Cuồng Hoan Đi! Loài Người


Đại Hào lại đột nhiên cười một tiếng: “Này, sao không nói gì, sợ quá à? Sợ cái gì, tôi chọc cô thôi.”
Vẻ mặt Tống Tân không thay đổi, trong lòng lại thở phào một hơi.
Bây giờ chưa phải lúc đánh nhau, hoặc nên nói… Cô vốn không muốn đối đầu trực tiếp với Đại Hào.
Nếu lợi dụng tốt quy tắc của trò chơi lần này thì sẽ có cơ hội giải quyết Đại Hào.

Cho nên cô sẽ chỉ lợi dụng quy tắc, không phải bất đắc dĩ thì sẽ không đánh với Đại Hào.
Bởi vì nếu đánh, xác suất cô thắng gần như là 0.
“Rồi, nhát gan thế, chọc cũng không vui, nói chuyện nghiêm túc này.” Đại Hào ngồi xuống ghế, nói: “Tôi gọi cô vào là muốn hỏi cô, có phát hiện đầu mối nào không?”
Tống Tân lắc đầu, nói: “Chỉ cảm thấy Trần Tiểu Vân có chút kỳ lạ, những cái khác tạm thời không phát hiện gì.”
Đại Hào chậc một tiếng, nói: “Nếu như có thể giết sạch thì tốt… Đúng rồi, cô không phải gián điệp đấy chứ?”
“Anh đoán xem.” Tống Tân nói xong, quay đầu nhìn trần nhà: “Lúc trước chúng ta còn chưa kịp kiểm tra phòng mình, bây giờ kiểm tra xem, có lẽ sẽ có manh mối.”
Đại Hào ngáp một cái: “Tôi còn chưa ngủ tỉnh, ngủ bù đã, chuyện này giao cho cô nhé.”
Dứt lời, anh ta liền nằm thẳng cẳng lên giường, đắp chăn lên ngủ.
002 có chút áy náy nhìn Tống Tân, khẽ nói: “Hai người về đi, nơi này giao cho tôi.”
Tống Tân gật đầu, xoay người ra cửa lại không thấy Trọng Phong đi theo.
Cô khó hiểu quay đầu nhìn, Trọng Phong mới nói: “Tôi muốn hỏi anh ấy một chuyện, sẽ về ngay.”
Tống Tân lắc đầu: “Không sao, anh không cần vội về ngay đâu.”
Cô tự mình về phòng, lục soát khắp nơi.
Đầu tiên là tìm ở giường đôi.

Trên giường đặt chăn đệm trắng sạch sẽ, có bốn chiếc gối mềm mại, xốc ga lên có thể thấy chiếc đệm lớn phía dưới.
Cô vốn muốn nâng đệm lên xem, nhưng cô không đủ khỏe, không làm cách nào nâng nổi nó lên, đành thôi, đi kiểm tra nơi khác trước.

Mà khi cô đưa tay mở tủ thì đột nhiên liếc thấy đồng hồ trên tay không biết đã thay đổi từ lúc nào.
Số 00 đã biến thành 02.
Điểm thay đổi mà không có một thông báo nào, Tống Tân hoàn toàn không biết tại sao nó lại tăng.
Lần cuối xem điểm là khi cô và Đại Hào xuống tầng 1, sau đó họ vào phòng bếp, rồi lại tới đại sảnh giới thiệu nhau, cuối cùng là về phòng.
Cho nên hai điểm được cộng chỉ có thể liên quan đến ba chuyện này.
Tống Tân ngẫm nghĩ, quyết định tới xem điểm của Đại Hào có thay đổi gì không.
Cô mở cửa phòng lại thấy Trọng Phong vừa khéo đang đứng ở ngoài cửa giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa.
Tống Tân sửng sốt, hỏi: “Anh về rồi?”
Hỏi xong cô suýt nữa tự cắn lưỡi, hỏi vậy không phải thừa à?
Trọng Phong bật cười, gật đầu: “Em định đi đâu?”
Tống Tân nói: “Điểm của em tăng rồi, muốn xem Đại Hào có tăng không.”
Đại Hào còn đang ngủ, tư thế ngủ thật sự rất xấu, một tay cầm góc chăn ụp lên đầu, một chân thò ra ngoài, ống quần cũng xắn lên.
002 nhìn thấy Tống Tân và Trọng Phong chưa gì đã quay lại, thái độ có chút cảnh giác.
Anh ta nhìn Trọng Phong trước, sau đó lập tức nhìn Tống Tân, lặng lẽ dịch lại gần giường 2 bước, mới hỏi: “Hai người còn chuyện gì sao?”
Tống Tân biết anh ta sợ cô nhân lúc Đại Hào ngủ tới giết người, cho nên mới đề phòng như vậy.
Cô cười một tiếng, đáp: “Tôi muốn xem điểm của anh ta.

Tôi tăng 2 điểm, nhưng không biết tại sao tăng.”
002 rõ ràng thở phào, sau đó nghiêng người nhường đường.
Mà Đại Hào đang ngủ say cũng chầm chậm ngồi dậy, giơ tay phải lên nhìn, mệt mỏi nói: “Tôi cũng tăng 1 điểm.”
Tống Tân đi lên, nhăn mày: “Tôi có 2 điểm.”
Đại Hào trừng mắt, lập tức tỉnh táo: “Là sao? Tại sao tôi lại ít hơn cô 1 điểm?!”

Tống Tân ngẫm nghĩ, nói: “Chúng ta luôn hành động cùng nhau, chỉ khác ở chỗ vừa rồi anh không tự giới thiệu.”
Mặc dù anh ta không kiểm tra phòng mình, nhưng có 002 làm thay rồi.

Cho nên nếu kiểm tra phòng mà tăng điểm thì anh ta cũng phải được tăng điểm.
Điểm khác biệt giữa Tống Tân và Đại Hào cũng chỉ còn lúc tự giới thiệu mà thôi.
Đại Hào ngồi trên giường ngây ra vài giây, sau đó nhanh chóng xuống giường, lê giày đi ra ngoài: “Đi, ông đây muốn giới thiệu lại một lần!”
Tống Tân không ngăn cản, nhìn anh ta lao ra khỏi cửa, đi gõ cửa phòng từng người.
Người chơi khác vừa mở cửa, anh ta đã bắt người ta nhanh chóng xuống đại sảnh.

Có lẽ vẻ sốt sắng của anh ta khiến người khác cảm thấy nghiêm trọng, nên không ai hỏi xem đã xảy ra chuyện gì đã đều lần lượt xuống tầng.

Vẻ mặt mọi người đều nghiêm túc, ngồi trong đại sảnh nhìn anh ta, giống như đang chờ Đại Hào nói ra manh mối khó lường nào.
Dưới ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người, Đại Hào hắng giọng nói: “Tôi tên Đại Hào, trước mắt là người chơi đứng đầu, sở thích là giết người, trong tay có rất nhiều đạo cụ, sau lưng tôi là người máy trí năng 002.”
Nói xong, anh ta lập tức cúi đầu nhìn đồng hồ của mình, sau đó thở phào, nói với Tống Tân: “Được rồi, ngủ tiếp thôi.”
Tống Tân: “…”
Tất cả mọi người sững sờ, mãi cho đến khi Đại Hào lên tầng, bọn họ mới bắt đầu bàn tán.
“Anh ta bị làm sao vậy? Gọi chúng ta xuống chỉ để nói cái này à?”
“Không phải, chuyện này dường như có liên quan đến điểm.” Dương Nhã Lệ chỉ đồng hồ, lại liếc nhìn Tống Tân, nói: “Mọi người hẳn cũng có 1 điểm đúng không? Lúc trước tôi thấy Tiểu Viện và Đại Hào luôn hành động cùng nhau.

Chắc là Tiểu Viện có điểm mà anh ta không có, cho nên anh ta mới phát hiện tự giới thiệu sẽ được điểm.”
“Tên này thật quá đáng.


Anh ta coi chúng ta là gì hả?”
Trần Tiểu Vân khẽ châm chọc một câu, lập tức đã bị Hách Kiến ho khan ngắt lời.
Anh ta lườm Trần Tiểu Vân, ngẩng đầu nhìn Tống Tân, cười nói: “Cô ấy hay thích nói lung tung chứ trong lòng không hề nghĩ vậy, mọi người cứ kệ cô ấy.”
Tuy nói là “Mọi người”, nhưng hiển nhiên là nói cho Tống Tân nghe.
Tống Tân cũng biết.

Cô và Đại Hào cùng nhau hành động, hơn nữa Đại Hào luôn nói chuyện với cô, cộng thêm hai người đều có người máy trí cô, chứng minh quan hệ giữa bọn họ không bình thường.

Dưới cái nhìn của người khác, bọn họ là đồng đội.

Còn là kiểu đồng đội sẽ… Giúp đỡ nhau.
Cho nên sẽ không ai nói xấu Đại Hào trước mặt Tống Tân.
Mà Trần Tiểu Vân có vẻ không giống những người khác.
Tống Tân bất giác nhìn cô ta, trong lòng thầm nghĩ, cô ta thật sự không giống một người chơi đã vượt qua 6 bàn chơi chút nào.
Cho dù là cảm xúc lo lắng hay cách nói chuyện không dùng não đều khá giống loại… Chết đầu thường gặp trong 3 bàn chơi đầu.
Nhưng hình thức tổ đội mới có từ bàn chơi trước, nói cách khác, ít nhất 5 bàn trước Trần Tiểu Vân phải tự mình vượt qua.
Cô ta có thể sống đến giờ có lẽ là dựa vào may mắn.
Tống Tân quyết định từ giờ phải chú ý cô ta nhiều hơn, gọi Trọng Phong lên tầng.
Những người khác không lập tức về phòng mà cùng ở dưới tầng nói chuyện thêm một lúc nữa.

Không biết có phải nhân lúc này nói xấu Đại Hào không.
Mà thứ Tống Tân để ý nhất ngoại trừ Trần Tiểu Vân còn có câu nói ‘Chắc hẳn mọi người cũng có 1 điểm’ của Dương Nhã Lệ.
Những người khác có điểm không cô không rõ, nhưng Dương Nhã Lệ nói như vậy chứng tỏ cô ta có 1 điểm.
Đại Hào sau khi tự giới thiệu lại quả thực đã được 1 điểm.

Nếu những người khác chỉ có 1 điểm chứng tỏ lục soát phòng sẽ được thêm 1 điểm nữa.

Nhưng Tống Tân cũng không cho rằng tất cả mọi người ở đây không ai kiểm tra phòng của mình, vì đây là chuyện cơ bản người ta thường nghĩ tới.
Một là chưa có thời gian làm, hai là làm nhưng không nói mà thôi.
Hai khả năng này đều có thể xảy ra, nói cách khác khi Dương Nhã Lệ nói câu kia, có người khác có 2 điểm nhưng không lên tiếng.
Nếu người khác không nói, Tống Tân đương nhiên cũng sẽ không nói.
Cô trở về phòng, đầu tiên là lục soát tủ, sau đó là sofa, đèn bàn… Đều không bỏ qua.
Tìm hết cả phòng cô mới gọi Trọng Phong giúp cô cùng nhau nâng đệm lên.
Quả thực đã tìm được một món đồ dưới tấm đệm.
Đó là một tấm thẻ, Tống Tân cầm lên nhìn, khóe miệng giật giật….

Đây là một danh thiếp in hình người đẹp s3xy, giá cả và số điện thoại.

Trên đó viết mát xa xoa bóp một lần bao nhiêu tiền, bao trọn cả đêm bao nhiêu tiền.

Người đẹp nửa kín nửa hở, đầy đặn vô cùng, cực kỳ mê người.
“Đây là manh mối sao? Trên đó viết gì?”
Trọng Phong ghé lại xem, Tống Tân vội vàng cất đi, xị mặt nói: “Chắc không phải đâu, không có gì hay.”
Anh cũng không để ý, gật đầu nói: “Vậy tôi vào phòng tắm kiểm tra xem, em đi nghỉ một lát đi.”
Tống Tân cất danh thiếp vào nhẫn không gian, lắc đầu nói: “Em cùng tìm với anh, em không lười như Đại Hào đâu, như con heo vậy.”
Mà Đại Hào ở phòng đối diện đột nhiên hắt xì một cái, nhăn mày: “Móa nó, đang ngủ còn bị hắt xì hơi tỉnh!”
002 ôm một chiếc chăn tới, nói: “Có thể là bị cảm, đắp chăn dày vào.”
Đại Hào ngẩng đầu nhìn anh ta một lúc, bĩu môi nói: “Như mẹ già vậy.”
Nói xong anh ta kéo chăn đắp lên người, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Bên tai là tiếng 002 nhẹ tay kiểm tra phòng, Đại Hào nằm trên giường lật qua lật lại hai lần, sau đó ngồi bật dậy, gãi gãi đầu, xuống giường, tức giận nói: “Cậu ồn quá, đứng qua một bên chơi đi, ông đây tự tìm!”
002 sửng sốt, sau đó nở một nụ cười xán lạn với anh ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận