Editor: Trà sữa trà xanh
Doãn Lưu Nguyệt nghe được lời nói của Nam Ức Tịch, trong lòng không khỏi dấy lên lửa giận vô hình. Nam Ức Tịch nói không để trong lòng, là đang nói nàng Doãn Lưu Nguyệt căn bản không xứng để nàng đặt ở trong lòng sao? Là đang nói cho tới nay nàng đều như tôm tép nhãi nhép sao? !
Trong lòng không khỏi cực kỳ tức giận, nhưng Doãn Lưu Nguyệt nén chặt lửa giận, ánh mắt mãnh liệt, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Nam Ức Tịch, nói khẩn thiết vô cùng, “Quỳnh Lạc, ta biết ngươi vẫn còn trách ta, ngươi thật sự không thể tha thứ cho ta sao?”
Nam Ức Tịch nhìn Doãn Lưu Nguyệt thình lình quỳ xuống, trên mặt làm bộ dãn ra, trong lòng không mảy may đề phòng cũng không có yếu thế, Doãn Lưu Nguyệt thấy vẻ mặt Nam Ức Tịch hình như có chút xúc động, lập tức dập đầu xuống với Nam Ức Tịch.
Nói là dập đầu, thật ra thì tay của nàng lại lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đưa về phía chân của Nam Ức Tịch, ý đồ kéo cả người Nam Ức Tịch xuống, đẩy vào trong hồ, nhưng Nam Ức Tịch là ai, dễ dàng cho nàng đắc thủ như thế sao?
Bước chân nhẹ nhàng dời một cái, mũi chân Nam Ức Tịch chỉa xuống đất, đã rơi xuống sau lưng Doãn Lưu Nguyệt, nàng nhíu mày thấy Doãn Lưu Nguyệt té xuống đất, khóe môi nâng lên một nụ cười châm chọc, từ từ nói, “Ta đã sớm nói qua không cần. Coi d[d[lq[d như ngươi thật cảm thấy có lỗi với ta, cũng không cần hành đại lễ này!”
Cả người Doãn Lưu Nguyệt bởi vì trọng tâm không vững té xuống đất, hết sức chật vật, lại nghe Nam Ức Tịch ở sau lưng nàng không mặn không lạt châm chọc nàng, trong lòng càng thêm tức giận, ngón tay gắt gao chụp trên mặt đất, thậm chí ngay cả móng tay cũng rịn ra vết máu, ở trong lòng nàng yên lặng thề, cuối cùng sẽ có một ngày, nàng muốn Nam Ức Tịch không chết tử tế được.
Nàng nằm ở trên boong thuyền, từng chút từng chút dùng sức đứng lên, sợi tóc của nàng có chút rối loạn, thoạt nhìn rất là nhếch nhác, mà Nam Ức Tịch đối với cử động của Doãn Lưu Nguyệt cũng không để ý, nàng đối với Doãn Lưu Nguyệt không thẹn với lương tâm, cho tới nay đều là Doãn Lưu Nguyệt trăm phương ngàn kế đối phó nàng mà thôi, mà nàng cũng không có hận thù với việc Doãn Lưu Nguyệt đối phó nàng, nàng còn tươi cười chào đón. Nếu không phải nhìn mặt mũi Doãn Lưu Quang, chỉ sợ nàng xuống tay sẽ ác hơn.
Doãn Lưu Nguyệt từ từ xoay người lại, nàng nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch, trong mắt có hận ý rõ ràng, chẳng hề nói một câu, chỉ là nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch.
Đối với hận ý của Doãn Lưu Nguyệt, Nam Ức Tịch một chút hứng thú cũng không có, nàng không sao cả nhún vai một cái, nhẹ nhàng vung tay áo bào, cũng không thèm nhìn tới Doãn Lưu Nguyệt, trực tiếp tiến vào khoang thuyền.
Ở trong khoang thuyền, kể từ khi Doãn Lưu Nguyệt cùng Nam Ức Tịch đi ra ngoài, khóe môi Nam Tú Cầm vẫn treo nụ cười, vừa nghĩ tới có lẽ Nam Ức Tịch sẽ bị chết đuối trong hồ, mà coi như không chết đuối, cũng sẽ chật vật không chịu nổi, trong lòng Nam Tú Cầm sảng khoái không thôi.
Mà Lam Cẩn Du ngược lại cau mày, dáng dấp hình như có chút rối rắm.
Chuyện này, Nam Tú Cầm cũng nói cho hắn biết, hắn vốn là muốn ngăn cản hành động điên cuồng của Nam Tú Cầm, nhưng nghĩ đến bây giờ Doãn Lưu Nguyệt gả cho Nam Dận, nếu vì vậy Doãn gia cùng Nam Dận kết thành liên minh, vậy đối với Nam Khởi sẽ cực kỳ bất lợi, mà hắn và Nam Khởi đã là châu chấu trên một sợi dây rồi.
