Mộ Thương Nam phẩy tay “Đưa Bác sĩ Cung đến bệnh viên!”
Thuộc hạ của anh nhóng chóng bắt giữ Cung Trạch Vũ, áp giải đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh của bệnh viện, Diệp Phi bị tiếng đập cửa mạnh làm tỉnh giấc, cô bóp cái đầu còn đang mê mẩm của mình, đi ra mở cửa.
“Tổng giám đốc Mộ, anh về rồi?” Đập vào mắt cô là người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, sau đó cô nhìn sang thấy Cung Trạch Vũ đang bị mấy người đàn ông tạm giữ.
“Học trưởng, anh cũng đến rồi? Không đúng, các người sao lại bắt học trưởng, rốt cục học trưởng đã làm gì trêu chọc anh, anh phải bắt anh ấy?” Diệp Phi cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề, Cung Trạch Vũ bị hai vệ sĩ giữ chặt.
Đáy mắt Mộ Thương Nam toát lên cảm giác lạnh lẽo “Đi vào, anh có chuyện hỏi em”.
Diệp Phi lùi lại phía sau, để Mộ Thương Nam và thuộc hạ của anh vào phòng. Phòng bệnh Vip rộng rãi, cho dù có mười mấy người vào cũng vẫn có cảm giác trống không. Hai tên vệ sỹ ép Cung Trạch Vũ quỳ xuống đất.
Diệp Phi nhếch môi thành một đường thẳng “Tổng giám đốc Mộ, anh quá đáng rồi đấy!”
“Tôi quá đáng? Nói, lúc nãy em và Cung Trạch Vũ đi đâu?” Mộ Thương Nam một tay nắm lấy cánh tay Cung Trạch Vũ, anh còn chưa chất vấn nửa đêm cô ra ngoài cũng Cung Trạch Vũ, còn dám nói anh quá đáng?
Tôi không có ra ngoài cũng học trưởng, tôi vẫn đang nằm ngủ” Diệp Phi trả lời.
“Em còn dám lừa tôi?” Tay Mộ Thương Nam nắm chặt cánh tay Diệp Phi hơn, sự phẫn nộ đang quấn lấy trái tim anh, cô lại dám vì Cung Trạch Vũ mà lừa anh.
Cánh tay Diệp Phi bị anh nắm phát đau, dường như chỉ cần anh dùng lực tí nữa, cánh tay cô sẽ gãy!
“Tôi đang ngủ, lúc anh đi tôi nằm ngủ trên giường” Tay cô xua tay anh.
Đầu óc cô mơ hồ, nhưng trong trí nhớ của cô, cô nằm ngủ sau khi Mộ Thương Nam rời đi, cho đến khi anh gõ cửa, cô mới tỉnh. Cô không hiểu sao anh lại hỏi cô như vậy?
Khuôn mặt Mộ Thương Nam uất hận “Em đang nói dối”.
“Tôi không nói dối” Diệp Phi kiên định với trí nhớ của mình.
Cung Trạch Vũ cười lạnh lùng “Mộ Thương Nam, anh không bắt được chứng cứ tôi và Diệp Phi gặp nhau, thì nói Diệp Phi nói dối? Tôi và Diệp Phi đã đính hôn, anh là gì của cô ấy? Dựa vào cái gì mà chất vấn cô ấy ra ngoài cùng ai? Nếu như anh ghi ngờ tôi và Diệp Phi, là đàn ông thẳng thắn một chút!” Anh nói nhẹ nhàng, vùng vẫy dưới tay hai vệ sỹ muốn đứng dậy.
Xem Như Diệp Phi đã nghe hiểu được nguyên nhân, trong đáy mắt cô nước mắt tràn ra “Mộ Thương Nam, anh muốn bắt kẻ phản bội sao? Anh cũng phải có thân phận bắt kẻ phản bội, anh là gì của tôi? Dựa vào cái gì mà chất vấn tôi?”
Trái tim cô nguội lạnh, rõ ràng bản thân không có làm, lại bị Mộ Thương Nam vu cáo hãm hại, nói cô và Cung Trạch Vũ ra ngoài.
Ánh mắt Mộ Thương Nam quyện chặt lấy Diệp Phi, anh tận mắt nhìn thấy cô và Cung Trạch Vũ đi cùng nhau đến lâu đài, cô còn dám phủ nhận.
“Đi điều tra lấy hình ảnh của camera bệnh viện” Anh lạnh lùng nói.
Không lâu sau, Nhiếp Hạo đưa đến ghi chép của camera bệnh viện “Tổng giám đốc, đây là video camera của bệnh viện”.
Mộ Thương Nam ấn mở video, thời gian đã định là quãng thời gian thì lúc anh đi khỏi cho đến lúc anh trở về.
Trong video, Diệp Phi mở cửa phòng, bước nhanh ra thang máy ở hành lang.
Diệp Phi ngạc nhiên nhìn video, cô biết, người con gái trong video là cô, tay cô nắm lấy vạt áo trước ngực, nhưng tại sao một chút hồi ức cũng không có. Cô cố gắng nghĩ lại hình ảnh trong video, nhưng không nhớ, không nhớ gì hết, hồi ức của cô bị đứt đoạn sau khi Mộ Thương Nam vào phòng thay đồ, đến lúc tỉnh lại, cô đang nằm trên giường, bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc, cô liền đứng dậy mở cửa. Tất cả những gì đang diễn ra trước mắt, làm cô ngạc nhiên không hiểu được, tại sao còn có một người giống mình đi ra khỏi phòng.
