Editor: mèomỡ
Ngô Tam men theo dốc đống đổ nát đi xuống dưới. Đi được một đoạn lại phát hiện tiếng bước chân sau lưng không đúng, quay lại nhìn, thấy chỉ có mình Tống Tân liền kinh ngạc: “Cậu ta không đi à?”
Tống Tân gật đầu: “Hai người tốt hơn, ít nhất có thể khiến cho bọn họ nhìn thấy thành ý hợp tác của chúng ta.”
Ngô Tam mặc dù cảm thấy chia ra hành động nguy hiểm hơn, nhưng cũng không nói thêm gì.
Hai người bước trên con đường đầy đất đá vụn hướng về phía mũi tên khổng lồ phía Đông Nam, mà mũi tên cũng đang di chuyển về phía bọn họ.
Mũi tên đi theo Tống Tân bởi vì hai người chơi là cô và Ngô Tam đều đang ở đây, chỉ để lại Trọng Phong không tính là người chơi, cho nên mũi tên chỉ hướng người chơi liền di động theo hai người bọn họ.
Có lẽ bởi vì nhìn thấy mũi tên di chuyển, vậy nên đội năm người phía Tây Nam liền tăng tốc, hiển nhiên là rất không muốn để người của hai đội còn lại gặp nhau.
Mũi tên phía Tây Nam thậm chí còn từng tách ra, mũi tên khổng lồ biến thành hai mũi tên nhỏ hơn một chút, một phía trước một ở phía sau, cho thấy năm người bọn họ đang tách ra để hành động.
Nhưng chẳng mấy chốc, chúng nó lại hợp thành một.
Nhưng cho dù tốc độ của đội năm người kia nhanh hơn bao nhiêu đi nữa thì bọn họ chắc chắn cũng không nhanh bằng hai đội đang tiến về phía nhau.
Đá vụn trên đất gây cản trở đến tốc độ di chuyển của tất cả người chơi, mất hơn mười phút mũi tên trên đầu Tống Tân gần như hợp làm một với mũi tên phía Đông Nam thì hai bên mới nhìn thấy nhau.
Ngô Tam ngẩn ra, anh ta kinh ngạc nhìn ba người đàn ông đối diện, quay lại nói với Tống Tân: “Thế này là sao, sao bọn họ lại có ba người?!”
Trên mặt Tống Tân không có bất kỳ biểu cảm gì, cô nhìn chằm chằm ba người bên kia, khẽ nói: “Tạm thời đừng để lộ ra, xem tình hình thế nào, cầm sẵn khẩu súng đi.”
Trong tay ba người đàn ông bên kia cũng có súng, hẳn là lấy từ những điểm vật tư khác.
Bọn họ nhìn thấy hai người bên này, lại đi lên phía trước một đoạn mới dừng bước.
Người đàn ông ở giữa ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó nhìn Tống Tân và Ngô Tam một lượt, nói: “Chúng tôi cũng vì sống sót mới phải giết người mà thôi, nếu như quy tắc trò chơi đã nói có thể sống năm người thì hai đội chúng ta không phải động thủ với đối phương, làm đội năm người bên kia hưởng lợi. Tôi tin rằng mục đích hai người tới tìm chúng tôi cũng giống vậy…. Cũng không cần nói nhiều nữa, chúng ta hợp tác đi.”
Tống Tân quay đầu nhìn bầu trời sau lưng, ngón tay hơi cong lại.
Mũi tên màu đỏ của đội năm người đã không còn xa nữa rồi.
“Sao, đến giờ phút này còn cân nhắc gì nữa?” Người nọ nhìn Tống Tân: “Các người nhân số không chiếm ưu thế, cô còn là phụ nữ, chúng tôi đã tình nguyện hợp tác rồi, hai người cũng cần gì phải do dự nữa?”
Ánh mắt Tống Tân hơi lóe lên, nói: “Hợp tác đương nhiên không thành vấn đề, nhưng chúng ta không thể đứng ở đây làm
bia thịt được. Bọn họ sắp đến rồi, trước tìm một nơi địa hình có lợi cái đã.”
Người đàn ông kia cười vang, gật đầu: “Xem ra một cô gái có thể sống đến giờ thực sự không phải loại đơn giản, đi thôi, vừa rồi trên đường chúng tôi tới đã nhìn thấy một chỗ dễ thủ khó công.”
Anh ta nói xong lại không động đậy, đứng đó nhìn Tống Tân và Ngô Tam. Đến khi hai người cất bước đi đến thì anh ta mới đưa tay ra dấu cho hai đồng đội quay người đi về.
Tống Tân đi vài bước, lại quay lại nhìn mũi tên của đội năm người.
Cô quay đầu lại, đi theo những người chơi khác.
Đột nhiên, tiếng súng liên thanh cách phía sau bọn họ không xa vang lên!
Năm người đồng thời dừng bước, vẻ mặt mỗi người một khác nhưng đều quay đầu nhìn lại.
Ngô Tam căng thẳng cào cào tay Tống Tân một cái…. Mặc dù anh ta không nói, nhưng Tống Tân cũng biết anh ta đang lo lắng cho Trọng Phong một thân một mình.
Trong lòng Tống Tân cũng có chút hồi hộp.
Lúc trước cô nói cho Trọng Phong, đợi sau khi cô và Ngô Tam đi thì lập tức bí mật đi theo phía sau, thấy mũi tên hai bên gặp nhau thì dừng lại, trốn ở một nơi bí mật chờ năm người kia đuổi đến thì bắn lén bọn họ.!
Năm người kia nhìn thấy mũi tên của hai đội còn lại đã hợp thành một, nhất định sẽ cho là tất cả người chơi đều ở một chỗ, đi đường đương nhiên sẽ không quá đề phòng. Như vậy, Trọng Phong tấn công bất ngờ xác xuất thành công sẽ cao hơn rất nhiều
Mà tiếng súng đầu tiên vang lên, nhất định là của anh.
Sau tiếng súng đầu tiên là một loạt tiếng súng liên thanh không ngừng.
Bởi vì còn cách một đoạn nên tiếng súng nghe cũng không quá lớn. Hơn nữa, mấy tiếng súng đồng thời đang giảm bớt từng tiếng từng tiếng một.
Người đàn ông dẫn đầu tổ ba người vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Xảy ra chuyện gì vậy, bọn họ nội chiến sao?!”
“Nhất định là vậy!” Một người khác nói: “Trừ chúng ta ra, cũng chỉ còn năm người kia thôi, nhất định là bọn họ tự cắn nhau rồi!”
“Nhân lúc này, mọi người cùng nhau xông lên!” Người đàn ông kia lập tức đưa ra quyết định, là người đầu tiên cầm súng chạy về nơi tiếng đấu súng vang lên.
Nhưng anh ta mới chạy được vài bước thì hai tiếng súng bất đồng tần suất còn lại gần như đồng thời biến mất.
Tống Tân nhìn chằm chằm bên kia, bất giác mà ngừng thở.
Một giây sau, mũi tên khổng lồ màu đỏ kia đột nhiên vỡ tan thành vô số mảnh như thủy tinh bị vỡ, lả tả rơi xuống như một cơn mưa màu đỏ!
Thành công rồi! Không hổ là người máy trí năng duy nhất!
Ngay sau đó, lại một tiếng súng vang lên…. Tống Tân thở phào nhẹ nhõm. Đây là tín hiệu cô dặn Trọng Phong, sau khi chấm dứt thì bắn một phát súng, để báo bình an.
“Tèn tèn ten…. Mặc dù có chút không làm mà hưởng, nhưng vẫn phải chúc mừng năm người chơi còn lại đã hoàn thành trò chơi lần này, tất cả đều được thưởng mười điểm thuộc tính, cũng mở khóa chức năng thông tin của vòng tay! Từ nay về sau, các người chơi có thể thông qua vòng tay liên lạc với nhau trong hiện thực nha~”
Vừa dứt lời, vòng tay trên cổ tay các người chơi đồng loạt phát ra ánh sáng màu đỏ.
Bọn họ giơ tay lên, trông thấy một màn hình hơi mờ xuất hiện trên vòng tay. Trên màn hình giống như màn hình smartphone đã xuất hiện một biểu tượng hình điện thoại.
Phía trên cùng màn hình còn hiển thị số người đang xem trực tiếp.
Tống Tân trước giờ vẫn chưa từng mở ra xem, lúc này cũng tiện tay mở thử, lại phát hiện số người đang xem là 0
Quả nhiên, phụ nữ trên phương diện thể lực trời sinh đã nằm ở thế yếu, khiến tất cả mọi người không cho rằng cô có thể sống sót.
“Còn nhiều chức năng đang dần được mở khóa nhé, cách dùng điểm thuộc tính sẽ được giới thiệu kỹ càng trước khi trận đấu thứ ba bắt đầu. Ô kê, trận đấu lần này đến đây thôi…. Trò chơi chấm dứt!”
Nó vừa dứt lời thì trước mắt Tống Tân lập tức xảy ra biến hóa.
Vô số đá vụn gạch ngói vụn đều biến mất, mùi khói thuốc súng vẫn luôn tràn ngập trong không khí cũng không còn.
Tống Tân chớp mắt một cái, mới thoát ly khỏi khung cảnh kia.
Cô vẫn ở trong càn phòng quen thuộc của mình, chăn đệm trên giường vẫn xốc xếch y như trước lúc cô bước vào trò chơi, không có gì thay đổi, ngoại trừ…
Người đàn ông thân hình cao lớn mặc đồ đen đứng bên cạnh cô.
Bên hông anh vẫn treo thanh miêu đao dài kia, đôi mắt màu đỏ nhìn Tống Tân không chớp. Khi cô nhìn về phía anh, khóe môi anh cũng cong lên thành một nụ cười hoàn mỹ mê người.
Tống Tân nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, trước khi cô định đi ra sau lưng anh nhìn xem thì anh đã xoay người lại, ngoan ngoãn để cô kiểm tra.
Tống Tân thấy anh không bị thương mới thở phào một hơi, nói: “Không bị thương là tốt rồi.”
Trọng Phong nghiêng đầu, chầm chậm đưa tay lên vỗ nhè nhẹ đầu Tống Tân.
Tống Tân: “… Anh làm gì đấy?”
Anh chớp mắt, khuôn mặt mỉm cười nhìn có vẻ cực kỳ vô tội: “Đây là an ủi…. Em không cần lo lắng.”
Tống Tân buồn cười mà sờ tóc mình, nói: “Anh tìm một chỗ ngồi tạm đi, tôi đi tắm.”
Trọng Phong quay đầu nhìn trong phòng một lượt, sau đó đi về phía bàn máy tính phía trước cửa sổ của cô, khẽ ghế ra ngồi xuống.
Tống Tân lấy quần áo mới từ trong tủ quần áo ra, vừa đi vào nhà tắm vừa nói với anh: “Chỗ tôi không có quần áo vừa người anh, đợi lát nữa chúng ta ra ngoài xem có tìm được chỗ nào mua không.”
Hiện giờ nhờ có chính phủ hành động, bên ngoài đã có một vài cửa hàng nhỏ bắt đầu buôn bán, nhưng rất ít nơi chịu cho mua bằng tiền, phần lớn là dùng đồ đổi.
Trọng Phong nhìn bóng lưng cô, hơi gật đầu, nói một tiếng: “Được.”
Tống Tân chậm rãi tắm bốn mươi phút, tỉ mỉ cọ từ đầu đến chân một lần. Trong thế giới toàn bụi với đống đổ nát kia, cô quả thật sắp bẩn thành tượng đất rồi.
Đợi cô tắm xong sấy khô tóc, bước từ phòng tắm ra, vừa mở cửa liền nhìn thấy Trọng Phong.
Cô ngẩn ra, ném quần áo bẩn vào trong máy giặt liền đi vào phòng bếp. Khi cô mở tủ lạnh lấy ra hai quả táo rửa sạch sẽ, thì cũng cảm giác được Trọng Phong đã đi theo đến cửa phòng bếp.
“…” Tống Tân bất đắc dĩ đi tới, đưa một quả táo cho anh, nói: “Đừng đi theo tôi mãi thế, anh không có chuyện gì làm à?”
Trọng Phong lắc đầu, cúi đầu nhìn quả táo trong tay, đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ.
“Ngọt không?” Tống Tân kéo anh đến phòng khách.
Trọng Phong cùng cô ngồi trên ghế sa lon, mới nói: “Tôi không có vị giác.”
Tống Tân sững sờ, đột nhiên cảm thấy anh có chút đáng thương.
Ngày tháng trên điện thoại di động chứng tỏ cô đã vào trò chơi hơn hai ngày, bây giờ là mười giờ sáng ngày thứ ba, thời gian cũng bằng thời gian trong trò chơi.
Chờ đến mười rưỡi, Tống Tân dẫn Trọng Phong ra ngoài, đi mua đồ dùng cho anh.
Thế giới bên ngoài vẫn là màu đen, nhưng khắp thành phố đều sáng đèn, cũng không quá ảnh hưởng đến hoạt động của mọi người.
Ngoại trừ binh lính tuần tra bên ngoài thì cũng có vài người đi lại trên đường, bọn họ đều mang theo bao lớn bao nhỏ…. Hoặc là mua về, hoặc là mang đi đổi những đồ khác.
Tống Tân mang theo hai thùng mì tôm, cô và Trọng Phong một người ôm một thùng, mang đi đổi.
Cô dẫn Trọng Phong đi về phía cửa hàng bán quần áo.
Con đường này vốn có mấy cửa hàng quần áo, nhưng khi bọn họ đến thì lại phát hiện chỉ có một cửa hàng mở cửa. Trên cửa ra vào dán một tờ thông báo viết tay: Cửa hàng chỉ chấp nhận đổi đồ, ưu tiên đồ ăn.
Tống Tân nhíu mày, có chút không nỡ nhìn thoáng qua thùng mì tôm.
Trong nhà đã không còn nhiều đồ ăn rồi, cô không biết sau này phải làm thế nào để có đồ ăn.
Nhưng, trên quần áo Trọng Phong có vết đạn, cũng không còn bất cứ bộ nào để thay, không thể không mua.
Cô quay đầu nhìn anh, cười nói: “Đi thôi, mua quần áo mới cho anh.”
Trọng Phong cũng nở một nụ cười tiêu chuẩn.
Tống Tân thấy anh gật đầu rồi lại đột nhiên vứt thùng mì đang ôm trong tay, túm cô kéo giật ra sau.
Ngay sau đó, một con dao phay sắc bén liền chém vào chỗ cô đứng lúc trước.
Một người phụ nữ tóc tai bù xù như phát điên vung con dao phay, điên cuồng hét lớn: “Tao muốn giết mày, đồ giết người! Trả mạng cho chồng tao!”
***
p/s: Huhu, Tiểu Phong ngoan thế này sao mà chịu được chứ QAQ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...