A? Thiên Tịnh kinh ngạc nhìn Mộ Ly, tại sao hắn cứu cô ta chứ?
Vậy là có ý gì? Lẽ nào bây giờ không phải là hắn cứu mình?
Thiên Tịnh dằn lòng lại, nếu như Mộ Ly không phải vì cứu cô ta, vậy thì anh ta muốn làm gì? Cô ta nghĩ, cô ta đã biết rồi!
Quần áo trên người cô ta đã bị người đàn ông kéo phăng, không hề che đậy dưới con mắt của anh.
"Đừng, xin đừng..." Cô ta nói không nên lời.
"Không muốn sao? Nhưng cơ thể cô lại một mực nói rằng, cô rất muốn đấy." Mộ Ly cay nghiệt nói.
Sắc mặt Thiên Tịnh lúc ửng đỏ, khi lại trắng bệch đầy lúng túng. Người đàn ông trước mặt giống như ma quỷ vậy, có thể nhìn thấu nội tâm cô ta. Thâm tâm cô ta thực sự đang kêu gào. Kể từ bữa tiệc sinh nhật, cô ta bị chuốc thuốc, sau đó bị hai người đàn ông cưỡng hiếp, cô ta liền biến thành bộ dạng như bây giờ, chỉ cần bị đàn ông nhìn thì sẽ muốn rồi.
"Tôi... Tôi không có..." Cô ta nhất định sẽ không thừa nhận. Thế nhưng lại đường hoàng ngồi trên xe lăn, để mặc anh nhìn thấy tất cả cơ thể mình.
Mộ Ly chạm tay lên môi cô ta, lướt xuống cằm, qua cổ cô ta rồi tới xương quai xanh, vạch một đường xuống dưới... Trái tim Thiên Tịnh đập liên hồi, mãnh liệt như bị thiêu đốt. Mọi dây thần kinh trong cơ thể đều bị anh khơi dậy cồn cào như cơn sóng. Dường như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm các đốt xương của cô.
"Đừng...đừng chạm vào tôi." Hơi thở nhẹ nhàng, thầm thì đầy mê hoặc của cô ta không giống như cự tuyệt mà giống như lời mời gọi.
Mộ Ly thu ngón tay mình, đưa lên miệng cô. Cô ta cũng phối hợp ngậm lấy ngón tay anh. Môi Mộ Ly nhếch lên một nụ cười đầy ma mị. "Mùi vị của tôi ngon không?"
Thiên Tịnh vịn vào tay ghế xe lăn, tâm can gào thét, cả cơ thế như có vô số cành gai đâm vào. Cô ta khó chịu giãy dụa, nhưng lại không thể nói muốn anh ta.
Mộ Ly rút ngón tay về. "Chơi đủ rồi, tôi đi đây. Cô tự mình tiếp tục đi."
Mộ Ly quay đi, không nhìn cô ta dù chỉ là một cái liếc mắt.
"Đừng! Xin anh đừng đi!" Thiên Tịnh không nhịn được kêu thành tiếng, bản thân cô lại bị chính mình làm cho sợ hãi, cô ta đột nhiên muốn Mộ Ly quay lại.
"Ha ha, muốn tôi sao? Tôi không phải người để cô chơi đùa!" Mộ Ly không quay đầu, cứ thế bước tiếp.
"Xin anh. Xin hãy cho tôi..." Thiên Tịnh không thể kiềm chế bản thân được nữa. Cô ta bỏ qua lòng tự trọng, cầu xin người đàn ông thoả mãn mình.
Mộ Ly dừng bước, quay đầu nhìn cô ta đầy khinh bỉ. Tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của anh, cô ta đang cầu xin anh.
Anh bước từng bước về phía cô, cúi xuống nói. "Xin tôi ư?"
"Phải, em xin anh, hãy thoả mãn em một lần thôi, em không chịu đựng được nữa rồi." Thiên Tịnh kéo cánh tay anh.
Rõ ràng cảm thấy người đàn ông này giống như yêu nghiệt, nhưng cô ta lại không thể thoát khỏi sự cám dỗ của anh. Thậm chí cô ta còn mê đắm chìm vào đôi đồng tử kia. Nếu được cùng anh thân mật dù chỉ là thoáng qua, cũng rất đáng giá!
Huống hồ cô ta cũng không còn là trinh nữ. Một hay hai lần với cô ta không có gì khác biệt cả.
Mộ Ly đặt tay lên tay vịn xe lăn, đẩy cô ta sang hang động bên cạnh hòn non bộ. Trong đó có mấy bộ bàn ghế cho học sinh nghỉ ngơi.
Nhưng hiện tại đang là giờ học, trong này ngoài hai người họ, không có một ai cả.
Trong lòng Thiên Tịnh cuồng loạn dữ dội, không ngừng nuốt nước miếng, nhìn Mộ Ly đầy thèm khát nhưng anh lại yên lặng, không hề có hành động tiếp theo.
Mộ Ly lạnh lùng cười "Không đợi được nữa sao? Nhưng bây giờ tôi không có hứng thú với cô. Cô nghĩ ra cách quyến rũ được tôi, tôi sẽ cho cô thoả mãn. Cởi dây lưng của tôi ra, cô biết nên làm gì rồi chứ?"
