Làn sương bao phủ hoàn toàn con đường phía trước, năm người đứng cách đó hơn mười mét, cảnh giác nhìn chằm chằm.
Tiết Thịnh khẽ nói: “Kỳ lạ, lúc trước ngoại trừ lần bắt chúng ta vào ảo cảnh thì chỉ toàn sương đen, lần này sao lại là màu trắng, có khi nào là ảo cảnh nữa không?”
Anh ta vừa dứt lời liền có một cơn gió nhẹ thổi tới.
Gió thổi làm đám sương trắng bay về phía bọn họ, tuy rằng bọn họ theo bản năng muốn lùi ra sau né tránh, nhưng thực chất mọi người đều hiểu làm vậy cũng vô ích mà thôi.
Cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa thì lối thoát duy nhất của bọn họ là đối mặt với nó.
Vì thế năm người chỉ đứng yên, để làn sương trắng dần dần bao phủ bọn họ.
Sương mù ảnh hưởng đến tầm nhìn, khiến bọn họ chỉ chẳng nhìn thấy gì ngoại trừ mấy đồng đội bên cạnh.
May sau vào lúc này bọn họ cũng có chút ăn ý, lẳng lặng tạo thành một vòng tròn, đề phòng nhìn đám sương mù phía trước.
Sử Văn đứng ở gần vách tường, sau khi suy nghĩ một lát liền mượn dao của Tiết Thịnh, sau đó cắt lên ngón trỏ tay trái, dùng máu vẽ lên tường một mũi tên chỉ sang phải.
Vẽ xong, anh ta dùng vạt áo lau sạch dao rồi trả lại cho Tiết Thịnh: “Hiện giờ xung quanh chỉ toàn sương trắng, không may gặp phải chuyện gì thì rất dễ bị mất phương hướng.
Nhân lúc bây giờ còn nhớ rõ đường, đánh dấu một cái.”
Tống Tân nhìn anh ta, quả là một người đàn ông tinh tế cẩn thận.
Người chơi như vậy hẳn là có thể sống được khá lâu.
“Nhưng sao sương mù lần này vẫn chưa tan?” Nghiêm Tĩnh nhíu mày nói.
Cô ấy vừa dứt lời thì một trận gió to hơn thổi tới, nhanh chóng thổi tan sương trắng xung quanh bọn họ.
Sương trắng tan đi, các người chơi mới phát hiện… Bọn họ đã không còn ở trên con đường cũ nữa!
Tất cả mọi người sửng sốt vài giây mới hoàn hồn, kinh ngạc xem xét tình hình xung quanh.
Xuất hiện ở trước mặt bọn họ thế mà lại là một gian thờ.
Dưới chân bọn họ không còn là mặt đất nhẵn nhụi của con đường nữa mà là sân lát gạch đỏ.
Năm người đang đứng ở chỗ đất trống giữa cửa gian thờ và quan tài.
Chiếc quan tài sơn đen đặt trên hai chiếc ghế dài, trên nắp quan tài đã phủ một tầng bụi dày.
Gian thờ này dường như đã được lập từ lâu, nén trước quan đã cháy hết, chỉ còn lại sáp nến, tro vàng mã trong chiếc chậu dưới đất đã đóng thành cục, vải trắng treo bốn phía cũng đã biến thành màu ố vàng, trên những nếp uốn còn có thể thấy rõ những tầng bụi.
Thần kỳ nhất là ngoài cửa lớn sau lưng người chơi là một làn sương trắng dày đặc, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy cửa chứ không nhìn thấy được trong làn sương ngoài cửa có gì.
“Cái quái gì đây, sao chúng ta lại ở chỗ này?” Tiết Thịnh kinh ngạc: “Chẳng lẽ chúng ta lại vào một ảo cảnh nữa à?”
Nghiêm Tĩnh túm lấy cánh tay Tống Tân, căng thẳng nhìn chằm chằm quan tài phía trước: “Lần này có khi nào sẽ có ma không?”
Không biết có phải ‘cầu được ước thấy’ hay không mà cô ấy vừa dứt lời thì có một cơn gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào.
Tiết Thịnh cũng hơi sợ, liên tục lắc đầu nói: “Không có đâu, nhất định là không có, chúng ta đừng tự mình dọa mình, trước hết hãy nghĩ xem làm thế nào để qua được ải này đi!”
Sử Văn ngẫm nghĩ, nói: “Nơi này chỉ có duy nhất một gian phòng và một cửa ra vào, chúng ta ra cửa xem thử xem.”
Nói xong, anh ta liền cầm lấy một cây nến còn chưa đốt hết từ trên bàn, đi đến gần cửa, đưa nó vào bên trong làn sương.
Qua mấy giây anh ta mới rút tay về, mà nửa cây nến này vẫn giống y lúc trước, không có bất cứ hư hại gì.
Anh ta quay đầu nhìn những người còn lại một vòng, mới dùng chính ngón trỏ tay trái mình đưa vào làn sương, thấy thực sự không xảy ra chuyện gì mới cất bước bước đi ra.
Tiết Thịnh và Sử Văn quan hệ khá tốt, thấy Sử Văn đi vào, cậu ta cũng đi theo.
Cổng lớn giống như một kết giới, chặn lại tất cả sương mù ở bên ngoài.
Hai người kia sau khi bước chân ra ngoài thì lập tức biến mất.
Nhưng chẳng mấy chốc họ đã quay về, vẻ mặt kinh ngạc.
Tiết Thịnh nói trước: “Bên ngoài chính là con đường lúc đầu! Em nhìn thấy đánh dấu của anh Sử Văn vẽ ban nãy!”
Tống Tân nhíu mày, nói cách khác, đi ra khỏi cánh cổng này bọn họ sẽ quay lại chỗ cũ vừa rồi.
Quay về chỗ cũ, tương đương chưa qua ải.
“Nhưng nơi này chỉ có một cánh cửa thôi mà.” Tiết Thịnh nhìn Sử Văn: “Giờ chúng ta phải làm sao?”
Sử Văn cau mày lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Có lẽ chúng ta nên vào gian thờ tìm xem, có lẽ sẽ có gợi ý.”
“Đành vậy.” Nghiêm Tĩnh chắp tay trước ngực nói: “Tôi sợ ma nhất đấy, mong nơi này đừng có ma!”
Năm người chia nhau tìm kiếm khắp phòng.
Tống Tân vốn định đi xem quan tài, nhưng Tiết Thịnh đã nhanh chân đến trước.
Cậu ta vừa nhấc tấm vải trắng phủ bàn thờ lên xem, vừa thuận miệng cười nói: “Ở đây có mấy chỗ giấu được gợi ý, nhưng để giấu đường bí mật thì chỉ có thể là ở trong quan tài thôi.
Chưa biết chừng chúng ta không cần tìm nhắc nhở, mở quan tài ra là có thể nhìn thấy đường thoát.”
Cậu ta chỉ tùy tiện nói đùa, Sử Văn lại gật đầu đồng ý: “Có lẽ thế thật, nào, hai chúng ta thử xem có thể mở cái quan tài này ra hay không.”
Tiết Văn héo queo: “Ơ, em á?”
Sử Văn nhướng mày: “Không phải cậu nói có khả năng có đường ra ở trong đây sao? Anh thấy rất có lý, mà cho dù không có thì chúng ta vẫn phải mở để tìm manh mối thôi.”
Mặt Tiết Văn lập tức nhăn như quả mướp đắng: “Nhỡ bên trong không có đường ra chì có cương thi thì sao? Phim ‘Đạo trưởng cương thi’ mọi người xem chưa? Mở nắp quan tài sẽ có cương thi nhảy ra!”
Nghiêm Tĩnh rùng mình, dịch lại gần Tống Tân, tay ôm người, vẻ mặt căng thẳng: “Đừng nói bừa, còn chưa có gì xuất hiện, đừng dọa chị.”
Thấy cô ấy sợ, Tiết Văn lại càng muốn trêu, cười hi hì, đi theo Sử Văn tới bên cạnh quan tài, nói: “Anh Sử Văn, nào, chúng ta thả con cương thi ra cho chị ấy sợ!”
Sử Văn bất đắc dĩ lắc đầu, có chút buồn cười: “Nếu thực sự có cương thi, người phải sợ đầu tiên là cậu đấy.”
Vừa nói anh ta vừa đi đến phía trước Tiết Thịnh, đỡ lấy một cạnh của quan cái, nói: “Anh đếm tới ba, cùng nhau bắt đầu đẩy.”
Nghiêm Tĩnh không dám một mình tìm manh mối nữa, liền cùng Tống Tân lật xem một quyển sổ bìa xanh trên bàn.
Lúc này, Sử Văn đếm tới ba, cùng Tiết Văn dùng sức đẩy.
Nắp quan tài rất nặng, nhưng sức của hai người đàn ông cũng đủ đẩy nó ra.
Nắp quan tài phát ra tiếng ma xát nặng nề, hơn nữa còn có không ít tro bụi bay lên, Tiết Thịnh sặc ho khan hai tiếng.
Hai người đẩy nắp quan tài ra được một khe hở to bằng nắm tay, nhưng bên trong đen như mực, không thấy gì cả.
Bọn họ nhìn nhau, cùng dùng tất cả sức lực, đẩy nắp quan tài ra hơn một nửa.
Ngay sau đó, Tiết Thịnh hét lên, lập tức trốn sang bên trái Sử Văn, để Sử Văn canh giữa mình và quan tài: “Cương thi, thật sự có cương thi!”
Tống Tân, Trọng Phong, Nghiêm Tĩnh đều sửng sốt, còn chưa hiểu đầu cua tai nheo như nào, Nghiêm Tĩnh đã sợ hãi hét lên.
Vài giây sau, Sử Văn thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, túm Tiết Thịnh lôi về phía quan tài: “Cương cái đầu cậu, chỉ là một cái xác mà thôi.”
Tiết Thịnh chớp mắt, nhìn thi thể hai mắt nhắm nghiền trong quan tài, thở dài một cái: “Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng là cương thi thật cơ.”
Cậu ta xoay người dựa vào quan tài, nhìn về phía Nghiêm Tĩnh, cười nói: “Mọi người cũng thấy rồi đấy, chị Nghiêm Tĩnh cũng sợ nhé, không chỉ riêng em mất mặt.”
Nghiêm Tĩnh lườm cậu ta: “Không phải tại cậu đột nhiên hét toáng lên à, còn không biết xấu hổ nói chị.”
Sử Văn cười khẽ, nói: “Mọi người làm vậy, khiến chúng ta như đi thám hiểm ấy, nhưng đúng là nhẹ nhõm hơn thật.”
Tống Tân đặt bình hoa bằng sứ xuống, định ra chỗ quan tài xem trên người thi thể có thứ gì hay không.
Nhưng cô vừa mới quay người qua liền sững sờ.
Lúc này, Tiết Thịnh đang dựa vào quan tài, mặt quay về phía Nghiêm Tĩnh, mà sau lưng cậu ta đang có một bàn tay tái nhợt, móng tay đen sì sắc bén, từ từ đưa lên.
Năm ngón tay xòe rộng, khớp xương hơi vặn vẹo, móng tay sắc bén phải dài hơn 5cm, nhìn cực kỳ rợn người.
Mà mục tiêu của nó, chính là sau cổ Tiết Thịnh.
Tống Tân vừa định lên tiếng nhắc nhở thì Nghiêm Tĩnh đã hét lên.
Sử Văn cũng đã nhìn thấy, anh ta ở gần nhất, vì thế liền kéo Tiết Thịnh ra.
“Anh kéo em làm gì?” Tiết Thịnh vừa hỏi vừa quay đầu lại, quay được một nửa liền thấy cánh tay kia.
Cậu ta biến sắc, mếu máo: “Em nói rồi, thật sự có cương……”
Còn chưa nói xong, nắp quan tài mở nửa đột nhiên bị đẩy bật từ bên trong ra, rầm một tiếng, bay lên sau đó rơi mạnh xuống đất.
Người chơi nhìn thấy một “Người” bật dậy từ trong quan tài, hơn nữa đôi tay kia vẫn luôn giữ nguyên tư thế đưa về phía trước.
Nghiêm Tĩnh lùi ra sau lưng Trọng Phong, còn lườm Tiết Thịnh một cái: “Cậu đúng là miệng quạ đen! Làm sao bây giờ!”
Vừa dứt lời, cương thi trong quan tài đột nhiên nhảy về phía trước, từ trong quan tài nhảy xuống đất.
Đôi mắt nó đã mở, con ngươi màu đen thu nhỏ lại chỉ bằng hạt đậu.
Nó dùng đôi mắt ấy nhìn người chơi một lượt, sau đó ngửa đầu gầm lên, lộ ra hai cái răng dài sắc nhọn trong miệng!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...