Sau khi Tiết Thịnh ra được tầm mười phút, người chơi nghỉ ngơi được một lúc, bắt đầu kể lại những gì xảy ra bên trong.
Cả Sử Văn lẫn Nghiêm Tĩnh đều chỉ nói bọn họ phải nhìn thấy chuyện đau thương trong quá khứ mà thôi.
Về sau thì cũng giống như Tống Tân, đều là lúc sắp khóc mới chợt nhận ra nước mắt chính là ‘nước’ bọn họ phải tránh.
Còn chuyện những ký ức bi thương đó là gì thì bọn họ không nhắc tới, cũng không ai hỏi.
Tiết Thịnh và bọn họ lại không giống nhau, cậu ta phải qua một đoạn ảo giác chứ không phải hồi ức đau thương.
Cậu ta bước vào một chiến trường cổ đại, xung quanh binh lính đều mặc giáp trụ cầm đao thương xông lên, còn cậu ta vẫn mặc quần áo hiện tại, hơn nữa vũ khí cũng chỉ có con dao và đuôi ong.
Cậu ta nhìn thấy những binh lính đó bị kẻ địch chém chết, máu tươi phun ra thật xa, liền lập tức nhận ra mình cần tránh máu hoặc tránh để bản thân bị thương chảy máu.
Nhưng trên chiến trường nhiều người như vậy, muốn hoàn toàn tránh được máu văng khắp nơi là rất khó.
Sau hai phút trên người cậu ta đã dính phải giọt máu đầu tiên.
Lúc ấy cậu ta còn tưởng rằng mình chết chắc rồi, nhưng cảnh tượng vẫn tiếp tục diễn ra, cũng không có dấu hiệu kết thúc, cho nên cậu ta có thể khẳng định yêu cầu là không thể để mình bị chảy máu.
Vì thế cậu ta bắt đầu trốn khắp nơi, thậm chí còn nằm xuống giả chết, cảm thấy qua đủ lâu mới đi ra.
Khi bọn họ nói cũng là lúc Trọng Phong tỉnh lại.
Tống Tân ở bên cạnh anh cho nên nhận ra có vài vết thương nhỏ trên người anh đã khép lại, nhưng những chỗ bị thương nặng thì chưa thấy chuyển biến.
Có lẽ nhìn anh như vậy, cho nên ba người kia cũng không hỏi anh vì sao vết thương không chảy máu.
Tóm lại bọn họ an toàn vượt qua cửa ải này.
Bà lão kia đứng một bên nhìn bọn họ đứng lên hết mới nói: “Gợi ý cho cửa ải tiếp theo là…”
Dưới cái nhìn chăm chú của người chơi, bà ta đột nhiên nói mà không có âm thanh.
Mọi người chỉ nhìn thấy miệng bà ta đóng đóng mở mở nhưng không nghe được.
Nghiêm Tĩnh nhíu mày: “Bà nói cái gì, chúng tôi không nghe thấy gì cả.”
Bà lão cười thần bí, chỉ phía trước bọn họ: “Nên nói ta đã nói rồi, người có thể hiểu tự nhiên sẽ hiểu.
Ải này có người bị thương, các người đi lên phía trước sẽ có phòng nghỉ, có thể nghỉ ngơi đủ rồi lại đi.”
Bà ta nói xong liền biến mất.
Tiết Thịnh chỉ kịp kêu “Này” rồi không kịp nói gì nữa.
Các người chơi bất đắc dĩ, đành đi tiếp.
Tuy rằng Trọng Phong sẽ không cảm thấy đau, nhưng để giấu giếm Tống Tân liền đỡ anh chầm chậm đi theo sau ba người kia.
Trọng Phong không có áo chỉ đành để trần nửa người trên, trên quần dài màu đen cũng có không ít vết đao, nhưng may vẫn mặc được.
Trong lúc đi, Tiết Thịnh không dưới một lần quay đầu lại nhìn Trọng Phong, cũng hâm mộ mà nói với Sử Văn: “Giá mà em cũng có cơ bắp như anh ấy thì tốt biết mấy, nhìn tám múi cơ bụng kia mà xem, chẹp chẹp… Thật hâm mộ.”
Sử Văn cười nói: “Chờ cậu ấy đỡ hơn, em có thể hỏi xem bình thường cậu ta tập thể hình như thế nào.”
Bọn họ đi được khoảng hai phút mới thấy trên vách tường bên trái có một cái cổng tò vò, đứng ở bên ngoài là có thể thấy hết bên trong.
Đó là một phòng khách nhỏ, trên ba mặt tường là năm cửa phòng, tương đương năm người chơi mỗi người một phòng, trong phòng còn có chút nước và đồ ăn.
Bọn họ thương lượng xong quyết định nghỉ ngơi nửa tiếng rồi đi, tuy rằng Trọng Phong có vẻ đang bị thương nặng, nhưng bọn họ không có quá nhiều thời gian để lãng phí, cho nên nhiều nhất cũng chỉ có thể nghỉ ngơi bằng nấy.
Thời gian quả thật không đủ, nhưng ít ra có nửa tiếng cũng tốt lắm rồi.
Tống Tân đỡ Trọng Phong vào một phòng, trong phòng chỉ có một chiếc giường, trên giường đặt một bộ quần áo sạch sẽ gấp phẳng phiu.
Cô còn đang lo không có quần áo để che đậy vết thương trên người Trọng Phong đâu, nếu bị những người khác nhìn thấy khả năng hồi phục đáng sợ của anh chỉ sợ sẽ gây ra những phiền toái không cần thiết.
Bây giờ có quần áo để mặc thật quá tốt.
Trọng Phong sau khi vào phòng liền đóng cửa phòng lại, không để Tống Tân dìu anh nữa mà tự mình cầm áo trên giường mặc vào, sau đó quay lại nhìn Tống Tân chằm chằm.
Tống Tân sửng sốt một giấy mới sực hiểu, vội vàng quay người nhìn về phía cửa.
Một lát sau, một bàn tay vỗ vỗ lên đ ỉnh đầu cô hai cái, sau đó là tiếng cười của Trọng Phong: “Tôi thật sự không sao, em đừng cau mày.”
Tống Tân xoay người, bất đắc dĩ nói: “Anh nghĩ em mù đấy à? Mau lên giường nằm đi, em ra ngoài lấy chút đồ ăn cho anh.
Ăn no khôi phục càng nhanh.”
Trong lúc Trọng Phong cũng kể lại cho Tống Tân những chuyện anh gặp phải.
Cũng giống như những gì Tống Tân suy đoán.
Sau khi đi vào làn sương trắng, anh liền bị đưa vào một ảo cảnh có ‘cô’.
Bởi vì thấy cô ở bên cạnh, cho nên lúc ấy anh hoàn toàn không nghi ngờ, tưởng người kia thực sự là cô.
Ảo cảnh này cực kỳ nguy hiểm, giống như ở trong cổ mộ, trên vách tường có mũi tên chỉ dẫn bọn họ nên đi về hướng nào.
Nhưng chẳng bao lâu “Tống Tân” liền giẫm phải bẫy, từ vách tường lập tức b ắn ra rất nhiều lưỡi dao sắc nhọn.
Anh lập tức kéo ‘cô’ ra phía sau mình, sau đó rút miêu đao ngăn cản những lưỡi dao sắc bén đó, nhưng vẫn có một phần không thể ngăn được, nên anh cũng bị thương.
Đi hết đoạn đó, bọn họ bước vào con đường tiếp theo.
“Tống Tân” liền bảo anh đi trước thử xem nơi này có bẫy không.
Anh vốn luôn tình nguyện mạo hiểm vì cô, cũng không nghĩ nhiều liền đi lên, kết quả là lại bị dao tấn công một lần nữa.
Lúc này không chỉ hai bên vách tường, mà ngay cả trên đầu và dưới chân đều có dao b ắn ra.
Chúng nó dày đặc như mưa, một mình anh dù vung đao nhanh đến mức nào cũng không thể ngăn cản được hết.
Cũng chính vì thế mà anh bị thương nặng, vết thương ở bụng cũng từ đây mà ra.
Khi tất cả kết thúc, khắp người anh là những vết thương lớn lớn bé bé.
Bởi vì vết thương quá nhiều nên dù không nguy hiểm đến tính mạng cũng khiến anh rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Sau đó, bọn họ đến được con đường cuối cùng, đầu kia con đường viết hai chữ “Cửa ra”.
Mà lúc này, “Tống Tân” vẫn sai anh đi trước dò đường.
Lúc ấy Trọng Phong đã bước lên con đường được hai ba bước, nhưng anh ngừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm ‘cô’.
Cô lại chỉ là hỏi: “Làm sao vậy?”
Trọng Phong lập tức kết luận được ‘cô’ là giả, liền nói: “Ngươi không phải cô ấy.”
Ngay sau đó, anh liền ra được.
Trọng Phong ăn xong, nằm lên giường, nhìn Tống Tân giúp anh đắp chăn, liền cười xán lạn: “Bởi vì tôi biết em sẽ quan tâm tôi bị thương nặng hay không.”
Tống Tân bật cười: “Chỉ thế thôi à?Còn gì nữa không?”
Anh cười nhắm mắt lại: “Em cũng sẽ không để một mình tôi mạo hiểm.”
Tống Tân nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh, khẽ nói: “Anh ngủ đi, lát nữa em gọi anh dậy.”
Lúc cô ra khỏi phòng, Tiết Thịnh đang uống sữa chua, nhìn thấy Tống Tân ra liền vội hỏi: “Anh ấy sao rồi, hình như bị thương nặng lắm.”
Tống Tân mở cửa phòng trống bên cạnh, quay đầu nói: “Anh ấy nói không nghiêm trọng như bề ngoài đâu, đạo cụ kia có thể giúp anh ấy hồi phục nhanh thôi, nhưng đáng tiếc đã dùng một lần cuối cùng.”
“Đạo cụ ấy đúng là lợi hại.” Tiết Thịnh cảm thán: “Nếu không có đạo cụ, với những vết thương ấy chỉ sợ anh ấy đã mất mạng rồi.
May thật…”
Tống Tân vào phòng cầm quần áo trên giường lên nhìn nhìn, cảm thấy hơi rộng, nhưng được cái sạch sẽ, hơn bộ quần áo hôi rình trên người cô nhiều.
Nhân lúc trong phòng chỉ có một mình, Tống Tân mới mở vòng đen ra nhìn.
Nhìn thấy nội dung trên đó, cô hơi sững sờ.
Người chơi Tống Tân xếp hạng: 95.
Số người đang xem: 168 người.
Cô lập tức đóng lại, đứng dậy đi lại vài vòng trong phòng mới mở cửa ra ngoài.
Thật ra cô không mong có người đặt cược vào cô, số phiếu càng nhiều, số mạng người gánh trên lưng cô cũng càng nhiều.
Áp lực quá lớn.
Những người chơi còn lại cũng đã thay quần áo rồi lần lượt đi ra.
Bốn người liền cùng nhau ngồi trong phòng khách, thương lượng về cửa ải tiếp theo.
Nghiêm Tĩnh nói: “Bà già kia thật quá đáng, đã bảo là sẽ gợi ý, kết quả lại chơi chúng ta.
Tất cả điểm thuộc tính của tôi đều cộng vào thính lực cũng hoàn toàn không nghe thấy bà ta nói gì.”
Tiết Thịnh bĩu môi nói: “Có lẽ ai biết nhìn miệng đoán chữ mới hiểu được.
Trong chúng ta không ai biết, bà ta có nói cũng bằng không.
Nếu chúng ta không đoán được bà ta gì, liệu có chết không?”
Sử Văn cười hai tiếng, đưa tay vỗ vỗ đầu cậu ta, nói: “Đừng quá bi quan, có lẽ npc ải tiếp theo sẽ nói cho chúng ta biết.”
Nghiêm Tĩnh day huyệt thái dương, có chút đau đầu: “Tôi đang rất nghi ngờ là khéo chúng ta đi phải đường siêu siêu khó rồi.
Có ai nhớ được tý khẩu hình nào của bà ta không?”
Sử Văn nghĩ nghĩ, nói: “Tôi nhớ rõ chút.”
Anh ta liền thử nói mấy chữ không phát ra tiếng.
“Anh Sử Văn, anh có đoán được đó là gì không?” Tiết Thịnh hỏi.
Sử Văn lắc đầu: “Khẩu hình tổng cộng chỉ có mấy loại, chữ Hán không đồng âm lại vô số, anh thật sự không đoán được.”
Anh ta nhớ khẩu hình còn không đoán được, quên hết như Tống Tân thì càng đừng mơ.
Hai mấy phút, bọn họ cũng không thương lượng được gì hữu dụng.
Cuối cùng Tiết Thịnh tổng kết: “Thôi, không đoán được thì đành chịu, lợn chết không sợ nước sôi, chúng ta cứ tiến thẳng đến ải tiếp theo đi.”
Sử Văn nhướng mày, nói: “Cậu nói ai là lợn chết?”
Nghiêm Tĩnh nheo mắt: “Có câu ‘đàn ông đều là đại móng heo’, ở đây ngoại trừ tôi và Tống Tân thì ba người các anh đều là.”
Tiết Thịnh cười ha hả, Tống Tân cũng cảm thấy có chút buồn cười, không khí căng thẳng cũng dịu lại đôi chút.
Nửa giờ trôi qua thật nhanh, Tống Tân vào phòng gọi Trọng Phong dậy, nhấc áo anh lên nhìn một chút, thấy đa số vết thương đều đang có xu thế khép lại mới yên tâm.
Năm người rời đi cũng mang theo tất cả đồ ăn còn sót lại của phòng nghỉ.
Chẳng bao lâu sau bọn họ đã đến được ngã rẽ tiếp theo.
Sau khi thương lượng thì chọn đi đường bên trái.
Hai lần trước đường đúng đều ở bên phải nên lần này hẳn phải là bên trái chứ.
Suy nghĩ này của bọn họ thực sự rất giống lúc khoanh bừa đáp án.
Nhưng lần này coi như mèo mù vớ được cá rán, đường đúng thật sự là bên trái.
Sau khi đi được khoảng năm phút, bọn họ liền thấy phía trước xuất hiện làn sương trắng dày đặc.
Nhìn thấy sương mù xuất hiện phía trước, bọn họ chắc chắn mình đã đi đúng đường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...