phi kì lạ là, trong sơn động không có dạng kiểu đèn pha, nhưng xếp chồng lên nhau rất nhiều lưu huỳnh, lưu huỳnh phát ra huỳnh quang, làm cho cả sơn động trở nên mộng ảo đẹp lạ thường.
Theo bọn họ đi ra ngoài sơn động, phong cảnh hòn đảo càng đẹp giống như là tiên giới vậy, chim trên cây hát ca,bãi cát trắng, nước biển xanh ngọc bích, còn có 1 tòa lâu đài trên đảo.
Trong lâu đài đâu đâu cũng có hoa tươi đang nở rộ, sân, tòa nhà, hồ, căn phòng màu hồng được tôn lên giữa rừng cây màu xanh, Diệp Phi chỉ thiếu cho rằng bản thân đang nằm mơ.
“Cái đó, chủ tịch Liên Minh, đảo này là của anh sao? Đảo đẹp quá!”
“Tôi là Ngân Mị, cô có thể gọi tôi là Ngân Mị. Có điều vì để đối kháng với chủ Ám Dạ, thân phận của tôi là bảo mật.” Mộ Thương Nam nói.
“Ừ ừ, anh yên tâm, tôi tuyệt đối không nói ra.” Diệp Phi gật đầu liên tục.
Mộ Thương Nam đưa Diệp Phi tiến vào tòa nhỏ, 1 người ở nữ đã chuẩn bị đầy 1 bàn thức ăn, đều là dùng nguyên liệu trên đảo làm đồ ăn, hải âu nướng, trứng hải âu chiên, các loại cá nướng, đồ nướng 8 vành đai, cua, tôm,sò, còn có 1 bát to canh cá.
Diệp Phi phát hiện người ở nữ trời sinh bị câm, chỉ có thể nghe hiểu lời cô nói, bản thân không thể nói chuyện.
Cô theo nguời phụ nữ câm đi tới phòng cô ấy tắm rửa thay quần áo chuẩn bị ăn cơm.
Trong phòng bày các loại sò, giường của cô ấy là 1 chiếc giường sò điệp mở ra 1 góc 45o, nửa trên vỏ sò của tấm giường sò điệp treo màn che mỏng, nếu không phải quá đói, cô thật muốn nằm lên trước thử xem mùi vị ngủ trong vỏ sò.
Dưới sàn kính của phòng tắm chảy nước biển, đàn cá ở bên trong bơi qua bơi lại, trong bồn tắm nước chảy tạo ra bọt nước, cô bước vào bồn tắm bắt đầu tắm.
Lúc cô tắm xong đi ra, người đàn ông mang mặt nạ đã ngồi trong phòng ăn đợi cô rồi.
Quần áo của người đàn ông cũng đều thay rồi, hình dáng thân sĩ, mặt nạ màu bạc, rất phù hợp tên của anh ta Ngân Mị.
Người đàn ông liên tục chăm sóc Diệp Phi ăn cơm, bóc tôm cho cô, bóc sò, chỉ thiếu đút vào mồm Diệp Phi.
Ánh mắt Diệp Phi lúc có lúc không rơi lên mặt người đàn ông, căn bản không đè nén nổi hiếu kỳ của nội tâm, cô quá muốn biết người đó có phải Mộ Thương Nam hay không.
Nếu người này là Mộ Thương Nam, mà không nói cho cô, thân phận anh ta, cô có thể nghĩ đến nguyên nhân là anh ta không muốn phụ trách cưới cô, bởi vì người anh ta muốn cưới là Thiên Tịnh cho nên anh ta mới không thể để cô biết chân tướng.
Chỉ cần nghĩ như vậy, tim cô liền co rút đau đớn, vì anh ta muốn cưới Thiên Tịnh cho nên anh ta vẫn luôn lừa cô. Rõ ràng biết, cô để ý cho ai lần đầu tiên của mình như thế nào.
Cô nhân lúc người đàn ông bóc tôm cho cô, tay đột nhiên đưa về hướng mặt nạ màu bạc của người đàn ông, 1 tay kéo mặt nạ anh ta ra…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...