Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Mới vừa bước vào sơn cốc Tử Trúc Lâm, Nam Ức Tịnh liền cảm thấy bốn phía xuất hiện một mảnh sương mù mờ mịt, ngay cả ánh trăng trong suốt như nước ở nơi này cũng mờ mịt trong sương mù, mờ ảo không chân thực.

Bốn phía thật yên tĩnh, trừ tiếng hít thở thanh cạn của Nam Ức Tịnh, không có âm thành khác.

Càng yên tĩnh đáng sợ như vậy, thì càng có một loại cảm giác đè nén sợ hãi tràn ngập ở chung quanh. Nam Ức Tịnh nắm thật chặt thanh kiếm trong tay, bên trong con ngươi đen nhánh hàm chứa nồng nặc phòng bị cùng cảnh giác, mỗi đi một bước, cũng là cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ sơ ý một chút chạm đến cơ quan hoặc là trận pháp.

Từng bước một từ từ đi tới, đột nhiên, lỗ tai Nam Ức Tịnh khẽ nhúc nhích, bên trong con ngươi đen nhánh đột nhiên bắn ra một cỗ cường quang. Sau đó một tiếng cực nhỏ vang lên, mưa tên đầy trời liền bay tới chỗ Nam Ức Tịnh đứng, mà trong nháy mắt đó, thân thể của Nam Ức Tịnh giống như một con chim yến bay lên, khó khăn lắm mới tránh được mưa tên.

Quay đầu nhìn, chỗ nàng mới vừa đứng đã rậm rạp chằng chịt cắm đầy mưa tên, chỉ cần phản ứng của nàng chậm một tí, sợ là tánh mạng của nàng đã đi theo mưa tên. Đều nói trận pháp cơ quan của Tử Trúc Lâm rất lợi hại, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Nàng tự nhận thành tựu trận pháp của mình đã không tệ. Mới vừa rồi nàng đã tận lực cố gắng không chạm đến trận pháp, men theo quỹ tích trận pháp đi rồi, lại còn không cẩn thận xúc động cơ quan.

Nhìn mưa tên rậm rạp chằng chịt, bên trán Nam Ức Tịnh đã rịn ra mồ hôi lạnh, nặng nề trong mắt không khỏi lại sâu thêm mấy phần, càng cầm thật chặt kiếm trong tay.

Ngắn ngủn khoảng trăm thước, có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, Nam Ức Tịnh quay đầu nhìn, trên đường u tĩnh vừa rồi đã hiện đầy đủ cơ quan, từng cái đều đủ đưa người vào chỗ chết, nàng cũng thoáng gặp thần chết rất nhiều lần, chỉ cần nàng chậm một chút, chính là vạn kiếp bất phục.


Thế nhưng khoảng trăm thước ngắn ngủn, nàng khó khăn lắm mới thông qua lá chắn bên ngoài của Tử Trúc Lâm thôi, tiến vào mảnh đất Tử Trúc Lâm mà thôi, trong nội bộ của Tử Trúc Lâm, càng thêm tầng tầng lớp lớp trận pháp, mặc dù không hung hiểm như bên ngoài, nhưng làhuyễn trận... Chỗ nào cũng có, có người sợ rằng đi cả đời cũng không thể đi ra ngoài.

Hít một hơi thật sâu, Nam Ức Tịnh nhìn Đào Hoa Lâm (hoa đào) diễm lệ trước mắt đang mở ra, đáy mắt chứa mấy phần nặng nề. Hôm nay đã là mùa hè, đã sớm qua thời gian hoa đào nở, thế nhưng Đào Hoa Lâm còn mở ra tươi đẹp như vậy, sợ là đây chính là hoa đàohuyễn trận nổi danh của Tử Trúc Lâm thôi.