Nếu như Doãn Lưu Nguyệt đối phó Nam Ức Tịch, có lẽ trong cơn tức giận Nam Ức Tịch sẽ đứng về phía Nam Khởi, vậy đối với Nam Khởi đúng là có lợi ích rất lớn, huống chi hình như Doãn Lưu Quang có tình ý với Nam Ức Tịch, có lẽ cũng sẽ bởi vì hành động của Doãn Lưu Nguyệt mà chia rẽ với Doãn Lưu Nguyệt. Đây chính là một chuyện rất có lợi nha.
Hơn nữa không cần bọn họ ra mặt làm bất kỳ tay chân, bọn họ chỉ cần ngồi ngư ông đắc lợi. Nhưng khi nhìn thấy Nam Ức Tịch đi theo Doãn Lưu Nguyệt ra ngoài, tim của hắn cũng không khỏi tự chủ thắt lại, thậm chí có chút lo lắng muốn an ủi Nam Ức Tịch.
Cung chủ Ma Cung này rõ ràng không chịu trói buộc, rõ ràng cũng không đòi hắn thích, vì sao hắn lại lo lắng nàng? Chẳng lẽ là bởi vì nàng cùng Nam Ức Tịch có đôi mắt giống nhau, hay là do điệu múa kia? Hay là nói nàng kinh thế chi tài đã từ từ làm hắn động lòng?
Kể từ khi Nam Ức Tịch chết, hình như hắn chưa từng lo lắng cho người nào như vậy. Nếu như Doãn Lưu Nguyệt đắc thủ, nàng có thể bị nguy hiểm hay không? Hắn muốn đi ra ngoài liếc mắt nhìn, xác nhận an nguy của nàng, nhưng vào lúc này đi ra ngoài, nhất định sẽ đưa tới hoài nghi. Vì đại kế, hắn không làm được. Coi như nàng vì vậy mà bỏ mình, vậy hắn cũng không có biện pháp.
Lam Cẩn Du đang mâu thuẫn, Nam Ức Tịch đã thản nhiên đi vào, bước chân nàng ổn định, không nhìn ra chút nào nhếch nhác, từ từ ngồi ở bên cạnh Doãn Lưu Quang, trong con ngươi đen như mực của nàng không nhìn ra chút nào cảm xúc. Nàng bình tĩnh giống như không có gì xảy ra.
“Lưu Nguyệt nói với ngươi cái gì?” Doãn Lưu Quang thấy Nam Ức Tịch trở lại, liền ân cần hỏi han.
Nam Ức Tịch nhìn Doãn Lưu Quang một cái, mà giờ khắc này, Doãn Lưu Nguyệt cũng đã có chút chật vật bỏ đi vào, Nam Ức Tịch cũng nhàn nhạt liếc nàng một cái, không mặn không lạt nói, “Cũng không có gì, chính là nói xin lỗi với ta mà thôi. Ta nói không cần, nàng còn nhất định quỳ xuống hành lễ, ta không thể làm gì khác hơn là về trước.”
Thật ra thì mục đích của Doãn Lưu Nguyệt Nam Ức Tịch biết rất rõ, không phải là muốn đẩy nàng xuống nước. Mà chuyện nàng sợ nước, người biết cũng không nhiều. Không cần đoán, nàng cũng biết nhất định là do Nam Tú Cầm nói cho Doãn Lưu Nguyệt.
Như vậy vì sao Nam Tú Cầm phải nói cho Doãn Lưu Nguyệt biết chuyện này, trừ trả thù nàng ra, chẳng lẽ không có tâm tư khác sao? Bây giờ Doãn Lưu Nguyệt đã gả cho Nam Dận, thành trắc phi của thái tử, chuyện này trong lúc vô hình đã lôi kéo thế lực Doãn gia hướng về phía Nam Dận, sợ là Nam Khởi cảm thấy sốt ruột thôi.
Nam Khởi gấp gáp, nàng lại không cần gấp gáp, thật ra thì nhìn bề ngoài phe phái của thái tử cùng phe phái Nam Khởi thế lực ngang nhau, thật ra thì bên Nam Khởi chiếm ưu thế hơn. Dù sao Hữu Tướng cũng đã lớn tuổi, ở triều đình cũng không nán được mấy năm, mà Nam Vũ lại hướng về Nam Khởi, địa vị thái tử của Nam Dận nếu muốn ngồi vững vàng, chỉ sợ không dễ dàng.
