“Dưới tầng cũng lên rồi.” Đại Hào quay đầu lại nhìn Tống Tân: “18 con ma và một người chơi yếu như sên, cô cảm thấy tôi nên giết ai?”
Quả nhiên…
Tống Tân kéo Trọng Phong lùi về sau hai bước, cười nói: “18 con ma có là gì, trong mắt người chơi đứng đầu sao quan trọng bằng lời hứa, đúng không nào?”
Đại Hào cười nhạt: “Cô nói thì dễ lắm, thế mấy con ma phèn này giao cho cô giải quyết nhé?”
Tống Tân nói: “Cách giải quyết của tôi chính là trốn.
Nhưng chúng tôi trốn, chúng nó chưa chắc đã đuổi.”
“Đúng là vô dụng! Tôi cũng giỏi tự tìm phiền toái cho mình ghê.”
Có rất nhiều tiếng bước chân đã đến cửa, Đại Hào rút súng chĩa thẳng vào cửa phòng.
Tống Tân vẫn lo anh sẽ đổi ý, nói thêm: “Nếu như lát nữa quá nguy hiểm, chúng tôi sẽ cố gắng dụ vài con đi.
Đã tổ đội thì chúng ta chính là đồng đội, chúng tôi sẽ không để anh phải giải quyết một mình đâu.”
Đại Hào liếc cô một cái, không nói gì.
Đúng lúc ấy cửa phòng bị đánh bật ra, một cơn gió lạnh ùa vào.
Đèn trong phòng và trên hành lang đồng loạt tắt.
Khoảnh khắc trước khi đèn tắt, Tống Tân thấy ngoài cửa chi chít bóng đen hình người.
Chúng nó chắn kín cửa không một khe hở, Tống Tân có thể chắc chắn cả 18 con ma đều đến rồi.
Súng trong tay Đại Hào tên ‘Săn linh hồn’, hẳn là có thể đối phó ma quỷ.
Nhưng đạo cụ này chắc chắn không lợi hại đến mức giải quyết được cả 18 con ma cùng một lúc.
Còn các đạo cụ khác của anh ta… Theo như Tống Tân biết, không tính những cái lục soát được từ trên thi thể ngày hôm nay thì dường như không có món nào đối phó được với linh hồn nữa.
Cho nên đúng như Đại Hào nói, không hề dễ.
Ánh đèn chớp tắt, lúc tối lúc sáng, bóng đèn trên đầu còn phát ra tiếng dòng điện xèo xèo, dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Trong lúc ánh sáng chớp tắt luân chuyển, Tống Tân trông thấy những hồn ma kia đang dần dần đi vào cửa.
Đại Hào nghiêm túc nói: “Hai người cố mà sống đi.”
Anh ta vừa dứt lời, liền nã một phát súng về phía cửa.
Tiếng súng vang lên, một viên đạn bạc xé gió, bắn trúng một hồn ma trong số đó.
Nó phát ra một tiếng kêu chói tai, sau đó ánh đèn tắt.
Khi đèn sáng lại, thì hồn ma kia đã biến mất.
Đại Hào hét lớn “Chạy”, đồng thời chen qua khe hở nhỏ giữa đám hồn ma chạy ra ngoài.
Ngạc nhiên là những hồn ma khác giống như bị đóng băng, đứng sững ra như khúc gỗ.
Tống Tân và Trọng Phong lập tức chạy theo.
Chỉ hơn một giây ngắn ngủi, những hồn ma còn lại khôi phục.
Khi bọn chúng đồng loạt xông lên, Đại Hào lại nã một phát súng nữa.
Thêm một hồn ma bị tiêu diệt, số còn lại cũng bị khựng lại.
Bọn họ thuận lợi thoát ra hành lang trống trải, rồi chạy thẳng tới đầu cầu thang.
Tầng trên là sân thượng, chạy xuống thì còn ba tầng để nấp và chạy trốn.
Đại Hào dừng lại ở đầu cầu thang, quay đầu hỏi Tống Tân: “Chạy đi đâu đây?”
Tống Tân suy nghĩ, nhanh chóng đáp: “Vừa rồi lúc đi ra tôi đụng phải cơ thể của bọn nó, cho nên chúng nó vẫn chịu ảnh hưởng của đòn tấn công vật lý.
Mặc dù khó mà gi3t chết, nhưng…”
“Nói thẳng chạy đi đâu đi!”
“Sân thượng!”
“Hả?” Đại Hào sửng sốt, cắn răng nói: “Ông đây tin cô lần này, nếu sai sẽ giết cô luôn!”
Tống Tân chẳng muốn cãi nhau với anh ta, kéo Trọng Phong chạy lên sân thượng.
Đại Hào chân dài chạy nhanh, được vài bước đã vượt qua Tống Tân, chạy lên tầng trước.
Mà Trọng Phong vẫn đi theo đằng sau Tống Tân, cho dù anh có thể chạy nhanh hơn nhưng vẫn luôn chạy sau cô.
Đợi đến khi Tống Tân chạy lên tầng thượng, lại ngoài ý muốn trông thấy Đại Hào đang di chuyển 002 hôn mê.
Anh khiêng 002 lên vai, sau đó vác 002 đến một góc xa cửa nhất.
Thấy Tống Tân nhìn mình, anh ta ho một tiếng, bĩu môi nói: “Nhìn cái gì? Ông đây không muốn để đạo cụ mới cầm chưa ấm tay đã hỏng thôi!”
Tống Tân nhướng mày, quay đầu lại nhìn phía cầu thang, mơ hồ thấy có vài hồn ma đang đi lên.
Cô vội kéo Trọng Phong chạy tới chỗ Đại Hào.
Đại Hào đặt 002 ở trong góc, nói với Tống Tân: “Trông nó, nếu đạo cụ của tôi mà hỏng, tôi cướp của cô!”
Khóe môi Tống Tân giật giật, nói: “Không phải anh có súng à, hình như có thể kìm chế hồn ma? Chờ chúng nó lên, dẫn bọn nó sang bên kia, cho chúng nó đứng im rồi bê ném xuống!”
“Cô cho rằng súng này vô hạn đạn à?” Đại Hào nói vậy nhưng vẫn rút súng ra.
Những hồn ma kia nhanh chóng lên đến, trừ đi 2 con đã chết thì còn 16 con.
Đại Hào ra lệnh cho Tống Tân: “Cô dụ bọn nó ra sát bên đi!”
Trọng Phong ngăn Tống Tân lại: “Để tôi.”
Tống Tân lắc đầu, nói: “Sức anh lớn, lát nữa phải giúp anh ta ném chúng ra ngoài.”
Nhưng kết quả là, Tống Tân cũng không dụ được đám hồn ma.
Chúng nó coi như không thấy cô và Trọng Phong, tất cả đều nhằm vào Đại Hào.
Đại Hào ném súng cho Tống Tân, hung dữ nói: “Nếu cô dám bắn linh tinh lãng phí đạn, tôi sẽ xiên chết cô!”
Nói xong anh ta liền dụ đám hồn ma về phía sát mép sân.
Tốc độ của anh ta rất nhanh, đám hồn ma vừa đuổi vừa đưa tay ra bắt anh ta, nhưng không đuổi kịp cũng không bắt được.
Nhưng khi chạy đến sát mép thì cũng bị dồn vào đường cùng.
Đám hồn ma dùng tay hoặc miệng tấn công anh ta.
Anh ta chỉ có thể né tránh hoặc dùng nắm đấm chống lại.
Vào giờ khắc này, trong lòng Tống Tân có chút muốn vứt súng, để mặc anh ta bị hồn ma giết.
Nếu anh ta chết thì đúng là chuyện tốt.
Nhưng cô nhanh chóng gạt suy nghĩ này đi, bước lên chĩa súng vào con ma đứng cuối, bóp cò.
Theo tiếng súng nổ, con ma bị bắn trúng lập tức biến mất, mà những con khác cũng bị khựng lại trong chốc lát.
Đại Hào lập tức kéo con gần nhất lại, ném nó ra khỏi sân thượng.
Trọng Phong ở phía sau đám hồn ma cũng nhanh chóng hành động.
Hồn ma bị ném vào sương trắng liền lập tức biến mất.
Khi mỗi người ném được một con thì thời gian hơn một giây đã qua.
Hai người đang ném con thứ hai thì tác dụng đứng im kết thúc, hồn ma đang bị bọn họ túm đã cử động lại.
Trọng Phong từ phía sau cúi người ôm lấy hồn ma ném ra ngoài.
Khi hồn ma cử động lại, nó liền dùng hai tay túm mu bàn tay Trọng Phong, nhưng vẫn bị ném ra ngoài.
Đại Hào lại gặp chút phiền toái.
Anh ta túm cánh tay hồn ma kéo ra ngoài, cho nên khi vứt nó đi, hồn ma kia liền vắt ra ngoài sân thượng, tay túm lấy tay anh ta.
Móng vuốt sắc nhọn để lại vết cào vừa dài vừa sâu trên tay anh ta, hơn nữa còn túm rất chặt.
Đại Hào chưa kịp giãy, hồn ma khác phía sau đã xông lên, cào hoặc gặm cơ thể anh ta.
Tống Tân lại nổ súng, hồn ma túm tay Đại Hào rơi xuống, anh ta quay đầu nhanh chóng ném tiếp hai con.
“Chỉ còn một viên đạn thôi.” Anh ta hô lớn.
Đã gần xong rồi, vấn đề không lớn.
Tống Tân nhìn sáu hồn ma còn lại, hỏi một cậu: “Súng này bắn chết người không?”
“Bắn không chết người khác, nhưng có thể bắn chết cô!” Đại Hào hung dữ lườm cô, tránh đòn tấn công của những hồn ma khác, hô lớn: “Còn không mau nổ súng!”
Tống Tân nhắm thẳng một con trong số đó, bắn phát đạn cuối cùng.
Số hồn ma còn lại được giải quyết rất nhẹ nhàng.
Sau khi hết thời gian bất động thì cũng chỉ còn lại 2 con.
Đại Hào và Trọng Phong mỗi người đối phó một con, ném hết chúng nó xuống.
Sân thượng lại trở nên yên tĩnh, Đại Hào ngồi sụp xuống, vén tay áo nhìn cánh tay rồi ngước mắt nhìn Tống Tân nói: “Tôi còn tưởng rằng cô định để chúng nó giết tôi cơ.”
“Tôi cũng muốn vậy.” Tống Tân đáp.
Đại Hào hừ lạnh: “Nếu cô làm vậy thì tối nay cô chết chắc rồi.”
Tống Tân đương nhiên biết, nếu anh ta không nắm chắc phần thắng thì sao dám vứt cây súng này cho cô chứ?
Cho dù cô không nổ súng, anh ta cũng sẽ không chết trong tay lũ hồn ma ngu ngốc ấy.
Mà cô thì nhất định sẽ bị anh ta giết.
Cô sẽ không cho anh ta cơ hội đổi ý.
“Này, còn không trả súng cho tôi?” Đại Hào xị mặt.
Tống Tân ném khẩu súng về, thuận miệng hỏi: “Vết thương sao rồi? Có chết không?”
“Có.” Đại Hào nhìn chằm chằm vào cô: “Nhưng chỉ cần tôi giết cô trước là được.”
Tống Tân: “…”
Kẻ yếu thì sẽ bị bắt nạt, ngay cả nói cho sướng miệng cũng không được.
Cô nghiêng người kéo tay Trọng Phong, thấy vết thương trên mu bàn tay anh đã biến thành màu đen.
Trước kia vết thương trên người anh sẽ chỉ lộ ra thịt đỏ, không có máu, cũng sẽ không biến thành màu khác.
Nhưng lần này vết thương lại biến thành màu đen, dường như còn có thể trông thấy khí đen nhàn nhạt quanh vết thương.
Có lẽ, Đại Hào nói thật, vết thương này thực sự có thể chết người.
Tống Tân quay đầu nhìn, thấy Đại Hào không biết lấy từ chỗ nào ra một ống kim tiêm, bơm chất lỏng bên trong vào vết thương.
Dường như đau nên lông mày anh ta nhíu lại.
Tống Tân không thấy rõ vết thương, nhưng chẳng mấy chốc lông mày anh ta giãn ra, sau đó buông ống tay áo xuống như không có gì xảy ra.
Quả nhiên không hổ danh người chơi số một, cái gì cũng có.
Dường như đã cảm nhận được tầm mắt cô, Đại Hào ngẩng đầu nhìn, nhíu mày, sau đó ném cái ống tiêm cho cô.
Tống Tân đón lấy, vội vàng cho Trọng Phong dùng.
“Tiết kiệm thôi, đừng dùng hết của tôi!” Đại Hào quát.
Tống Tân bơm chất lỏng vào vết thương trên mu bàn tay Trọng Phong, thấy khí đen nhanh chóng biến mất mới yên lòng.
Cô đứng dậy trả đồ cho Đại Hào, cũng nói cảm ơn anh ta.
Đại Hào hừ một tiếng, nhận lại, nói: “Không cần cảm ơn tôi, chúng ta chỉ huề nhau thôi.
Nếu không nhờ cô nghĩ ra cách chạy lên đây, tôi chắc chắn sẽ chạy xuống dưới tầng.
Những thứ kia giết không hết, chỉ đành trốn, rắc rối.”
Tống Tân nghĩ thấy cũng phải.
Nhưng nếu anh ta thật sự phải chạy trốn cả đêm thì sáng ngày mai hẳn là anh ta sẽ tức giận giết cô rồi phắn khỏi nơi này?
Cô ho một tiếng, ngồi xuống cách Đại Hào không xa, hỏi: “Khẩu súng này của anh đêm mai còn dùng được không? Dù sao chúng ta phải ở đây ba ngày, tôi dám chắc đám hồn ma kia đêm mai sẽ lại xuất hiện.”
Đại Hào cắn răng: “Cô còn dám nói? Tôi là vì ai mới phải ở đây chịu khổ hả?”
“Không phải do anh tự nguyện à?” Tống Tân đáp: “Người chơi số một coi như đi trải nghiệm khó khăn đi.
Nếu lần chơi nào anh cũng giết sạch người chơi khác để hoàn thành nhiệm vụ thì khán giả cũng sẽ thấy chán, độ yêu thích sẽ giảm xuống.”
Đại Hào lườm cô: “Ai bảo với cô là lần nào tôi cũng giết người? Có trò chơi quy định không được giết đồng đội.”
Tống Tân nói: “Vậy anh coi như lần này cũng không thể đi.”
Đại Hào cười khẩy: “Sợ tôi đổi ý giết hai người mà nói dễ nghe thế.
Cô yên tâm, vừa rồi mặc dù cô đã do dự, nhưng vẫn nổ súng, coi như vượt qua thử thách.
Cho nên tôi tuyệt đối sẽ không tùy tiện giết cô, trừ phi chính cô muốn chết.”
Tống Tân nghe vậy, cảm thấy may mắn đồng thời cũng thở dài một hơi, gật đầu nói: “Vậy anh cũng yên tâm đi, tôi tạm thời không muốn chết, trừ phi chắc chắn ra tay là lập tức có thể gi3t chết anh.”
Đại Hào cười nhạt: “Ha ha, ông đây nói không giết cô một cái là cô muốn ngồi lên đầu tôi rồi đúng không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...