Hoa đàohuyễn trận, không phải là trận pháp lợi hại nhất của Tử Trúc Lâm, nhưng nổi danh nhất. Tiến vào hoa đàohuyễn trận, cũng không hung hiểm lắm, ít nhất sẽ không bỏ mạng, nhưnghuyễn trận này thay đổi thất thường, muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng.

Tử Trúc Lâm luôn lấy nhân nghĩa mà nổi danh, hoa đàohuyễn trận này cũng là vì muốn phù hợp nhân nghĩa. Không lấy tánh mạng người, chỉ là vây khốn người tới chết mà thôi. Nhưng ở Nam Ức Tịnh xem ra, đây chỉ là chuyện cười mà thôi. Vây ở trong rừng hoa đào không thể đi ra, không có nước cùng lương thực, có thể sống thêm bao lâu đây?

Lại nói nhân nghĩa. Chỉ là đang từ từ lấn át ức hiếp người mà thôi.

Trên mặt khinh thường, Nam Ức Tịnh vung tay áo bào lên, liền cất bước đi vào hoa đàohuyễn trận. Mà mọi cử động của Nam Ức Tịnh từ khi tiến vào Tử Trúc Lâm tới nay đều rơi vào mắt của một người.

Người nọ mặc một bộ trường sam màu trắng, đứng ở cuối hoa đàohuyễn trận. Khuôn mặt của hắn cực kỳ gầy gò lạnh lùng, trong con ngươi hẹp dài chứa một cỗ lạnh bạcnhàn nhạt, môi thật mỏng khẽ mím lại, hắn nhìn bóng lưng quật cường nhỏ yếu của Nam Ức Tịnh, chân mày khẽ nhíu lại.

Nam tử gầy gò tuấn tú này chính là đệ tử đắc ý nhất của Môn chủ Tử Trúc Lâm, Liễu Tử Hạc. Lời đồn đãi nói rằng Đại Đệ Tử Liễu Tử Hạc của môn chủ Tử Trúc Lâm có thiên phú cực cao, tuổi còn trẻ đã được môn chủ Tử Trúc Lâm chân truyền, Môn chủ Tử Trúc Lâm đang có tính toán truyền Tử Trúc Lâm cho hắn.


Mà Liễu Tử Hạc cũng là người như kỳ danh, giống như Tiên Hạc lành lạnh cao ngạo. Tính tình của hắn xưa nay lành lạnh, trừ Môn chủ Tử Trúc Lâm, hình như vạn sự vạn vật đều không vào được mắt hắn. Hôm nay hắn nhàn rỗi vô sự ra ngoài tùy ý đi dạo một chút, không nghĩ tới lại thấy được một màn Nam Ức Tịnh một mình xông vào Tử Trúc Lâm.

Từ vẻ mặt của Nam Ức Tịnh có thể thấy được, Nam Ức Tịnh biết rõ Tử Trúc Lâm rất hung hiểm. Nhưng cho dù là như vậy, cũng không cách nào ngăn cản bước chân của nàng. Vóc người của nàng mặc dù thon gầy, tuy nhiên không biết lý do gì có một sự linh hoạt dẻo dai, còn có một cỗ quật cường mà khoe khoang sức quyến rũ.

Nhìn bộ dạng Nam Ức Tịnh ở bên trong hoa đàohuyễn trận thăm dò tìm đường, Liễu Tử Hạc không biết vì điều gì mà dừng bước, đứng ở một bên nhìn Nam Ức Tịnh. Trong con ngươi lạnh nhạt toát ra một chút thương hại, hoa đàohuyễn trận Thiên Biến Vạn Hóa, trừ người của Tử Trúc Lâm, người bên ngoài có ý đồ xông vào vẫn chưa có người nào có thể sống đi ra.

Nam Ức Tịnh ở bên trong hoa đàohuyễn trận đi tới đi lui, cũng cảm thấy hoa đàohuyễn trận có chỗ lợi hại. Con ngươi đen nhánh của nàng càng phát ra ánh sáng đáng sợ, môi đỏ mọng tràn ra một nụ cười không kiềm chế được.