“Em còn có gì đáng để giải thích không?” Ánh mắt Mộ Thương Nam nhìn chằm chằm mặt cô, từ ngữ phát ra từ sâu trong miệng anh. Thực ra chỉ cần cô nói thật, anh sẽ không trách cô, vì dù sao cô cũng không biết ân oan của anh và Cung Trạch Vũ, nhưng cô lại có thể vì Cung Trạch Vũ mà nói dối anh. Điều anh quan tâm là vị trí của anh trong trái tim cô.
Tim Diệp Phi đập thình thịch “Tôi...Tôi không có gì có thể giải thích!” Cô không có gì để giải thích là vì cô hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Người đó rõ ràng là cô, nhưng cô lại không có đoạn ký ức đó, càng không biết mình ra khỏi bệnh viên và đi đâu.”
“Phi Phi, em không cần giải thích với anh ta làm gì, chi bằng anh đưa anh ta một nghìn vạn tệ, em và anh ta phá bỏ hiệp ước!” Cung Trạch Vũ nói.
“Tôi muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi lại đi ra khỏi phòng? Còn cả video camera? Tôi muốn biết tôi đã đi đâu?” Diệp Phi nói.
“Mộ Thương Nam, cái video này của anh chỉ có thể chứng minh Diệp Phi đã ra ngoài, anh dựa vào cái gì mà nói tôi và Diệp Phi gặp nhau? Anh có chứng cứ gì, thì đưa ra đây!” Cung Trạch Vũ lớn tiếng.
Ánh mắt Mộ Thương Nam lạnh lùng đến đáng sợ, anh không thể đưa ghi chép ở camera của hội nghị liên minh ra, như thế thì đồng nghĩa với chứng minh, anh chính là Ngân Mị, anh cần phải chứng minh Cung Trạch Vũ là Bá Tước, không thể để Cung Trạch Vũ cắn ngược lại”.
“Tôi không có chứng cứ. Tôi không muốn việc của đàn ông liên lụy đến phụ nữ, nếu như anh là đàn ông, thì không nên liên lụy đến Diệp Phi”. Từng chữ từng câu anh hằn lên rõ ràng.
Sắc mặt Cung Trạch Vũ trắng bạch “Tôi sẽ bảo vệ người phụ nữ mà tôi yêu thương”.
Trái Tim anh thắt lại khó chịu, lời của Mộ Thương Nam đâm vào trái tim anh, khiến cho trái tim anh đau nhói. Anh sẽ bảo vệ Diệp Phi, cho dù anh có làm gì đi nữa, anh cũng sẽ bảo vệ Diệp Phi, không để Diệp Phi chịu một chút tổn thương nào.
Tay Mộ Thương Nam vẫy, để Nhiếp Hạo thả Cung Trạch Vũ.
“Tổng giám đốc! Thả đi như vậy sao? Nhiếp Hạo có chút nén không nổi giaanjhoj không dễ gì mà bắt được Bá Tước.
“Thả” Mộ Thương Nam phát ra đúng một từ.
Không thể không nói, lần này Bá Tước làm rất tốt, nắm lấy điểm yếu của anh, lấy Diệp Phi ra để uy hiếp anh, còn chắc chắn anh sẽ không công khai camera hội nghị liên mình, thành công thoát khỏi sự vây bắt của anh.
Cùng với việc Cung Trạch Vũ và những người khác rời ra khỏi phòng, anh từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Anh ta với em quan trọng đến thế sao? Quan trọng đến có thể phản bội tôi?” anh hỏi.
Diệp Phi mím môi thành một đường thẳng “Lời tôi nói anh tin không? Nếu như anh không ti thì tôi không có gì để giải thích, nếu như anh tin, thì lúc nãy lời tôi nói đều là sự thật, tôi cũng không có gì có thể giải thích nữa”. Cô có thể nhớ lại toàn bộ ký ức là như thế, không nhớ ra gì nữa.
Khéo miệng Mộ Thương Nam ngập trong nụ cười lạnh lùng thờ ơ, đây là cô gái một lòng một da anh muốn cưới.
Ngón tay anh ấm nút ấn của xe lăn, đi về hướng phòng thay đồ, không nhìn Diệp Phi lấy một cái, dường như đang nhắc nhở anh, cô phản bội anh và Cung Trạch Vũ.
Mà liên minh của anh, vì Diệp Phi, để lộ ra ông chủ của rất nhiều công ty lớn. Nếu như anh không kịp thời xuất hiện, Bá Tiếc đã nhìn thấy tất cả người của liên minh rồi.
-
Trong thư phòng nguy nga lộng lẫy, máy tính của chúa tể bóng đêm hiện lên một cuộc gọi video.
Ngón tay anh ấn mở cửa sổ.
“Cậu lại thất bại rồi, không ép được Ngân Mị để lộ thân phận?”
“Nhưng, tôi biết liên minh sếp của mười mấy công tay là ai, ngày mai có thể làm những công ty này phá sản.” Bá Tước nói.
“Mười mấy công ty, không thể làm rung chuyển được nền tảng của liên minh, cái tôi cần là sự hủy diệt của toàn bộ liên minh”. Chúa tể bóng đêm nói.
“Nếu như tôi nói, Mộ Thương Nam sẽ không bao giờ cưới Diệp Phi nữa, không biết có được xem là thu hoạch của lần này không?” Bá Tước hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...