Mộ Thương Nam nhìn tờ giấy trong tay, trên giấy viết một câu Mộ Thương Nam và Diệp Phi tự nguyện ly hôn, Diệp Phi tay trắng ra đi. Phía dưới có chữ ký của Diệp Phi, còn có chỗ cho anh ký tên nữa.
Khuôn mặt anh đen lại đến mức tận cùng. Anh vì cô mà thiết kế hôn lễ tỉ mỉ ngàn vạn lần. Mới kết hôn được hai ngày, cô lại muốn dùng 16 chữ này đuổi anh đi à!
Cảm giác thất bại chưa từng có tràn ngập trái tim anh. Cô gái này không yêu anh, cũng chẳng thèm tiền bạc của anh!
Anh ở trong lòng cô có vị trí kém đến như vậy sao?
“Muốn ly hôn? Em coi nhà họ Mộ là vườn hoa nhà em, muốn đến thì đến mà muốn đi thì đi sao? Anh, Mộ Thương Nam lấy em làm vợ, trừ khi anh không muốn, bằng không đừng nghĩ đến rời khỏi anh!” Bàn tay anh nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn về phía anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Phi trắng bệch: “Anh vốn dĩ đâu có yêu tôi, giam giữ tôi có nghĩa gì sao?”
“Anh là cơ quan từ thiện sao? Muốn anh thành toàn cho em và Cung Trạch Vũ? Anh đã sớm nói cho em biết, giết chết cái ý nghĩ đó đi. Anh không buông tay, em và hắn vĩnh viễn cũng đừng nghĩ sẽ được ở bên nhau.” Mộ Thương Nam hung hăng nói, xoay người đi về phía thư phòng của mình.
“Nhiếp Hạo, tăng mạnh đề phòng, không được để Diệp Phi ra khỏi biệt thự!” Anh lạnh giọng ra lệnh.
Nhiếp Hạo nghe lệnh sắp xếp vệ sĩ bảo vệ biệt thự.
Diệp Phi cười nhạt. Anh rõ ràng muốn nhốt cô lại. Cô nhìn qua cửa sổ, thấy bên ngoài là một hàng vệ sĩ đứng trước cửa chính.
Ha ha, cô sẽ không bỏ đi trong buổi đêm tối thế này đâu. Ngày mai mới khai giảng, cô đợi trời sáng rồi đi.
Cô cất bước quay về phía phòng ngủ của mình, ngủ một giấc đã.
Một giấc ngủ thật ngon, Diệp Phi ngủ thoải mái. Dù sao thì Thiên Tịnh cũng đã tỉnh lại rồi. Thiên Tịnh sẽ không cam tâm để cô độc chiếm vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Mộ đâu. Sớm muộn gì cô cũng phải rời đi. Cô cứ thế ngủ say đến mức người đàn ông đi vào phòng cô cũng không hề biết.
Mộ Thương Nam nhìn cô gái ngủ say trên giường lớn, thiếu chút nữa hộc máu. Cô ngủ rất say, mà anh thì lại bị đơn ly hôn dày vò đến ngủ không yên!
Đến ý muốn bóp chết cô anh cũng có!
Chỉ là lúc vươn bàn tay tiến về phía Diệp Phi lại biến thành vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Môi cô như hoa hồng chớm nở, dụ dỗ anh đến hái.
Diệp Phi bị đôi môi anh ngăn chặn khiến cho cô rất khó chịu, phản kháng trong giấc mộng, kháng nhừ nhẹ, khiến cho anh trong nháy mắt liền mất bình tĩnh.
Giây tiếp theo, Mộ Thương Nam nghiêng người đè lên thân thể của cô. Vốn dĩ chỉ muốn vuốt nhẹ mái tóc, khuôn mặt cô, cho cô một chiếc hôn chúc ngủ ngon. Anh cạn lời với cơ thể của mình rồi. Cô giống như một loại chất độc khiến anh chỉ cần chạm vào cô liền lên cơn nghiện.
Giấc ngủ ngon của Diệp Phi bị đánh thức bởi thiếu không khí và bị cơ thể của người đàn ông đè ép nặng nề, lại còn môi lưỡi cường thế xông vào nữa.
Mở mắt liền thấy một người đàn ông đang nằm trên người mình: “Mộ Thương Nam! Anh đi ra ngoài!”
Mộ Thương Nam vừa mới xâm nhập thoải mái, ánh mắt anh ngưng lại trên khuôn mặt cô: “Em là vợ anh, tại sao anh phải đi ra ngoài? Giấy chứng nhận kết hôn cũng viết tên em, chúng ta là vợ chồng hợp pháp. Em là vợ anh một ngày thì cũng phải làm tròn trách nhiệm của người vợ!”
Đang lúc “thoải mái” như thế này mà muốn anh đi ra ngoài thì anh bị tàn phế mất.
Môi của anh ngăn chặn miệng của cô, cự tuyệt tất cả kháng nghị, mạnh mẽ thực hiện quyền lợi và hạnh phúc của một người chồng cần có.
Diệp Phi nghiến hàm cắn anh. Cô không thích cảm giác thể xác và tinh thần khác biệt như này. Về lý trí, cô biết mình không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với Mộ Thương Nam, thế nhưng thân thể lại bị anh dạy dỗ tốt, cho anh những phản ứng hoàn hảo mà một người đàn ông mong muốn.
Mùi máu tanh tràn ngập trong khoang miệng hai người. Tất cả những thoải mái và khó chịu cô đều phát tiết trên môi anh.
Mộ Thương Nam cuối cùng cũng buông tha miệng của cô, đầu lưỡi liếm máu trên miệng: “Không thoải mái sao? Thân thể của em còn đang nói với anh rằng em rất thoải mái, vẫn còn muốn nữa đấy!”
Hàm răng anh khẽ cắn vành tai cô như một con dã thú, muốn đem cô gái nhỏ ăn sống nuốt tươi.
Tay Diệp Phi cấu bờ vai anh, móng tay đâm thật sâu vào trong thịt. Mà anh dường như chẳng biết đau, vẫn tiếp tục làm việc mình thích.
Toàn thân cô tràn ngập cảm giác ngứa ngáy, tê tê dại dại đến mức cong cả ngón chân.
“Mộ Thương Nam! Anh là đồ khốn nạn!” Cô mắng anh.
Mỗi một câu nói của anh đều đâm vào tim cô. Trái tim và thân thể tách rời khiến cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
“Anh vẫn luôn là đồ khốn nạn đấy, em cũng không phải mới biết hôm nay. Không phải có câu nói đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu sao? Diệp Phi, cơ thể của em đã yêu anh rồi.” Mộ Thương Nam kích thích cô. Không yêu tiền của anh, không yêu con người anh, anh sẽ để cơ thể cô yêu anh, từ đó cô sẽ chẳng bao giờ có thể rời xa được sự cưng chiều của anh nữa.
Bàn tay anh nắm chặt cằm cô, ép cô phát ra tiếng. Âm thanh của cô vây xung quanh anh, trêu chọc con tim anh ngứa ngáy, khiến anh chỉ muốn hòa nhập vào cô.
Diệp Phi xấu hổ đến mức toàn thân ửng đỏ, trong phòng tràn ngập thanh âm của cô và anh…
_
Sáng sớm, Diệp Phi giật mình tỉnh dậy.
Đi học! Cô thiếu chút nữa thì ngủ quên rồi!
Người đàn ông bên cạnh đã sớm không có ở đây nữa rồi. Lúc này chắc hẳn anh đã đến công ty họp buổi sáng. Cô chui ra từ trong chăn, đứng xuống đất. Trên người toàn những dấu vết xanh tím kinh khủng mà đêm qua anh để lại, giống như muốn đánh dấu lãnh địa vậy, tràn ngập toàn thân, thậm chí là cả bắp đùi.
Cô vô cùng kinh ngạc cảm thấy bản thân mình khô ráo thoáng mát. Tối hôm qua cô bị anh làm đến ngất đi, không nhớ rõ chuyện về sau, chẳng lẽ là anh ôm cô đi tắm?
Cô chạy ào vào phòng thay quần áo mặc đồ, cũng may không cần tắm. Chỉ cần cô nhanh một chút thì sẽ không đến muộn.
Cô mặc quần áo tử tế chạy xuống lầu, liếc mắt một cái liền thấy Nhiếp Hạo đứng ngoài cửa.
Sắc mặt của cô cứng đờ: “Hôm nay tôi khai giảng, Mộ Thương Nam không thể giam giữ tôi!”
Phản ứng đầu tiên của cô là Mộ Thương Nam ra lệnh cho Nhiếp Hạo trông trừng cô, không để cô ra khỏi nhà.
“Phu nhân hiểu lầm rồi. Tổng giám đốc để tôi đưa cô đi học đó.” Nhiếp Hạo vội vã giải thích.
Diệp Phi chỉ cảm thấy không thích ứng được. Mộ Thương Nam lại tốt bụng để Nhiếp Hạo đưa cô đi học như vậy sao?
“Đi thôi.” Cô lôi kéo hành lý, bước nhanh đi ra cửa, mặc kệ Mộ Thương Nam âm mưu cái gì. Nếu anh đã để lại Nhiếp Hạo, cô không có lựa chọn, chỉ đành để Nhiếp Hạo đưa cô đi học thôi.
Cũng may Nhiếp Hạo không hề ngăn cản cô cầm hành lý. Trong lòng cô trộm vui vẻ, hay là Mộ Thương Nam đã quên nói với Nhiếp Hạo rồi. Chỉ cần cô tới trường hoàn thành xong thủ tục ở trọ ký túc, sau này cô sẽ không phải quay về biệt thự của Mộ Thương Nam nữa rồi.
Trên xe hơi có bày một khay bữa sáng, phía trên có chân giò hun khói và cơm nắm chà bông mà cô thích ăn, còn có sữa đậu nành nhiệt độ vừa ấm, không nóng cũng không lạnh, uống rất thoải mái.
Cô không hề khách khí mà ăn hết bữa sáng. Đêm qua vận động mạnh nên cô cần phải ăn no để khôi phục thể lực.
Ô tô trực tiếp lái vào bên trong sân trường. Diệp Phi lôi hành lý đi làm thủ tục ở trọ ký túc xá.
“Xin chào thầy, em đã làm đơn xin ở trọ trong trường. Em đến làm thủ tục ạ.” Cô nói với giáo viên phòng quản lý ký túc phụ trách hậu cần.
“Hôm nay khai giảng mới đến làm thủ tục sao? Các bạn học khác đều đã làm thủ tục từ hai ngày trước và bắt đầu vào trọ rồi.” Thầy giáo nói.
“Em biết ạ. Hai ngày này em có việc riêng gia đình nên đã làm trễ nải. Làm phiền thầy rồi ạ.” Diệp Phi khách khí nói.
“Được rồi. Ký tên ở đây rồi tôi sẽ sắp xếp phòng ký túc cho em.” Thầy giáo lôi ra một bảng biểu để Diệp Phi điền.
Diệp Phi cầm bút tiền thông tin vào bảng biểu.
Thân thể mập mạp của Hiệu trưởng vừa lau mồ hôi vừa chạy đến: “Dừng lại! Mau dừng lại!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...