Diệp Phi kinh ngạc nhìn về phía Hiệu trưởng: “Xin chào thầy Hiệu trưởng, thầy vừa nói gì ạ?”
“Cái kia, ký túc xá đã đầy phòng rồi, không còn chỗ trống cho em nữa, vì vậy em không thể ở trọ trong ký túc xá được.” Thầy Hiệu trưởng thở hổn hển nói.
Quả thực muốn mạng của hắn. Cái hình thể mập mạp này đã lâu lắm rồi chưa chạy bộ đâu!
“Sao ạ? Em đã làm đơn rồi! Tại sao lại không có phòng của em?” Diệp Phi hỏi ngược lại.
“Em đã làm đơn rồi, thế nhưng giường ngủ trong ký túc xá có hạn. Mọi người cũng đều làm đơn như em, nhưng các bạn đến làm thủ tục trước thì đương nhiên phải ưu tiên cho các bạn hơn chứ. Hiện tại không còn giường trống nữa rồi, học kỳ sau em lại làm đơn xin trọ đi.” Hiệu trưởng thở phì phò, chật vật nói hết toàn bộ, khẽ nháy nháy với thầy giáo quản lý ký túc.
Thầy giáo kia lập tức hiểu ý: “Đúng vậy, đúng vậy. Vừa nãy tôi quên mất, hết giường trống rồi.”
“Lần sau nhớ chú ý. Còn quên tới quên lui như thế nữa, tôi sẽ phạt anh đấy.” Hiệu trưởng nói với thầy quản lý ký túc.
“Không dám, tôi tuyệt đối khôn dám quên!” Thầy quản lý ký túc phối hợp diễn ăn ý vô cùng.
Diệp Phi khổ sở nhếch khóe môi, lôi kéo hành lý đi ra khỏi phòng làm thủ tục.
Hiệu trưởng nhìn theo bóng cô đi xa, đặt mông ngồi trên ghế, cuối cùng cũng có cảm giác được sống lại.
Thầy giáo quản lý ký túc ân cần đưa nước cho Hiệu trưởng: “Ngài uống miếng nước ngọt giọng đi! Đã xảy ra chuyện gì sao? Ký túc xá vẫn còn giường trống mà.”
Hiệu trưởng tiếp nhận cốc nước, há miệng uống miếng nước thật to: “Nhớ kỹ cô bé này. Nếu cô bé này còn đến làm thủ tục nhận giường ký túc nữa thì cứ bảo là hết giường trống rồi. Nếu không thì chúng ta sẽ không gánh được trách nhiệm này đâu.”
Tay ông lau mồ hôi trên trán. Boss lớn đã hạ lệnh, làm sao ông dám để Diệp Phi trọ ở đây chứ.
Diệp Phi đi ra khỏi phòng làm việc liền nhìn thấy Nhiếp Hạo đang đứng ở ngoài cổng.
“Phu nhân, để tôi giúp cô cầm hành lý về đi! Cô mang theo hành lý đi học không được tiện lắm đâu!”
Diệp Phi nhếch môi, cô hiểu rồi.
Cô không thể ở trọ trong ký túc xá đều là do Mộ Thương Nam. Nếu không Nhiếp Hạo làm sao lại biết được cô không thể ở trọ trong ký túc mà chờ ở chỗ này để cầm hành lý cho cô?
Tay cô siết chặt quai hành lý, muốn nói không cần, tự mình đi ra ngoài thuê nhà trọ. Đáng tiếc Mộ Thương Nam chỉ cho cô hai mươi nghìn tệ tiền lương, cô tính qua học phí bốn năm, số tiền này vừa đủ. Tiền trên người cô còn phải giữ lại để nộp học phí, đúng thật không dám tiêu hoang một đồng nào.
Đúng là người nghèo thì chí ngắn, cô chỉ có thể giao hành lý lại cho Nhiếp Hạo, đeo cặp sách đi học.
Nhiếp Hạo lôi kéo valy, nhắn tin cho Boss lớn: “Hành lý về tay, lập tức chở về biệt thự.”
Nhiệm vụ hoàn thành, hắn có thể đi được rồi.
Mộ Thương Nam nhắn lại: “Buổi tối đón cô ấy tan học.”
Ngày đầu tiên cô đến trường, anh vốn dĩ muốn đích thân đưa đón. Thế nhưng cả đêm qua anh khiến cô mệt đến ngất đi, anh chỉ sợ cô giận nên trước tiên không dám lộ diện, chờ cô nguôi giận rồi anh sẽ đến thăm cô.
Nhiếp Hạo lôi kéo hành lý đi ra vườn trường. Ánh sáng xuyên qua rừng cây chiếu xuống bóng lưng Diệp Phi, âm u quỷ mị.
Diệp Phi đi tới phòng học, liếc mắt nhìn thấy Thiên Tịnh ngồi trên xe lăn, không nghĩ tới Thiên Tịnh cũng đi học ngày hôm nay.
Vương Ngọc ngồi bên cạnh Thiên Tịnh, nhìn thấy Diệp Phi liền cười lạnh ra tiếng: “Mọi người ơi mau nhìn này, con tiện nhân hại chị họ mình để thay thế vị trí đã đến rồi!”
Cô ta lớn tiếng nói. Cô ta và Thiên Tịnh đã sớm loan tin tức trong trường học, để tất cả mọi người đều biết, Diệp Phi hại chị họ mình bị tông xe, là kẻ thứ ba cướp chồng của chị họ..
“Thì ra là cô ta! Ha ha, xấu hơn trong video nhiều. Bảo sao tổng giám đốc Mộ không thích cô ta.”
“Đúng vậy. Còn chẳng biết hôm đó cô ta trang điểm kiểu gì cơ!”
“Chắc là chát một tầng thạch cao, sau đó để thợ trang điểm điêu khắc mà thành.”
Không ít nữ sinh ước ao sinh đố kỵ chanh chua nói. Kỳ thực, Diệp Phi không khác gì lắm so với trang điểm ngày hôm đó. Chỉ là hôm đó càng sắc nét hơn, tinh tế hơn mà bây giờ cô không hề trang điểm, chỉ rửa mặt rồi ra ngoài mà thôi.
Diệp Phi khóe môi vừa kéo: “Các người có chứng cớ gì chứng minh tôi làm hại Thiên Tịnh?”
“Có nhân chứng vật chứng, cô chờ cảnh sát đến bắt đi!” Vương Ngọc nói.
“Nếu mà là nhân chứng vật chứng có thể định tội được tôi, sao bây giờ cảnh sát còn chưa bắt tôi? Vương Ngọc, cô có thể báo cảnh sát mà!” Diệp phi nói lớn. Việc cô không làm, ai cũng đừng nghĩ vu khống cô.
Vương Ngọc bị lời nói của Diệp Phi làm cho cứng họng. Cô ta đương nhiên đâu dám báo cảnh sát, Thiên Tịnh còn chẳng dám nữa là. Cô ta muốn chết sao?
“Vương Ngọc, thôi đi. Cậu đừng làm em họ tớ khó xử nữa. Tớ nghĩ nó cũng không cố ý đâu. Cậu như thế thì người nhà họ Mộ cũng sẽ mất mặt đấy.” Thiên Tịnh lập tức đỡ lời cho Vương Ngọc.
Vương Ngọc trong nháy mắt hiểu ý: “Thiên Tịnh, cậu tốt bụng quá rồi. Chuyện gì cũng suy nghĩ cho người khác. Vừa sợ mất mặt nhà họ Mộ, lại sợ Diệp Phi bị người mắng. Cậu cam chịu như vậy, Diệp Phi cũng sẽ không nói tốt cho cậu đâu.”
Thiên Tịnh bày ra bộ dáng chịu đựng: “Dì và dượng vẫn luôn yêu thương tớ. Dù cho em họ có đối xử với tớ như thế nào thì tớ vẫn sẽ tha thứ cho nó thôi. Phi Phi, em ngồi cạnh chị đi. Em yên tâm, chị sẽ không trách cứ gì em đâu. Chỉ cần em thích, chị sẽ cho em hết.”
“Trời ạ, Thiên Tịnh thật tốt!”
“Đúng vậy, quả thực lấy ơn báo oán”
“Thiên Tịnh, cậu ngốc thế. Diệp Phi cướp người đàn ông của cậu mà cậu còn nhường cho cô ta sao?”
Trong nháy mắt, phòng học tràn ngập tiếng mắng chửi. Tất cả mọi người đều bị Thiên Tịnh mê hoặc, tức giận với Diệp Phi.
“Các cậu đừng nói thế. Phi Phi sẽ ngại đi học. Tớ chẳng cầu danh lợi, chỉ cần anh Thương Nam yêu con người tớ là được.” Thiên Tịnh giả bộ ngây thơ, tuyệt đối khiến cho tất cả mọi người đồng cảm, thương xót.
Sắc mặt của Diệp Phi đầy căng thẳng. Thiên Tịnh có lẽ học sai chuyên ngành rồi. Kỹ năng biểu diễn như thế này nên chọn khoa biểu diễn đi, có thể đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của năm đấy.
Ánh mắt cô nhìn Thiên Tịnh, đi từng bước tới: “Đừng con mẹ nó giả tạo thế nữa. Nói cứ như tôi đoạt vị trí của chị ấy. Nếu chị và Mộ Thương Nam yêu nhau như thế thì chị bảo anh ta ly hôn với tôi đi. Hôm qua tôi đã viết đơn ly hôn đưa cho anh ta rồi, anh ta còn nói thế nào cũng không ly hôn đâu, còn nói phải bên tôi trọn đời trọn kiếp! Ha ha, người đàn ông chị yêu thương kia, dù có chết cũng muốn ở bên tôi đấy! Nếu chị có thể khiến anh ta ly hôn với tôi, tôi còn phải quỳ lạy cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà chị! Không phải chị nói các người yêu nhau thật lòng ư? Nhanh gọi điện cho anh ta đi, bảo anh ta ly hôn với tôi mau!”
Cô kêu gào nói, xem Thiên Tịnh còn giả bộ kiểu gì nữa.
Khuôn mặt Thiên Tịnh dần trắng bệch, cô ta làm sao dám gọi điện thoại cho Mộ Thương Nam đây?
“Diệp Phi, cô đùa giỡn âm mưu ít thôi. Nhất định là cô đòi phân chia tài sản quá nhiều, tổng giám đốc Mộ mới không ly hôn.” Vương Ngọc lập tức nói.
“Đúng vậy. Loại con gái cơ hội này lúc nào chả nhắm vào tài sản. Nhất định là tham lam quá nên tổng giám đốc Mộ mới không thể ly hôn được.”
“Đồng ý. Chắc chắn là như thế.”
Các nữ sinh đều ồn ào nghị luận.
Diệp Phi cười lạnh ra tiếng: “Tôi viết là tôi sẽ tay trắng ra đi đấy! Một đồng tiền của Mộ Thương Nam tôi cũng chẳng thèm! Tôi chỉ cần anh ta ly hôn thôi. Thiên Tịnh, bây giờ chị có thể gọi điện thoại cho anh ta, hỏi một chút đơn ly hôn tôi viết như thế có đúng hay không rằng tôi sẽ tay trắng ra đi. Chị nói xem, một đồng tiền tôi cũng không cần mà anh ta vẫn không ly hôn là vì sao vậy?”
Ánh mắt của cô đánh ngược lại trên khuôn mặt Thiên Tịnh, trời *** muốn bắt nạt cô mà tưởng dễ à. Cô chưa bao giờ để cho bất kỳ ai ức hiếp mình hết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...