Ngón tay anh lại đặt trên môi cô.
Tim Thiên Tịnh giật thót một cái, cô ta hiểu rõ ý của Mộ Ly. Hai má cô ta ửng đỏ, lần đầu tiên cô ta dùng cách này để phục vụ một người đàn ông.
Vì muốn nhanh chóng được thoả mãn, cô ta chỉ có thể làm theo lời anh.
Lát sau, cô ta mới biết Mộ Ly đối với cô ta một chút hứng thú cũng không có. Cô ta đã dùng đủ mọi cách, vận dụng hết khả năng và bản lĩnh của mình, anh mới miễn cưỡng có chút hứng thú.
Trong hang động phát ra những âm thanh mập mờ không rõ, Thiên Tịnh rên rỉ đầy thoả mãn, hoà với tiếng cười lạnh nhạt của Mộ Ly.
Sau cơn kích thích đầy mộng mị, vượt qua cả cảm giác trong buổi tiệc sinh nhật kia, Thiên Tịnh rất nhanh liền thoả mãn gục vào ngực Mộ Ly.
Mộ Ly lạnh lùng đưa cô ta trở lại xe lăn, giống như sử dụng công cụ gì đó, xong việc liền bỏ xuống vậy.
"Dễ dàng thoả mãn vậy sao? Mộ Thương Nam tài giỏi như vậy, vẫn không thể thoả mãn cô à?"
"Thương Nam, chính là muốn để quãng thời gian vui vẻ nhất của chúng tôi cho đến đêm tân hôn." Thiên Tịnh nói ra một lý do.
Mộ Ly tức thì bật cười thành tiếng, giống như nghe được câu chuyện cười hài hước nhất. Loại lý do này lừa Diệp Phỉ còn được. Lừa anh ta sao?
“Cô tin sao? Đàn ông không đụng chạm vào phụ nữ, có thể bịa ra rất nhiều lý do. Nhưng thực ra chỉ có một lý do, đó là không thích người phụ nữ đó, mới không động tới cô ta.
“Không thể nào, anh Thương Nam nhất định là thích tôi." Thiên Tịnh cắn môi.
"Thích bộ dạng quấn quýt bên người đàn ông khác của cô ta sao? Thiên Tịnh, cô còn có thể ngốc nghếch hơn nữa không? Cô biết tại sao anh ấy không thích cô mà vẫn phải cưới cô không? Là bởi vì tài sản thừa kế của cô! Cô có tài sản trong tay, dù thế nào anh ấy cũng phải cưới được cô. Mà cô thì lại có quyền lựa chọn, có thể chọn người đàn ông cô thích.” Mộ Ly nói.
“Tôi có chọn người đàn ông tôi thích sao?” Thiên Tịnh kinh ngạc.
“Cô còn không biết tài sản thừa kế của cô là gì à? Đó là phần tài sản khiến cô có thể thống trị cả nền kinh tế thế giới đấy. Vì thế, chỉ có cô mới có quyền chọn người ta, còn người ta không có quyền chọn cô. Cô thích ai thì cô gả cho người đó, ai lấy cô thì hai người cùng hưởng tài sản thừa kế.” Mộ Ly nói từng từ.
Trong lòng Thiên Tịnh nhảy loạn: “Tài sản thừa kế của tôi thực sự có nhiều như vậy?”
“Ở bên cạnh một người đàn ông không biết cách thỏa mãn cho cô không bằng đổi một người khác đi, cô nói có đúng không?” Mô Ly lạnh giọng nói.
“Không, tôi sẽ không nhường anh Thương Nam cho Diệp Phi đâu! Tôi có chết cũng sẽ phải gả cho Mộ Thương Nam! Được rồi, tôi bị anh phá hỏng rồi, anh phải bồi thường cho tôi. Tháng sau tôi phải kết hôn rồi.” Thiên Tịnh nói.
Mộ Ly sửa sang xong quần áo của mình: “Chưa gì đã đi vá rồi sao, thế cô hưởng thụ thế nào được? Vá cái này chỉ một tuần là được, đến lúc ấy tôi đưa cô đi.”
“Thật ư?” Thiên Tịnh vui vẻ, không kiềm chế được tâm trạng hưng phấn. Nói cách khác, cô còn có mấy tuần để có thể điên cuồng hưởng thụ cuộc đời.
Mộ Ly quần áo chỉnh tề đi ra khỏi hang động, không hề quay đầu lại liếc mắt nhìn cô ta.
Ánh mắt của Thiên Tịnh dõi theo bóng lưng anh ta, bỗng dưng hơi thất vọng. Người đàn ông này thật sự chỉ xem cô như một công cụ mà thôi!
Nhưng mà, công cụ thì có làm sao? Cô cũng có thể xem hắn như công cụ mà, dù sao thì ai cũng có được thứ mình muốn.
Cô ấn nút đẩy xe, rời khỏi hang động, liếc mắt thấy Mộ Lạc Lạc tức giận đỏ con mắt.
Mộ Lạc Lạc liền giáng cho Thiên Tịnh một cái bạt tay…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...