Lúc này Lam Cẩn Du mới phục hồi tinh thần từ sự áy náy với Nam Ức Tịnh, vội vàng nói "Hoàng thượng minh giám, lòng trung thành của thần có trời trăng chứng giám!"
Cho dù Lam Cẩn Du có thề son sát, Nam Vũ cũng không còn hoàn toàn tin tưởng hắn nữa. Ông ta lập tức sai người điều tra Thừa tướng Lam Cẩn Du, quả nhiên lục soát được trong phủ Thừa tướng có thư từ qua lại với Đông Lâm, Lam Cẩn Du nhìn những "chứng cứ" này mà không khỏi sợ hãi, nâng mắt nhìn Nam Ức Tịnh.
Thế nhưng Nam Ức Tịnh chỉ cười như không cười nhìn Lam Cẩn Du. Dù sao hắn đều sẽ chết thôi, chỉ là nàng dệt hoa trên gấm giúp hắn tạo ra mấy chứng cứ xác thực một chút, đâu cần phải giật mình nhìn nàng chứ?
Chậm rãi đi đến cạnh Lam Cẩn Du, dùng giọng nói lạnh lùng mà chỉ hai người nghe được: "Giật mình? Đau lòng? Tâm trạng của ngươi khi thấy những thư từ hôm nay giống với tâm trạng của ta khi nhìn thấy bức thư trong tay Nam Tú Cầm đấy. Lam Cẩn Du, ngươi nợ ta, ta muốn dùng tính mạng để trả!"
Lam Cẩn Du khó tin nhìn Nam Ức Tịnh, cho dù hắn có giả vờ kiềm chế đến bao nhiêu thì giờ phút này cũng không thể không giống như tâm thần rống lên "Hoàng thượng minh giám! Những thư từ này không phải của thần, là Nam Ức Tịnh, là nàng ta muốn hại chết thần!"
Nhưng giờ phút này dù Lam Cẩn Du có tức giận thét chói tai thì cũng không hề tác động đến Nam Vũ chút gì, ngược lại chỉ làm ông ta thêm hoài nghi hắn thôi. Huống chi cho dù những thư từ này là do Nam Ức Tịnh ra tay thì làm sao chứ? Hiện tại ông ta không thể động vào Nam Ức Tịnh.
Hơn nữa ông ta cũng đã sớm ra quyết tâm giết Lam Cẩn Du, dù không có những thư từ này Lam Cẩn Du cũng khó tránh khỏi cái chết, chẳng qua như thế càng danh chính ngôn thuận hơn thôi.
Nam Vũ không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, cho thị vệ một ánh mắt, lạnh giọng nói "Người đâu! Hữu tướng Lam Cẩn Du cấu kết với Đông Lâm, ý định mưu phản, phản bội Nam Hải. Thật sự là tội ác tày trời. Lệnh giờ Ngọ ngày mai chém đầu trước dân chúng!"
Lam Cẩn Du nghe Nam Vũ nói mà cả người cứng lại.
Từ một kẻ thư sinh nghèo khó từng bước leo lên bị trí hữu tướng, toàn bộ những thứ hắn phải lao lực suy tính mới có thế nhưng lại mất đi trong nháy mắt. Danh lợi tiền tài mà hắn mong muốn đều không còn, thậm chí ngay cả mạng sống cũng không giữ được.
Hắn chỉ cười to đến thở dốc, lại nói không nên lời nào. Hắn biết, Nam Vũ đã hạ quyết tâm muốn giết hắn, cho dù hắn có cầu xin thế nào cũng không được.
Cả người Lam Cẩn Du nhanh chóng xụi lơ xuống đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vẻ mặt đờ đẫn mà bi thương. Vô tri vô giác đã bị thị vệ nhấc lên, kéo ra khỏi sảnh lớn.
Khi sắp ra khỏi sảnh lớn, hắn bỗng nhiên không chịu đi tiếp, liều mạng quay lại nhìn đến chỗ sâu trong sảnh lớn, lại chỉ có thể thấy được khuôn mặt không rõ của Nam Ức Tịnh. Hắn không biết nàng đang dùng vẻ mặt gì nhìn bản thân, chỉ là dường như hắn thấy lại được Nam Ức Tịnh luôn luôn mặc quần áo tim nhạt của năm đó, dịu dàng nhìn hắn vậy.
Hắn sai lầm rồi. Hắn vứt bỏ những điều quý giá nhất dành cho mình mà đuổi theo những thứ danh lợi cùng quyền thế hão huyền. Cuối cùng, hắn đã phải trả giá đắt cho sai lầm của mình.
Hắn nôn nóng, dùng hết thủ đoạn đuổi theo mọi thứ, cuối cùng tất cả đều không phải của hắn, Những thứ hão huyền đó, có năng lực làm bạn với hắn bao lâu đây. Mà những thứ hắn từng chân chân thật thật có được, bây giờ cũng đã mất rồi. Đây chính là hai bàn tay trắng sao?
Rõ ràng mấy ngày trước vẫn là hữu tướng tiền đồ sáng lạng, hiện giờ lại biến thành tù nhân. Cảm giác ở trên đỉnh mặt trời rồi rơi xuống địa ngục là như thế này sao? Tâm trạng của Nam Ức Tịnh sau khi đọc thư hắn viết cho Nam Tú Cầm có giống như vậy không?
Lam Cẩn Du bị đưa vào nhà lao, Nam Tú Cầm nhận được tin tức liền tiến cung đòi gặp Nam Vũ như điên, nhưng Nam Vũ chỉ đóng cửa không triệu.
Nam Tú Cầm vẫn quỳ gối dập đầu trước Ngự thư phòng, trán đập xuống đất đã chảy máu không ngừng, nàng khóc hô từng tiếng thê lươnh "Phụ hoàng, Tú Cầm cầu xin người, người tha cho Cẩn Du đi!"
Nhưng mà cửa Ngự thư phòng vẫn đóng chặt. Nam Vũ đã quyết tâm không để ý đến Nam Tú Cầm rồi.
Nam Tú Cầm đập đầu rất lâu mà không thấy Nam Vũ có phản ứng, chỉ ngây ngẩn quỳ gối trước Ngự thư phòng, trong mắt nàng đột nhiên hiện lên màu đỏ thẫm, nàng từ từ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt nàng ta từ từ khôi phục phản ứng, một dung nhan tuyệt mĩ xuất hiện trong tầm mắt nàng ta, đó là nữ nhân nàng ta hận nhất cuộc đời này. Dường như chỉ trong nháy mắt, trong mắt Nam Tú Cầm liền hiện lên oán độc cùng điên cuồng, nàng giống như bị điên mà kéo tay áo Nam Ức Tịnh, thê lương hô "Nam Ức Tịnh! Ngươi còn dám tới đây! Đều là ngươi tính toán đúng không, là ngươi hãm hại Lam Cẩn Du đúng không?!"
Nam Ức Tịnh không quan tâm Nam Tú Cầm đang điên cuống nắm lấy tay áo của mình, vẻ mặt lạnh nhạt, từ trên cao nhìn xuống Nam Tú Cầm chật vật không chịu nổi, lạnh lùng nói "Trước Ngự Thư phòng mà ngươi cũng dám ăn nói xằng bậy?!"
"Ăn nói xằng vậy?! Ha ha ha, ta có ăn nói xằng bậy hay không, trong lòng Nam Ức Tịnh ngươi phải rất rõ chứ!" Giờ khắc này Nam Tú Cầm đã có chút điên cuồng, đương nhiên không còn kiêng dè gì nữa, trên trán vẫn còn vết máu, oán độ nhìn Nam Ức Tịnh, nói từng chữ.
Nam Ức Tịnh nghe vậy thì khoe môi nhếch lên nụ cười xinh đẹp, nang đưa ngón tay như bạch ngọc của mình tách từng ngón tay của Nam Tú Cầm. Có chút hứng thú ngồi xổm xuống, nhìn Nam Tú Cầm lại giống như đang thưởng thức dáng vẻ chật vật của nàng ta, chậm rãi nói: "Cho dù là ta làm, ngươi có năng lực gì để làm khó dễ ta? Nam Tú Cầm, ngươi nghĩ ta vẫn là Nam Ức Tịnh luôn để ngươi tùy ý bắt nạt khi xưa sao?"
Nam Tú Cầm nghe Nam Ức Tịnh thừa nhận như vậy, trong lòng lại càng oán hận, như kẻ điên giơ tay muốn bóp cổ Nam Ức Tịnh lại bị nàng dùng tốc độ khó tin tránh khỏi, còn hung hăng đá một cước vào người nàng ta, giẫm lên ngực khiến nàng ta phải rên rỉ kêu, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.
Nam Tú Cầm ngã trên đất, vẻ mặt tái nhợt, dáng người tiều tụy, dáng vẻ vô cùng chật vật, nàng ta nâng mắt nhìn Nam Ức Tịnh. Nam Ức Tịnh vẫn xinh đẹp như thế, tuyệt đẹp mà kiêu ngạom nàng cứ đứng như người ở trên cao như vậy, giống như căn bản không để nàng ta vào mắt.
Lúc này Nam Tú Cầm lại nở nụ cười tiêu điều lạnh lẽo, cười đến chảy nước mắt. Đúng vậy, Nam Ức Tịnh không nói sai, nàng đã không còn gì rồi. Đã không còn mẫu phi che chở, đã không còn Lam Cẩn Du chống đỡ, chẳng qua chỉ là công chúa có tiếng không có miếng thôi, cho dù nàng có quỳ đến chết ở chỗ này, phụ hoàng cũng không thèm để ý đến nàng, nàng chỉ còn hai bàn tay trắng rồi.
Nàng ngây ngốc nhìn Nam Ức Tịnh, bỗng nhiên cảm thấy được bi thương bất chợt. Nàng hận nàng ta lâu như vậy, nghĩ đến mọi cách để hành hạ nàng ta, hại chết nàng ta nhưng cuối cùng có được cái gì? Chiếm được một phu quân không yêu mình, chiếm được một cuộc hôn nhân bằng mặt không bằng lòng, chiếm được ngày đêm bản thân phải điên cuồng ghen ghét, chiếm được cái kết là hai bàn tay trắng! (Editor: Ở đây là Nam Tú Cầm tự thuật nên mình để Nam Ức Tịnh là nàng ta, tại Nam Tú Cầm hận Nam Ức Tịnh.)
Nàng dùng hết mưu tính cùng thủ đoạn như vậy, không ngừng tranh đoạt cùng suy tính như thế, rốt cuộc là vì cái gì? Vì cái gì đây?!
Nam Ức Tịnh nhìn Nam Tú Cầm khóc khóc cười cười thê thảm trên mặt đất, chỉ lạnh nhạt dời tầm mắt, nàng bước đi từng bước lười biếng mà tao nhã, đi qua Nam Tú Cầm giống như một bị thần ở trên cao, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn nàng ta một cái.
Sáng sớm ngày hôm sau liền truyền ra tin tức, Tam công chúa Nam Tú Cầm treo cổ trong phủ Hữu tướng, nói rằng muốn cùng sống cùng chết với Lam Cẩn Du, Nghe vậy Nam Ức Tịnh chỉ cười cười từ chối cho kiến.
Nam Tú Cầm cũng thực sự là cuồng si, chỉ là nàng ta đối với Lam Cẩn Du như vậy sẽ chiếm được cái gì?
Tươi cười trên môi cũng thu lại, Nam Ức Tịnh nhìn gương trang điểm, trong gương là khuôn mặt tuyệt đẹp của bản thân, trong mắt hiện ra cảm xúc lạnh lẽo hận thù.
Trên pháp trường.
Vẻ mặt Lam Cẩn bình thản, giống như đã nhìn thấu toàn bộ sống chết. Nam Ức Tịnh chậm rãi đi đến trước mặt hắn, châm chọc như có như không "Hữu tướng thực sự thản nhiên chịu chết sao? Đúng rồi, còn một tin tức nữa, không biết Hữu tướng có biết hay không?"
Lam Cẩn Du nghe Nam Ức Tịnh nói, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, sau lúc lâu mới chậm rãi mở miệng "Lam mỗ đã là người sắp chết rồi, còn có tin tức gì cần phải biết sao?"
"Ha ha, tính ra đó lại là tin tức tốt. Đêm qua Nam Tú Cầm tự vẫn trong phủ, Hữu tưỡng không lo đường xuống hoàng tuyền không có ai làm bạn rồi." Nam Ức Tịnh câu môi, có chút hứng thú nhìn Lam Cẩn Du.
Qủa nhiên vẻ mặt Lam Cẩn Du hơi hơi giật mình. Vậy mà Nam Tú Cầm lại tự sát? Là vì hắn bị phán án tử hình cho nên nàng liền tự tử theo sao?
Hắn ngàn lần không ngờ Nam Tú Cầm sẽ làm vậy. Hắn cưới nàng cũng chỉ là kế tạm thời thôi, là do ham danh lợi quyền thế thôi, thật không ngờ nàng lại có thể vì hắn mà làm vậy.
Hồi tượng lại bốn năm nay từng chút một, Lam Cẩn Du bỗng phát hiện ra, hắn không chỉ có lỗi với mình Nam Ức Tịnh, còn cả Nam Tú Cầm nữa. Cả đời này vì danh lợi quyền thế, hắn đã phụ lòng những người yêu thương hắn, hiện giờ chịu kết cục như vậy thật sự rất đáng đời!
"Ha ha, Lam mỗ đa tạ công chúa Ức Tịnh nói cho Lam mỗ tin tức nầy, để cho Lam mỗ biết bản thân thực sự là trừng phạt đúng tội, chết không luyến tiếc!" Bên môi Lam Cẩn Du hiện lên nụ cười cổ quái, trong mắt hoàn toàn không còn sức sống, chỉ còn màu xám tro nhìn Nam Ức Tịnh, cười nói.
Nam Ức Tịnh nghe Lam Cẩn Du nói, vẻ mặt vẫn không thay đổi, vô cùng lạnh nhạt nói "Lam Cẩn Du, ngươi thực sự chết không luyến tiếc! Ta vẫn luôn không thích Nam Tú Cầm, nhưng về chuyện này, ngược lại có chút đồng tình với nàng ta, đồng tình nàng ta yêu người nam nhân như ngươi, vẫn luôn si mê không thức tỉnh!"
Lam Cẩn Du nghe Nam Ức Tịnh nói, vẻ mặt liền hiện lên cảm xúc đau khổ, nàng nhất định phải để cho trước khi chết hắn cũng không được yên bình sao? Từng câu từng chữ này giống như con dao găm đâm vào lòng hắn, nàng đang nói cho hắn, hắn vốn không đáng được yêu sao?
Ha ha. Đúng vậy. Nam nhân chỉ nhìn thấy quyền thế như hắn, thực sự không đáng được yêu!
Không thể ngừng nụ cười điên cuồng này, làm cho dân chúng vây xem xung quanh cũng nhao nhao lén nghị luận, chẳng lẽ Hữu tướng này điên rồi sao.
Nam Ức Tịnh thấy Lam Cẩn Du như vậy cũng không nói gì nữa, xinh đẹp sắc bén xoay người, ngồi lên vị trí giám trảm (*) trên cao, mặt không đổi sắc hạ lệnh hành hình.
(*) giám trảm: quan sát thi hành lệnh trảm, một chức quan ngày xưa.
Đây là Nam Vũ đặc biệt cho phép nàng làm giám trảm, mà nàng đồng ý là vì muốn tự tay báo thù, nhìn Lam Cẩn Du chết trước mặt nàng, thứ hai cũng muốn lập y trong lòng dân chúng, muốn bọn họ nhớ kỹ Nam Ức Tịnh nàng.
Nam Tú Cầm tự vẫn. Lam Cẩn Du bị chém đầu. Một phủ Hữu tướng tiền đồ sáng lạn cứ sụp đổ như vậy, mà phái của Hữu tướng cũng là người người bất an, nhao nhao tìm kiếm mục tiêu mới để dựa vào. Mà đây đúng là hiệu quả Nam Ức Tịnh muốn đạt được.
Âm thầm liên hệ rất nhiều đại thần, dưới sự giúp đỡ của Doãn Lưu Quang nàng đã thành lập cơ bản một thế lực ở Nam Hải. Mà đảng Thái tử đang mừng rõ vì Hữu tướng rơi đài cũng dần dần ngửi thấy hương vị bất thường.
Nam Dận phát hiện triều đình giống như đang bị khống chết bởi một bàn tay vô hình, Hữu tướng rơi đài chẳng những không làm cho triều thần phụ thuộc vào hắn mà ngược lại những quan lại phe hắn giống như bắt đầu không nghe lời nữa, rốt cuộc là ai đang âm thầm thao túng triều đình?
Nhìn dáng vẻ không thèm đếm xỉa của Nam Khởi, giống như không còn gì hứng thú với ngôi hoàng đế, huống chi Hữu tướng đã rơi đài, bị đả kích lớn nhất chính là hắn. Vậy nên chắc chắn không phải Nam Khởi. Nhưng mà ngoại trừ Nam Khởi, còn ai vào đây nữa?
Nam Dận phiền muộn ngồi ở sân lớn, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, nhíu nhíu mày, đi rất lâu cũng chưa từng bước vào phòng Doãn Lưu Nguyệt.
Từ khi sinh non thì quan hệ giữa Doãn Lưu Nguyệt và Nam Dận liền vô cùng không tốt, ngay từ đầu nàng ta một lòng muốn báo thù thay chính con của mình, càng về sau liền phát hiện báo thù cũng vô vọng thì liền cam chịu.
Từ sau khi nàng cùng Nam Dận nghênh đón Nam Ức Tịnh thì nàng lại càng hay nhốt mình trong phòng đóng cửa không ra, cũng không uống thuốc, chỉ ăn chút cơm canh hàng ngày.
"Lưu Nguyệt à." Nam Dận đẩy cửa ra, dịu dàng gọi nhưng khi hắn thấy rõ khuôn mặt của Doãn Lưu Nguyệt thì liền lùi lại một bước.
Vốn khuôn mặt luôn tỏa sáng của Doãn Lưu Nguyệt lúc này lại là một mảnh xám tra, hốc mắt thâm sì lõm xuống, mặt như gầy đi một lớp, chỉ có đôi mắt kia có vẻ to đến đáng sợ. Nàng ta nhìn Nam Dận tiến vào, vẻ mặt không mấy thay đổi, giống như một con rối gỗ mà phát ra giọng nói khàn khàn "Thái tử điện hạ có gì phân phó?"
Nàng sống đã không còn ý nghĩa, chỉ là nàng hận bản thân không có dũng khí vì con thì mới kéo dài hơi sống qua ngày như vậy.
"Lưu Nguyệt, tại sao nàng lại thành như vậy?" Một câu này của Nam Dận quả thật giật mình, cũng thoáng vài phần thương tiếc, dù sao hắn cùng từng có một khoảng thời gian ân ái với Doãn Lưu Nguyệt, tuy thời gian đó mỗi cái ôm đều chỉ do muốn lấy lòng mà thôi.
Doãn Lưu Nguyệt coi như không để ý đến dáng vẻ bản thân hiện giờ, chỉ cười cười với Nam Dận, ý cười mang theo hối hận, bất đắc dĩ, cũng mang theo lạnh giá, nàng hỏi Nam Dận nhưng cũng giống như hỏi bản thân "Tại sao ta lại thành như vậy?!"
"Lam Cẩn Du và Nam Tú Cầm đã chết rồi. Con của chúng ta đã được báo thù. Nàng không cần như vậy nữa." Nam Dận nghĩ đến hiện giờ hắn cần gấp sự giúp đỡ của Doãn Lưu Quang, liền muốn lấy lòng Doãn Lưu Nguyệt, đưa tay nâng Doãn Lưu Nguyệt, nắm bả vai nàng ta dịu dàng nói.
Doãn Lưu Nguyệt nghe Nam Dận nói, đôi mắt hơi sáng lên. Mối thù của con nàng được trả rồi sao? Chỉ là trả thù rồi thì làm sao đây, con của nàng đã không trở về rồi, dù nàng mất đi mọi thứ cũng không trở về được.
Nếu như thời gian có thể quay lại, nàng tình nguyện lúc trước không hành động theo cảm nghĩ mà dẫn dụ Nam Dận. Hoặc là nàng tình nguyện trước kia không được nhà họ Doãn thu nuôi, không cần phải đem lòng yêu Doãn Lưu Quang, không cần phải vô vọng chờ đợi quá nửa tuổi xuân.
"Bọn họ, tại sao lại chết?" Trước nàng đã cầu Nam Dận nhiều lần, Nam Dận cũng không dám thay hài tử nàng trả thù, chỉ bảo nàng chờ. nhưng hiện giờ là ai ra tay?
Trong mắt Nam Dận lướt qua tia thâm trầm, mang theo lo lắng nói với Doãn Lưu Nguyệt "Là Nam Ức Tịnh. Hiện giờ tình hình trên triều biến đổi rất kỳ lạ, ta thật sự không rõ Nam Ức Tịnh muốn làm cái gì. Lưu Nguyệt, nàng nhanh đi cầu ca ca nàng giúp ta đi."
Nam Ức Tịnh?! Thật sự là nàng ấy. Thật không ngờ lòng vòng một vòng, người thay nàng báo thù lại là người nàng từng hận nhất. Bên môi treo lên nụ cười thoải mái, Doãn Lưu Nguyệt có chút thương tiếc nhìn Nam Dận, nói: "Vô dụng rồi. Cho dù ta có đi xin ca ca thì ca cũng sẽ không giúp ngươi đâu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...