Mặc dù Hoa đàohuyễn trận này lợi hại, nhưng lấy trình độ trận pháp của nàng mà nói, muốn đi ra ngoài, cũng không phải là không thể nào. Nếu là thật không có cách nào phá giải hoa đàohuyễn trận, nàng cũng không phải là không có cách nào, chỉ cần phá hủy trận pháp này là được.

Trong lòng quyết định chủ ý này, thái độ của Nam Ức Tịnh càng trầm ổn hơn. Trong con ngươi xinh đẹp của nàng chứa nụ cười hài hước mà không gò bó, khóe môi khẽ câu, giống như không phải đang bị vây trong hoa đàohuyễn trận, mà là đang nhàn nhã tản bộ thưởng thức cảnh đẹp.

Nụ cười má lúm đồng tiền rơi vào trong mắt Liễu Tử Hạc, khiến hắn lấy làm kinh hãi. Nguyên bản đã chuẩn bị rời đi bước chân lại dừng lại. Hắn chưa từng thấy qua có người bị vùi lấp ở bên trong hoa đàohuyễn trận còn có thể có bộ dáng ung dung nụ cười tự tin như vậy, cái loại khí độ đó, giống như chỉ là đang tản bộ mà không phải đang phá trận.

Chẳng lẽ nữ tử nhỏ yếu trước mắt này thật sự có thể phá hoa đàohuyễn trận hay sao? Trong lòng Liễu Tử Hạc không khỏi sinh ra một loại nghi ngờ như vậy. Vậy mà chỉ trong nháy mắt, hắn liền cảm thấy ý nghĩ này của mình thạt buồn cười.


Nếu không phải hắn đã học tập qua trận pháp bí truyền của d[[dlqd Tử Trúc Lâm, sợ là hắn không thể nào phá hoa đào huyễn trận này. Huống chi chỉ là một nữ tử bình thường như vậy?

Chỉ là, nói nàng bình thường không có gì lạ cũng không đúng. Tướng mạo của nữ tử này mặc dù bình thường, nhưng đôi tròng mắt kia cực kỳ xinh đẹp, bên trong bắn ra tự tin và quật cường khiến con ngươi sáng của nàng giống như ngôi sao. Đáng tiếc nữ tử có một đôi ngươi xinh đẹp như vậy, cuối cùng lại muốn chết ở bên trong hoa đào huyễn trận.

Liễu Tử Hạc khe khẽ thở dài một hơi, cuối cùng vẫn cất bước rời đi. Mà chính là một tiếng thở dài cực kỳ thanh cạn như vậy, lại rơi vào trong lỗ tai Nam Ức Tịnh.

Bên ngoài hoa đào huyễn trận này có người!

Nếu là người giống này cùng lâm vào hoa đào huyễn trận này, sợ là không phải chỉ là tựa như thương hại vừa tựa như tiếc hận khe khẽ thở dài một cái như vậy, mà là hô thiên thưởng địa la lên. Như vậy tiếng thở dài này nhất định là đến từ bên ngoài hoa đào huyễn trận.

Thế nhưng tiếng thở dài này, nàng lại nghe được rõ ràng như thế. Khả năng duy nhất chính là người này cách nàng quá gần, nói cách khác nàng chỉ cần men theo phương hướng tiếng thở dài này, có lẽ sẽ có thể đi ra ngoài.

Nam Ức Tịnh phân biệt phương hướng tiếng thở dài kia, đưa mắt nhìn lại, lại thấy trên trăm cây đào trước mắt rậm rạp chằng chịt đứng thẳng, tất cả cây đều nở đầy hoa đào, diễm lệ mà nhiệt liệt, liếc nhìn lại, giống như căn bản không có điểm cuối.

Nếu là huyễn trận, tất cả trước mắt nhất định đều không phải là thật. Hoa đào huyễn trận này nhìn lớn vô cùng, thật ra thì có lẽ cũng chỉ là Phương Viên chi địa mà thôi.

Nghĩ tới đây, Nam Ức Tịnh liền chậm rãi nhắm hai mắt lại, mặc kệ trước mắt, cứ tưởng trước mắt không vật chắn, nàng men theo phương hướng Liễu Tử Hạc mới vừa than thở, từng bước một từ từ đi tới. Nếu có người cũng giống như Nam Ức Tịnh lọt vào hoa đào huyễn trận này, nhất định sẽ thấy một màn kỳ dị này, bóng dáng của Nam Ức Tịnh giống như xe ngựa lao vùn vụt, xuyên qua một buội lại một buội cây đào.


Cảm thấy sương mù mờ mịt bốn phía hình như đã tiêu tán, Nam Ức Tịnh mới chậm rãi mở mắt, mới vừa rồi thế nhưng mình đã đi ra ngoài hoa đào huyễn trận.

Khóe môi không khỏi tràn một chút ý cười, xem ra trời cao cũng đang giúp nàng, lại để cho nàng nghe được người của Tử Trúc Lâm vô ý thở dài, vì vậy mà tìm được phương pháp rời đi hoa đào huyễn trận.

Vậy mà Liễu Tử Hạc không hề không biết chuyện lần này. Giờ phút này hắn đã trở về chỗ ở của mình, ngồi ở trên ghế, lẳng lặng uống trà, chỉ là trước mắt lại không biết vì sao hiện lên con ngươi của Nam Ức Tịnh, quật cường mà lóe sáng như vậy.

Liễu Tử Hạc khẽ lắc đầu một cái, sao mình lại nghĩ về nữ tử đó đây.

Qua ba ngày, khi Liễu Tử Hạc đã từ từ quên mất nữ tử bị vây ở trong hoa đào huyễn trận, lại có sư đệ đến thông báo, nói có người đã xâm nhập vào Tử Trúc Lâm.

Bên ngoài cùng vòng trong của Tử Trúc Lâm đều thiết kế trận pháp và cơ quan nặng nề, nhất là hoa đào huyễn trận, cho tới bây giờ chưa từng có người đi ra. Trên giang hồ vẫn đồn đãi, chỉ cần có người có thể không cần người của Tử Trúc Lâm dẫn dắt mà một mình đi vào Tử Trúc Lâm, Tử Trúc Lâm sẽ thực hiện cho hắn một nguyện vọng, đương nhiên cũng có rất nhiều người muốn Tử Trúc Lâm giúp một tay nên xông vào, nhưng lại không có một người nào có thể sống tiến vào Tử Trúc Lâm.

Thật ra thì nói người có thể đi ra hoa đào huyễn trận lác đác không có mấy cũng là bởi vì có thể đi tới hoa đào huyễn trận một bước kia người đó đã ít đi thương cảm, đại đa số người ở phía bên ngoài bị trận pháp và cơ quan ngăn trở, hoặc là biết khó mà lui, hoặc là bị mất mạng.

Lúc nghe sư đệ bẩm báo, khuôn mặt lạnh lùng gầy gò của Liễu Tử Hạc lướt qua một tia kinh ngạc nhàn nhạt. Thật sự có người sống tiến vào Tử Trúc Lâm. Trước mắt chẳng biết tại sao lại hiện ra con ngươi quật cường của Nam Ức Tịnh, chẳng lẽ là nàng ta sao?

Liễu Tử Hạc đi theo Sư Đệ thông bẩm cùng nhau đi tới đại điện của Tử Trúc Lâm. Dưới đại điện, Nam Ức Tịnh một thân cực kỳ chất phác áo gai vải thô đã rách mướp, tay áo của nàng cũng phá lệ có mấy vết thương, lộ ra da thịt trắng noãn nhẵn nhụi của nàng, mà trên cánh tay trắng nõn cũng có không ít vết thương lớn nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui