Sau một lát, người chơi mặt chữ điền lên tiếng: “Mọi người thấy chưa, di động vẫn luôn là Vương Đông giữ, giờ di động bị hắn phá hoại, rõ ràng hắn mới là người có vấn đề.”
Quách Tiếu hơi chần chờ, chậm rãi thả tay anh ta ra, nhưng miệng lại nói: “Tôi thả anh không phải vì tin anh đâu nhé, chẳng qua là có bắt anh cũng không có tác dụng gì.
Lời anh vừa nói cũng không thể giúp anh thoát khỏi hiềm nghi đâu, bởi vì anh hoàn toàn có khả năng đâm Vương Đông rồi cướp di động bỏ vào két nước.
Chỉ cần nhanh tay thì thừa sức làm vậy!”
Tống Tân nhìn tất cả mọi người trong phòng một lượt, trong lòng thầm nghĩ, nếu di động có thể bị phá hủy thì vì sao gián điệp không phá hủy nó từ trước mà lại giấu ở dưới đệm của Dương Nhã Lệ?
Phá hỏng di động từ trước thì người chơi sẽ hoàn toàn mất đi manh mối này, cho dù tìm được nhưng đã hỏng thì cũng vô dụng.
Gián điệp sẽ hoàn toàn không cần lo lắng bọn họ giải được mật mã, phát hiện ra bí mật nằm trong di động.
Mà để lại di động, bị người chơi tìm được, người chơi rất có khả năng sẽ giải mật mã tìm được manh mối.
Gián điệp không cảm thấy làm như vậy quá mạo hiểm sao?
Vì sao phải làm chuyện mạo hiểm như vậy? Chẳng lẽ là vì gián điệp biết mật mã không dễ giải, cho nên đã lên kế hoạch từ trước à?
Vậy gián điệp là ai?
Di động ở trong tay Vương Đông, cũng là chính anh ta chủ động muốn lên tầng đi vệ sinh, không bị ai ép buộc cả.
Người chơi mặt chữ điền đi cùng, tuy rằng bây giờ nhìn có vẻ rất đáng nghi, nhưng khi ấy anh ta cũng không có khả năng khống chế Vương Đông.
Như vậy chỉ có một khả năng là tay Vương Đông này có vấn đề?
Nếu Vương Đông là gián điệp, anh ta đòi đi vệ sinh là định tìm cơ hội phá hỏng di động?
Mà chỉ có một mình mặt chữ điền đi theo, vừa khéo cho anh ta cơ hội.
Anh ta không những có thể nhân cơ hội phá hỏng di động, thậm chí còn có thể vu oan cho người đi cùng giống như bây.
Như vậy thì người bị nghi là gián điệp sẽ nhiều thêm.
Càng nhiều người đáng nghi gián điệp càng an toàn.
Vương Đông bây giờ tuy bị thương rất nặng nhưng tạm thời không chết được.
Cũng không biết là mặt chữ điền ra tay không đủ mạnh, hay là Vương Đông đã tính sẵn khi tự đâm mình?
Khoan đã…
Tống Tân nhìn sang mặt chữ điền, hơi nheo mắt.
Cô phát hiện một chuyện rất quan trọng.
“Mọi người…”
“Mấy người không cảm thấy có chút kỳ lạ sao?” Đại Hào đột nhiên lên tiếng, âm lượng hoàn toàn lấn át Tống Tân.
Những người khác quay đầu nhìn về phía anh ta.
Đại Hào đắc ý mà ngẩng cao đầu, hừ một tiếng, duỗi tay chỉ người chơi mặt chữ điền: “Nhìn kỹ đi, xem trên người hắn có chỗ nào kỳ lạ không?”
Mọi người lập tức quay sang nhìn mặt chữ điền, vài giây sau, Dương Nhã Lệ tắt máy sấy, kinh ngạc nói: “Ô, đúng rồi, trên người anh ta sạch sẽ, không có máu!”
Mặt chữ điền mặc một chiếc sơ mi caro xanh trắng đan xen, bởi vậy mọi người đều có thể dễ dàng thấy rõ trên áo ngoại trừ bị bẩn do bụi thì hoàn toàn không có vết máu.
Đại Hào đắc ý cười: “Quả nhiên vẫn là ông đây thông minh.
Nghe đây, tên Đông gì gì kia bị thương ở bụng, vậy kẻ xiên hắn nhất định phải đứng trước mặt hắn đúng không? Theo kinh nghiệm giết người của ông đây thì tuy lúc xiên không có máu b ắn ra, nhưng nếu rút dao ra nhất định sẽ mang theo máu.
Chắc chắn sẽ dính một ít lên cánh tay.”
“Nhưng anh ta chỉ có lòng bàn tay dính máu, ngay cả mu bàn tay cũng sạch sẽ.” Quách Tiếu sực ngộ ra: “Cho nên, là Vương Đông tự đâm mình, sau đó nhét dao vào tay anh ta?”
Tống Tân thấy Đại Hào không nói nữa, mới lên tiếng: “Trên người có máu hay không có lẽ không thể trăm phần trăm chứng minh anh ta vô tội.
Nhưng, nếu là anh ta đâm Vương Đông xong mới giấu di động vào két nước thì lúc mở nắp, máu trong tay anh ta nhất định sẽ dính vào nắp két nước.
Mà sau khi nghe thấy tiếng hét của Vương Đông đã có người lập tức chạy lên rồi.
Anh ta không có thời gian rửa sạch vết máu.”
“Mà anh ta cũng không thể nào phá di động rồi mới giết Vương Đông được.” Dương Nhã Lệ nhíu mày: “Bởi vì di động nằm trong tay Vương Đông, trước khi Vương Đông bị thương chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn anh ta phá hỏng di động.”
Quách Tiếu cũng nói: “Sự thật chỉ có một, tất cả đều do Vương Đông tự biên tự diễn! Hắn muốn phá hỏng di động, chắc chắn sẽ làm lộ thân phận, cho nên hắn dựng lên vở kịch này khiến chúng ta nghi ngờ lẫn nhau! Nếu may hắn thì hắn sẽ hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi.
Cho dù thất bại, cũng là kết quả như bây giờ.
Dù sao di động đã bị hắn phá hỏng, phe gián điệp sẽ không thiệt gì.”
“Nói như vậy thì hắn cũng không phải gián điệp, chỉ là đồng lõa bị gián điệp đồng hóa mà thôi.
Gián điệp thật chắc chắn không dám làm như vậy.”
Mặt chữ điền thở phào, vẻ mặt nhẹ nhàng: “Cuối cùng cũng được ‘lật lại bản án’, oan uổng chết tôi rồi.”
Quách Tiếu cười cười, vỗ vai anh ta: “Xin lỗi nhé người anh em, tôi cũng không cố ý.”
Mặt chữ điền lắc đầu: “Không sao, không trách anh được, muốn trách cũng chỉ có thể trách Vương Đông… Nhưng Vương Đông là đồng lõa của gián điệp, vậy người ở cùng phòng…”
Nói tới đây, anh ta chần chờ nhìn về phía Lý Bắc.
Lý Bắc nhăn mày, nhìn tất cả mọi người một lượt, hỏi: “Mấy người nghi ngờ tôi?”
Quách Tiếu chậc một tiếng, nói: “Nghĩ lại thì từ khi vào trò chơi anh rất ít khi lên tiếng.
Nếu tôi là gián điệp, nhất định sẽ cố ý giảm bớt sự chú ý, không tự mình làm gì cả.
Như bây giờ vậy.
Tất cả mọi người đều có hiềm nghi, chỉ riêng anh sạch sẽ, không phải rất kỳ lạ sao?”
Lý Bắc càng nhăn chặt mày, sắc mặt âm trầm: “Các người nói Vương Đông là đồng lõa của gián điệp ít nhất còn có chứng cứ.
Nếu cậu ấy thật sự có vấn đề, tôi tuyệt đối không bao che, cho nên tôi không cãi lấy một chữ.
Nhưng bây giờ anh không có bằng chứng mà vu oan tôi, tôi không thể không cho rằng anh đang cố ý gây sự.”
Tống Tân nghĩ thầm, Quách Tiếu này giống như cỏ mọc đầu tường, lúc trước Dương Nhã Lệ bị nghi ngờ, anh ta theo Vương Đông nói Dương Nhã Lệ.
Về sau là người chơi mặt chữ điền bị nghi ngờ, anh ta lại to còi khẳng định mặt chữ điền có vấn đề.
Bây giờ tình thế thay đổi, anh ta lại bắt đầu theo mặt chữ điền nghi ngờ Lý Bắc.
Quách Tiếu nói: “Tình hình bây giờ là vậy, anh là người đáng nghi nhất.
Lúc trước Dương Nhã Lệ đã nói Trần Tiểu Vân bị Hách Kiến giết, nhưng sau đó cô ta lại sống lại thành đồng lõa của gián điệp.
Vậy chứng tỏ dù chết bằng cách nào đi nữa đều sẽ biến thành phe gián điệp.
Nếu đồng đội anh Vương Đông đã bại lộ thân phận thì người ở cùng phòng như anh sao có thể vẫn là người chơi? Tôi thậm chí hoài nghi, anh mới là gián điệp thật!”
Khuyết điểm ít nói của Lý Bắc lúc này đã gây bất lợi cho anh ta.
Anh ta không thao thao bất tuyệt giải thích như Quách Tiếu, chỉ khó chịu nói: “Vậy các người chỉ điểm tôi đi.”
“Anh cho là tôi không dám à? Trừ hai điểm thôi chứ gì.”
Quách Tiếu nói xong liền chỉ vào Lý Bắc định nói.
Tống Tân vội ngăn cản: “Đừng hấp tấp, chúng ta cẩn thận liên kết các manh mối đã.”
Nếu chỉ điểm thất bại lại thêm một tên đồng lõa, rất phiền toái.
Mặt chữ điền nói: “Đúng vậy, bây giờ di động đã hỏng, những manh mối còn lại thì không liên kết được.
Chúng ta chỉ có thể dựa vào suy đoán của mình để tìm ra gián điệp.”
Dương Nhã Lệ lắc lắc di động trong tay, lắc đầu nói: “Tôi thấy di động hỏng hẳn rồi, không chống nước.”
Đại Hào vò đầu nói: “Ông đây mặc kệ, ai thích làm gì thì làm.”
Nói xong anh ta liền ngồi xuống mép giường.
Tống Tân còn đang cầm quyển sổ đăng ký mang theo từ dưới tầng lên.
Cô cúi đầu yên lặng nhìn một lúc, trong lòng vẫn có điều không hiểu.
Lúc tìm được di động cô cho rằng gián điệp giấu nó đi là bởi vì nó là manh mối, không được phép phá hỏng, chỉ còn cách giấu đi.
Nhưng tình huống hiện tại đã chứng minh chiếc di động này có thể bị phá hỏng.
Vậy gián điệp vì sao không phá hủy nó từ trước mà phải chờ tới bây giờ?
Nếu Vương Đông là người chơi bị đồng hóa thành gián điệp thì mục đích duy nhất khi lên tầng của anh ta chính là phá hỏng di động.
Bởi vì lúc ấy anh ta không thể biết trước sẽ có bao nhiêu người cùng mình lên tầng.
Về sau thấy chỉ có một mình mặt chữ điền lên theo cho nên anh ta tạm thời nảy ra kế hoạch vu oan sao?
Nói cách khác, Vương Đông ngay từ đầu đã ôm suy nghĩ chấp nhận bại lộ thân phận cũng muốn phá hủy di động.
Lúc trước Tống Tân chỉ biết ngoại trừ gián điệp thì chỉ có Trần Tiểu Vân và Đồ Đỉnh là hai người chơi bị đồng hóa, bây giờ lại đột nhiên thêm Vương Đông.
Trần Tiểu Vân là bị Hách Kiến giết, Đồ Đỉnh là vì chỉ điểm thất bại, vậy Vương Đông thì sao?
Anh ta chưa từng chỉ điểm gián điệp, nếu không mọi người sẽ phải nghe được thông báo.
Mà hành động của anh ta rõ ràng cũng không phải chuyện gián điệp sẽ làm.
Vậy chỉ có khả năng anh ta cũng đã bị giết rồi biến thành đồng lõa.
Có thể gi3t chết anh ta mà không bại lộ chỉ có thể là… Lý Bắc sao?
Nhưng… Một khi Vương Đông bại lộ thân phận thì chắc chắn mọi người sẽ nghi Lý Bắc đầu tiên giống như vừa nãy.
Nếu không nhờ Tống Tân ngăn cản thì Quách Tiếu đã chỉ điểm Lý Bắc rồi.
Nếu anh ta là gián điệp thật, sẽ ngốc vậy sao?
Anh ta và Vương Đông là đồng đội, ở cùng một phòng, Vương Đông biến thành đồng lõa thì anh ta đương nhiên đáng nghi nhất.
Chỉ vì phá hủy một chiếc di động đáng ra có thể phá từ trước mà để lộ thân phận gián điệp không phải ‘ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo’ sao?
Tống Tân yên lặng ngồi xuống ghế, trong lòng thầm nghĩ, nếu cô là gián điệp, lấy được một chiếc di động là manh mối quan trọng, có thể phá hủy nó nhưng lại lựa chọn tạm thời giữ nó lại, mục đích sẽ là gì?
“Nên làm gì bây giờ?” Quách Tiếu hỏi.
Dương Nhã Lệ đã hoàn toàn từ bỏ việc cứu chiếc di động, ném nó lên ngăn tủ, thở dài: “Manh mối đã hỏng, những manh mối khác như tất chân BCS gì đó cũng vô dụng.
Tôi đoán chúng nó cố ý để chúng ta biết đây đều là đồ của phụ nữ, để khi chúng ta tìm thông tin trên sổ đăng ký sẽ tập trung tìm phụ nữ.”
“Giờ di động đã hỏng, tương đương với việc chúng ta đã mất tất cả manh mối.” Người chơi mặt chữ điền vuốt mặt.
Lý Bắc cúi đầu không nói chuyện, mắt nhìn Vương Đông đang hôn mê, vẻ mặt cũng rất căng thẳng.
Đại Hào huýt sáo một tiếng, hỏi Tống Tân: “Thế nào, có nghĩ ra gì không?”
Tống Tân lắc đầu: “Tôi vẫn đang nghĩ.”
Bây giờ cô cần một chỗ yên tĩnh để suy nghĩ, nhưng đồng thời cũng không muốn bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào cho nên không thể về phòng một mình được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...