Cuồng Hoan Đi! Loài Người


Tống Tân bật chế độ liên lạc trên vòng tay, tìm tên Đại Hào.
Trên màn hình xuất hiện ba chữ “Đang kết nối”, nhưng Tống Tân chờ rất lâu cũng không kết nối được.
Cho đến tận khi trạng thái biến thành “Đối phương không nhấc máy, đã ngắt kết nối”.
Tống Tân hơi lo lắng, tắt vòng tay, nói với Trọng Phong: “Chúng ta bây giờ vẫn còn sống, cho nên Đại Hào nhất định cũng chưa chết.

Nhưng anh ta không liên lạc với chúng ta chứng tỏ cũng đã gặp phải rắc rối như chúng ta rồi.”
Trọng phong gật đầu: “Ừm, đừng lo lắng, anh ta sẽ không dễ chết như vậy đâu.”
Tống Tân quay đầu về phía cửa nghe ngóng, qua mấy giây mới nghe được tiếng va chạm nhỏ.
Đám quái vật dường như đã bỏ cuộc, trốn trong này thêm một lát nữa chúng nó chắc sẽ bỏ đi.
Cô xuống giường đi về phía cửa sổ phòng ngủ.
Rèm được kéo kín, có lẽ là chủ nhân cũ của nơi này sợ bị đám quái vật trên bầu trời phát hiện, cũng có lẽ… Tai họa ập đến nơi này vào ban đêm.
Đám quái vật kia tuy nhiều và hung dữ, nhưng dựa theo trình độ khoa học kỹ thuật của loài người cũng không đến mức tuyệt diệt chứ?
Dùng đao solo với chúng nó có lẽ đánh không lại, nhưng con người còn có súng, có pháo, có bom, thậm chí có vũ khí hạt nh@n, sao lại thua chúng nó?
Tống Tân đi đến trước cửa sổ, rón rén kéo rèm ra một chút, dùng một bên mắt nhìn qua khe hở.
Bọn họ đang ở tầng 3, không cao, cho nên tầm mắt bị tòa cao ốc phía trước chặn mất phần lớn, chỉ có thể nhìn thấy xung quanh và bên trên.
Số lượng quái vật trên bầu trời rất nhiều, nhiều mức một khi có người bị chúng nó bao vây thì sẽ bị lóc hết thịt trong chớp mắt.
Dù cách xa và còn qua một lớp cửa kính vẫn nghe được rõ ràng tiếng kêu cạc cạc kỳ quái ấy.
Ở tầng trời thấp cũng có vài con bay lượn, dường như là đang kiếm ăn.
Tòa nhà đối diện là một tòa văn phòng, cửa sổ sát đất đều đã bị phá hỏng.

Tống Tân có thể nhìn thấy có quái vật từ trong bay ra hoặc từ ngoài chui vào.
Nhiều quái vật như vậy, nếu đi lại nhất định sẽ bị phát hiện.
Sau khi liên lạc được với Đại Hào, bọn họ làm cách nào để hội họp được với nhau?
Không biết ô tô có cản được sự tấn công của chúng hay không? Một hai con có lẽ có thể, nếu nhiều con cùng nhau tấn công thì sao?
Tống Tân không dám thử, bởi vì cái giá phải trả cho sự thất bại chính là chết.
“Ở đây có một tờ báo.” Trọng Phong bỗng nhiên lên tiếng.
Tống Tân quay đầu lại, thấy anh cầm một tờ báo trong tay đi về phía cô.
Cô định đi tới, anh vội ngăn cản: “Chân em đau, đừng nhúc nhích.”
Anh bước nhanh hơn, đưa tờ báo cho cô, chỉ tin tức dài nhất trong đó: “Nhặt được dưới đất chỗ mép giường, em xem cái này.”

Trong phòng cũng không sạch sẽ, quần áo và đồ đạc rơi đầy đất, cho nên Tống Tân vừa rồi không chú ý.
Cô cầm tờ báo, đập vào mắt là tiêu đề bắt mắt: “Phát hiện mới về ‘người dơi’”!”
Phía dưới là bài viết dài, cùng một bức ảnh dựng mô hình 3D.
Trong ảnh đúng là loại quái vật bay trên bầu trời kia.

Nhưng… Nhìn kỹ, lại có điểm khác.
Tống Tân nhìn chằm chằm nó nhìn vài giây, nhanh chóng nhận ra khác ở chỗ nào.
Nó không giống với con cô tận mắt nhìn thấy!
Loại quái vật kia có mặt rất giống con người, cơ thể cũng tương đồng.
Nhưng con trên ảnh thì không giống người đến vậy.
Mặt nó dài và gồ lên như loài chó, mũi và miệng rõ ràng lồi ra một đoạn, hai mắt ở hai bên đầu, tai lại trên đỉnh đầu.
Mà đôi chân nó ngắn hơn chân người rất nhiều, nửa người trên chiếm ba phần tư cơ thể, hai chân rất ngắn, phía dưới còn là vuốt loài chim.
Tống Tân vội vàng xem tin tức bên cạnh.

Đọc qua một lần cô liền thấy hoảng hốt.
Trên báo, đoạn mở đầu là tóm tắt sơ lược.
Trên đó viết “Ba tháng trước, một người dân chạy đêm ở quận Y tình cờ phát hiện ‘người dơi’ trong lùm cây.

Sau khi bắt được sinh vật đó và đưa về viện nghiên cứu tiến hành nghiên cứu.

Ba tháng sau, phóng viên tòa soạn chúng tôi đã lấy được thông tin mới nhất từ nhân viên của viện nghiên cứu.
Được biết, khi mới bắt được người dơi cao khoảng 1 mét.

Ngoại trừ đôi cánh giống loài dơi thì đầu nó càng giống một con lợn rừng, răng nanh sắc nhọn, khắp cơ thể được bao trùm bởi một tầng lông tơ đen.

Nhưng theo như thông báo mới nhất thì trong 3 tháng này ngoại hình của nó vẫn luôn tiến hóa!
Mô hình 3D này do tôi dựng lên dựa theo miêu tả trong báo cáo của nhân viên viện nghiên cứu.

Mọi người có thể thấy, lông tơ màu đen trên cơ thể người dơi đã hoàn toàn biến mất, làn da nhạt màu hơn đã gần giống với da người da vàng.


Phần đầu cũng đã có sự biến đổi rất lớn.

Nhưng khiến chúng ta khiếp sợ là chiều cao của nó trong ba tháng ngắn ngủi đã đạt tới gần 1 mét 5!
Nhân viên sở nghiên cứu tiết lộ, người dơi thích ăn thịt, hơn nữa chỉ ăn thịt tươi.

Nó ăn rất nhiều, một ngày phải ăn hơn 50kg thịt! Để nghiên cứu, họ từng thử không cho nó ăn trong một ngày.

Nhưng mới được nửa ngày, nó đã cực kỳ điên cuồng, muốn tấn công con người!
Trong một lần lấy máu người dơi, một nhân viên đã sơ ý bị nó cắn.

Vết thương chỉ sâu chưa đến 1 centimet, cũng đã lập tức sát trùng.

Nhưng vài ngày sau, vết thương đã xuất hiện tình trạng thối rữa, cũng mọc ra một lớp lông tơ màu đen… Muốn biết thêm càng nhiều tin tức mới nhất về người dơi, xin hãy theo dõi các kỳ tiếp theo của báo chúng tôi.”
Tống Tân xem xong, trong lòng thầm nghĩ, xem ra loại quái vật này sẽ lây lan giống virus zombie trong phim.

Nói cách khác, những thứ đang bay trên bầu trời kia đều từng là người?!
Vậy nên ngoại hình của chúng nó mới giống người đến vậy?
Nghĩ đến đây, cô vội vàng buông tờ báo xuống, kéo Trọng Phong tới xem vết thương trên lưng anh.
Tạm thời không có gì khác thường, có lẽ là vì bị thương chưa lâu, cũng có lẽ là vì anh không phải con người, virus lan truyền qua máu mà anh thì không có máu.
“Tôi không sao.” Trọng Phong quay đầu cười với cô.
Tống Tân nói: “Em vẫn phải giúp anh băng bó đã, rồi xem ở đây có quần áo nào anh mặc được không.”
Cô kéo Trọng Phong đến mép giường, bắt anh ngồi xuống, sau đó mở tủ tìm quần áo.

Nhưng khi mở tủ ra cô lại phát hiện trong đó gần như trống không.
Trong tủ chỉ còn sót vài chiếc tất không thành đôi, và hai bộ quần áo cũ.
Trước thảm họa thì ai lại vào nhà người khác trộm quần áo chứ? Đồ đạc trong phòng cũng lộn xộn, nhìn giống…

Chủ nhà vội vàng thu dọn đồ đạc để chạy khỏi đây!
Mà nếu còn thời gian lấy quần áo mang theo thì chứng tỏ tình hình khi ấy tuy không tốt, nhưng chưa đến mức nguy cấp.
Như vậy, thành phố này trở nên hoang vắng có khi nào vì con người đã chạy trốn hết rồi không?
Tống Tân lấy từ tủ quần áo ra chiếc áo cũ bị để lại, dùng miêu đao của Trọng Phong cắt nó ra.

Sau đó bảo Trọng Phong cởi áo, quấn vải băng vết thương lại.
Ngay khi cô đang băng bó, vòng trên cổ tay vang lên.
Cô lập tức nhanh tay hơn, buộc chặt lại, sau đó vội vàng ấn nút trên vòng.
Bây giờ không có màn hình hiện lên, trong trò chơi chỉ có thể liên lạc bằng giọng nói.
Giọng Đại Hào vang lên: “Ê, hai người nghẻo chưa?”
Tống Tân tức giận: “Nếu chết rồi thì giờ ma đang nói chuyện với anh à?”
“Không chết là tốt.” Đại Hào dừng một chút, bắt đầu mắng: “Mẹ nó, cái chỗ quỷ quái này đâu đâu cũng toàn người chim!”
Tống Tân hỏi: “Tình hình chỗ anh thế nào? Trình Nam có ở đó không?”
“Vừa cùng Sở Sáo vào đã bị người chim tấn công.

Mẹ nó, chúng nó cố ý hại ông đây, chuyển tôi đến giữa một quảng trường, xung quanh méo có cả chỗ trốn.

Hai chúng tôi đều bị thương, vất vả lắm mới chạy được vào nhà trốn! Trình Nam tôi vẫn chưa gặp, hẳn là mỗi người chơi đều được chuyển đến những điểm khác nhau.

Dù sao hai người phải cẩn thận, nếu gặp hắn thì cố mà chạy, chờ ông đây đến giết hắn!”
“Anh có biết giờ mình ở đâu không?” Tống Tân hỏi.
Đại Hào khựng lại một lát, mới nói: “Không biết, lúc trước nhìn thấy ven đường có biển báo ghi đường An Phúc gì gì đó.

Hai người ở đâu?”
Tống Tân khẽ thở dài, nói: “Chúng tôi cũng không biết.

Muốn biết vị trí chính xác chắc là phải tìm một cái bản đồ.”
Đặc biệt là nếu hai bên muốn gặp nhau thì phải biết vị trí đôi bên, sau đó còn phải thương lượng một con đường, hai bên cùng đi từ hai đầu.
Đại Hào nói: “Có lẽ sẽ không quá xa đâu, chưa biết chừng là cùng quận thôi.

Thành phố lớn như vậy, nếu cách xa nhau quá thì sao tôi gặp được Trình Nam.

Chúng nó không muốn xem trò chơi chạy trốn đơn thuần nhàm chán đâu.”
Tống Tân ngẫm nghĩ: “Thế này đi, nếu chỗ anh tạm thời an toàn thì chúng ta đừng ra ngoài vội, quan sát tập tính của đám quái vật trước đã.


Dù chúng nó lợi hại thế nào cũng không thể bay mãi được, chắc chắn phải có thời điểm nghỉ ngơi.

Chờ chúng nó nghỉ rồi chúng ta ra ngoài sẽ an toàn hơn.”
“Được, chờ biết vị trí rồi liên lạc lại nhé.”
“Khoan đã.” Tống Tân nói: “Còn có một việc, Trọng Phong vừa mới tìm được một tờ báo, trên đó viết sau khi phát hiện ra con quái vật đầu tiên thì đã có người bị nó cắn.

Vài ngày sau quanh vết thương của người kia liền mọc lên lông tơ.

Tôi đoán nó cũng giống virus zombie, một khi bị cắn sẽ lây nhiễm.

Vết cào có bị hay không tạm thời không biết.”
“Đậu má!” Đại Hào chửi bậy một câu, sau đó nói: “Sau lưng ông đây bị một con người chim dùng móng cào! Sở Sáo còn bị cắn!”
Tống Tân nhìn Trọng Phong, tuy không dám chắc nhưng cũng đành nghĩ theo chiều hướng tốt: “Bị cào chưa chắc sẽ lây nhiễm.

Sở Sáo là người máy trí năng, không có máu chảy trong cơ thể, chắc sẽ không sao đâu, đừng lo lắng quá.

Tóm lại từ giờ hai người phải cẩn thận, đặc biệt là anh, đừng để bị cắn.”
“Nếu chẳng may Sở Sáo bị lây nhiễm thì phải làm sao bây giờ?” Giọng Đại Hào có chút sốt ruột.
Tống Tân im lặng một lát, nói: “Vậy khi anh ấy xuất hiện dấu hiệu biến đổi anh hãy nhốt anh ấy lại, sau đó mặc kệ, tự mình chạy trước…”
“Cô đùa tôi à?” Đại Hào ngắt lời cô.
Tống Tân bất đắc dĩ nói: “Anh ấy là người máy trí năng của anh, dù bị nhiễm cũng không sao.

Chỉ cần anh ấy không chết trong trò chơi, thì anh sống sót anh ấy cũng sẽ không sao hết.”
Đại Hào im lặng một lát: “Được rồi, biết thế đã.

Chờ đám người chim nghỉ ngơi chúng ta lại liên lạc.

Hai người cẩn thận, đừng có mà chết!”
Nói xong anh ta liền cúp.

Tống Tân thả tay xuống, khẽ thở dài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui