Trên bản tin trường không hề có tin tức Hiệu trưởng sa thải Mộ Ly mà ngược lại, con gái thầy Hiệu trưởng là Tiêu Đình Đình công khai thừa nhận nữ sinh trong ảnh là cô ấy, cô ấy và Mộ Ly đang yêu nhau, đã được sự cho phép của thầy Hiệu trưởng.
Trong nháy mắt, trên trang web liền có một đoàn người nịnh hót chúc phúc cho Tiêu Đình Đình và Mộ Ly. Trong lớp cũng vang lên nhiều tiếng chúc mừng, bởi vì Tiêu Đình Đình học chung lớp với Diệp Phi.
Khuôn mặt của Diệp Phi méo xẹo, công khai yêu đương, chắc chắn sẽ không sa thải Mộ Ly. Không những không sa thải mà Mộ Ly còn có thể trở thành rể hiền nhà thầy Hiệu trưởng nữa. Không bao lâu còn có thể được đề bạt lên làm Hiệu phó rồi.
Haiz! Diệp Phi bó tay nhìn tin tức, còn khó chịu hơn cả ăn phải ruồi.
“Trời ạ! Thì ra cô nữ sinh này là Tiêu Đình Đình! Ai, cũng chỉ có con gái thầy Hiệu trưởng tài năng mới xứng đôi với giáo sư Mộ.” Thu Phù nói.
Diệp Phi liếc mắt, lần này thật là lợi cho Mộ Ly quá: “Ước ao cái gì, cô chờ xem Tiêu Đình Đình bị đá đi!”
Cho là cô không nhìn ra Mộ Ly lấy Tiêu Đình Đình làm lá chắn sao?
Tiếng chuông vào học vang lên. Mộ Ly đi vào phòng học, đứng phía trước bàn giáo viên. Dưới bục phát ra những tiếng cúi đầu thở dài, nhất là Tiêu Đình Đình mắt đưa mày lại với Mộ Ly, lưng ngồi thẳng tắp, chỉ sợ người ta không nhìn ra quan hệ giữa cô ta và Mộ Ly!
Ánh mắt Mộ Ly quét một vòng học sinh ngồi phía dưới, chuẩn xác mà tìm thấy Diệp Phi.
“Diệp Phi, tài liệu photo đâu?” Hắn lạnh giọng hỏi. Trong giọng nói tràn đầy nỗi hận.
Diệp Phi ngẩn ra, hắn bảo cô đi photo tài liệu lúc nào? Hơn nữa, cô còn bị hắn hại dị ứng, hắn biết cô ở trong phòng y tế cả ngày.
“Thầy chưa dặn em photo tài liệu ạ!” Cô nói.
“Lúc em tới phòng làm việc của tôi, tôi đã nói với em rồi! Em làm trợ giảng cái kiểu gì vậy? Không hoàn thành được nhiệm vụ của mình lại còn nói dối đùn đẩy trách nhiệm! Tại em mà bây giờ tất cả các bạn không có tài liệu để học! Em nói xem em nên chịu trừng phạt như thế nào đây?” Ánh mắt Mộ Ly nham hiểm nhìn cô.
Diệp Phi mím môi thành một đường thẳng tắp, rõ ràng hắn ta đang gây khó dễ cho cô!
“Em không nghe thấy thầy bảo em photo tài liệu tức là không nghe thấy! Nếu thầy không hài lòng thì đổi trợ giảng khác đi!”
Mộ Ly hừ lạnh một tiếng: “Giận giữ gớm nhỉ? Lúc nãy ở trong phòng làm việc thì nói chuyện với tôi nhỏ nhẹ dạ vâng như thế, sao giờ có tin tức tôi yêu đương với Tiêu Đình Đình liền biến thành bộ dáng này rồi?”
Tất cả suy nghĩ của mọi người đều bị Mộ Ly dẫn dắt sai lệch, ánh mắt khinh bỉ phi thẳng đến người Diệp Phi, rõ ràng là Diệp Phi ngưỡng mộ, ghen tỵ, hận thù nên mới tức giận như thế!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Phi tái nhợt: “Thầy yêu đương với Tiêu Đình Đình thì liên quan gì đến em? Ai lúc nãy nhỏ nhẹ dạ vâng với thầy cơ?”
“Chuyện không liên quan tới em, thì em được quyền tiết lộ ảnh chụp riêng tư của tôi và Tiêu Đình Đình sao? Em không phải muốn lợi dụng áp lực dư luận để chia rẽ chúng tôi à?” Mộ Ly khóe môi ngậm cười lạnh lùng.
Cả lớp ồ lên một tiếng, thì ra người tiết lộ ảnh chụp chính là Diệp Phi!
Tiêu Đình Đình đứng dậy đi tới bên người Mộ Ly, dựa trên người hắn: “Đúng vậy. Cô ta chính là muốn chia rẽ chúng ta, chụp trộm ảnh riêng tư của chúng ta. Mọi người nghĩ xem cô ta rắp tâm làm gì kìa!”
Tay của Diệp Phi nắm chặt thành nắm đấm. Cô đứng lên, hướng về phía Mộ Ly và Tiêu Đình Đình: “Ha ha, các người nghĩ nhiều rồi. Tôi chẳng có hứng thú gì với hai vị hết! Bạn trai tôi là Cung Trạch Vũ, hơn Husky nhiều!”
Ngón tay cô chỉ chỉ trên ngực Mộ Ly: “Trên đời này tôi chính là bội phục anh đấy Husky, co được dãn được, hầu hạ con gái nhà người ta tốt thì còn có thể làm Hiệu phó! Anh cứ tiếp tục cố gắng đi, chờ Hiệu trưởng chết rồi liền có thể kế thừa vị trí của ông!”
Cô nói xong liền xoay người đi về phía cửa phòng học.
Mặt Mộ Ly tối sầm, hắn bị con nhóc này nói như thể anh ăn bám đàn bà, dựa hơi đàn bà để thăng tiến vậy!
Tay hắt chợt đập bàn: “Diệp Phi, ở đây là trường học, không phải là nơi để cô dương oai giễu võ. Em không đủ tư cách làm trợ giảng, ra ngoài đứng phạt cho tôi!”
“Đúng vậy! Đều là tại cô, chúng tôi mới không có tài liệu học tập đấy! Cô chịu đứng phạt đi! Mọi người nói có đúng không?” Tiêu Đình Đình nói với cả lớp.
Không ai dám đắc tội con gái nhà Hiệu trưởng, tất cả mọi người đều phụ họa cho cô ta.
Ánh mắt Diệp Phi căm hận nhìn khuôn mặt của Mộ Ly. Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc Mộ Ly đã phải chết vạn lần rồi. Cô đi ra khỏi phòng học đứng phạt ở cửa.
Mộ Ly vỗ vai Tiêu Đình Đình, để cho cô ta quay trở lại chỗ ngồi học. Cửa phòng học vẫn mở, từ bục giảng của hắn có thể thấy bóng dáng Diệp Phi ở hành lang.
Đáng giận nhất là Diệp Phi căn bản không nhìn thấy hắn, mà đang nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Trong ngực hắn như có một cục tức nghẹn ở cổ. Tất cả sự tức giận đều bị cô gái kia phản kích lại hết.
Qua nửa tiết học, hắn giao một số bài tập luyện tập cho cả lớp làm xong liền đi ra ngoài phòng học, không quên đóng cửa phòng học lại.
“Chuột nhắt! Muốn độn thổ cũng vô dụng thôi, nơi này là sàn xi măng.” Hắn vênh váo nói.
“Tôi không phải Husky cứ nhìn thấy lỗ thì chui vào! Tôi đợi học trưởng Cung của tôi tới đón!” Diệp Phi cố ý chọc tức Mộ Ly.
“Là hắn ta chữa dị ứng cho cô à? Hắn không phải học Tây y sao? Làm sao biết Đông y?” Mộ Ly hỏi Diệp Phi như không có chuyện gì xảy ra.
Dị ứng và độc tính của cây điều rất mạnh, dùng thuốc tây đơn thuần không thể chữa được, thậm chí sẽ làm dị ứng càng ngày càng nghiêm trọng hơn, còn có thể gây ra tình trạng hôn mê.
“Anh mới là đồ hèn hạ. Dùng phấn hoa cây điều và cây tú cầu hại tôi!” Diệp Phi hô lên.
“Cô không đê tiện sao? Tiết lộ ảnh chụp riêng tư của tôi với nữ sinh!” Mộ Ly sẵng giọng.
“Anh hẳn là nên cảm ơn tôi đi. Nếu không phải tôi giúp anh, anh có thể trở thành Hiệu phó, vị hôn phu của Tiêu Đình Đình à? Nhớ kỹ là nên hầu hạ Tiêu Đình Đình cho tốt. Nghe nói anh có rất nhiều người yêu cũ, hơn nữa lại còn có nhu cầu mạnh mẽ. Cái thân thể này của anh, ha ha, uống nhiều thuốc bổ một chút!” Diệp Phi liếc mắt nhìn Mộ Ly.
Mộ Ly suýt thì bị cô chọc tức đến hộc máu: “Tôi không bám váy phụ nữ!”
Nếu như không phải bị lộ ảnh, hắn cũng sẽ không thừa nhận yêu đương với Tiêu Đình Đình. Đây hết thảy đều là do con nhóc này ban tặng!
Diệp Phi không có tâm trạng quan tâm Mộ Ly có bám váy phụ nữ hay không. Cô liếc mắt nhìn thấy Cung Trạch Vũ đi tới, giơ tay vẫy anh: “Học trưởng, anh tới đón em à?”
Cung Trạch Vũ đi tới, ánh mắt đánh giá Mộ Ly và Diệp Phi: “Anh tan học rồi, sao em lại đứng ở đây?”
Diệp Phi kéo tay anh: “Em hiện tại cũng có thể đi, chúng mình về nhà thôi!”
Cung Trạch Vũ cảnh giác nhìn thoáng qua Mộ Ly, nắm tay Diệp Phi đi về phía thang máy: “Phi Phi, nếu có ai bắt nạt em, em nhất định phải nói cho anh biết, anh bảo đảm sẽ không đánh chết hắn đâu.”
“Được! Em nhất định sẽ nói cho anh biết!” Diệp Phi quay đầu nở nụ cười liếc mắt nhìn Mộ Ly. A ha ha ha, Husky đáng chết, cô thể hiện tình cảm cho hắn biết. Dám nói cô đố kỵ hắn và Tiêu Đình Đình à, cô bị điên sao?
Tay Mộ Ly nắm chặt thành đấm, tức đến nội thương. Nhưng mà, hắn lại chỉ có thể nhìn con nhóc kia rời đi với Cung Trạch Vũ.
Cung Trạch Vũ để Diệp Phi ngồi lên ô tô, ánh mắt nhìn về phía cô: “Phi Phi, anh đưa em đến một chỗ này.”
“Đi đâu vậy?” Diệp Phi lơ đễnh nói.
“Đến rồi em sẽ biết!” Cung Trạch Vũ nói, chuyển động tay lái.
Đây không phải đường đi đến bệnh viện của Cung Trạch Vũ. Xe di chuyển một hồi mới dừng lại trước cửa một tòa nhà. Diệp Phi nhìn thấy ba chữ “Cục Dân chính” to và rõ ràng!
Cô kinh ngạc, tại sao Cung Trạch Vũ lại dẫn cô đến đây?
Cung Trạch Vũ lấy một bó hoa từ phía cốp sau xe, quỳ một gối trước mặt Diệp Phi: “Phi Phi, em hãy lấy anh nhé!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...