Nếu bên kia Nam Khởi còn có ưu thế, khiến Doãn gia hơi hướng về Nam Dận, cũng là một chuyện tốt, chỉ có thế lực ngang nhau, không hợp tính, mới có thể chế tạo ra hỗn loạn lớn nhất, không phải sao?
Vì vậy nàng không có tiết lộ việc làm của Doãn Lưu Nguyệt, d[d[l[q[d mà Doãn Lưu Nguyệt cũng không ngu ngốc nói ra ngoài, nàng có chút kinh ngạc nhìn Nam Ức Tịch, Nam Ức Tịch cũng không thèm nhìn nàng.
Sở dĩ nàng không nói, thứ nhất là vì suy nghĩ cho thế cục, thứ hai cũng là không muốn làm khó cho Doãn Lưu Quang. Nàng không cần Doãn Lưu Nguyệt cảm kích, bởi vì nàng không có vì tình cảnh Doãn Lưu Nguyệt mà cân nhắc qua, đối với trăm phương ngàn kế đều muốn đối phó người của nàng ta, nàng không có ý nương tay.
Bất quá dễ nhận thấy, Doãn Lưu Nguyệt cũng căn bản không có tính toán cảm kích Nam Ức Tịch, sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, trong mắt nàng vẫn mang theo ghen ghét thật sâu như cũ.
Doãn Lưu Quang cũng không tin hoàn toàn vào chuyện này, nhưng mà hắn cũng không muốn truy cứu, mà nhàn nhạt cầm tách trà lên, nhìn Doãn Lưu Nguyệt ý vị sâu xa nói, “Hiếm khi Lưu Nguyệt muội tạ lỗi với người khác. Có thể bắt tay thân thiện dĩ nhiên là tốt nhất.”
Doãn Lưu Nguyệt nghe được lời nói của Doãn Lưu Quang, trong lòng càng thêm tức giận, nàng khẽ cười cười, hỏi, “Lưu Nguyệt tự nhiên sẽ không làm khó Lưu Quang ca ca. Chỉ là nếu như Lưu Nguyệt thật cùng Quỳnh Lạc nổi lên xung đột, không biết Lưu Quang ca ca sẽ giúp người nào?”
Lưu Quang ca ca, rốt cuộc huynh sẽ giúp ai? Là nàng sao? !
Doãn Lưu Quang trầm mặc chốc lát, nhìn Nam Ức Tịch một cái, trong mắt mang theo tràn đầy cưng chiều, vừa nhìn về phía Doãn Lưu Nguyệt, lộ ra một nụ cười ôn nhã, từ từ nói, “Bang lý bất bang thân.”
Doãn Lưu Nguyệt nghe vậy, ánh mắt khẽ tối đi. Bang lý bất bang thân sao? ! Lưu Quang ca ca, huynh còn nhớ không, khi còn bé huynh nói cho ta biết, ai dám khi dễ Lưu Nguyệt nhà chúng ta, Lưu Quang ca ca nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Huynh đã quên mất sao? ! Bây giờ ở bên trong lòng của huynh, vị trí muội muội của ta cũng không có sao?
Tại sao, rõ ràng huynh vẫn luôn thương yêu ta như thế, tại sao Nam Ức Tịch vừa xuất hiện liền đoạt đi huynh. Ta rất hận nàng, hận không giết chết được nàng ta. Cho nên, nếu ta làm như vậy, huynh sẽ trách ta...ta cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng! Dù sao ta đã không chiếm được huynh, như vậy thì cho dù huynh hận ta, ta cũng sẽ không tiếc!
Không giống Doãn Lưu Nguyệt cảm xúc ba động lớn như vậy, hình như Nam Ức Tịch cũng không quan tâm đáp án của Doãn Lưu Quang là cái gì, đối với nàng mà nói, nếu Doãn Lưu Nguyệt nổi lên xung đột với nàng, nàng tự nhiên có biện pháp trừng trị nàng ta, nàng căn bản cũng không cần Doãn Lưu Quang giúp nàng. Chỉ cần Doãn Lưu Quang không nên cản nàng là tốt rồi.
Nam Tú Cầm thấy thế, tự nhiên cũng biết là Doãn Lưu Nguyệt không có đắc thủ, không khỏi tức giận trong lòng, nhưng ngoài mặt cũng không biến sắc. Khi thuộc hạ thất bại trước Nam Ức Tịch, nàng đã biết đối phó với Nam Ức Tịch không thể nóng vội, nếu nàng đã liên thủ với Doãn Lưu Nguyệt, về sau còn có nhiều cơ hội đối phó Nam Ức Tịch.
“Chẳng lẽ ra ngoài du hồ, mọi người lại nói chuyện như vậy. Ta thấy không bằng chúng ta tức cảnh làm thơ đi?” Nam Tú Cầm nâng lên một nụ cười dịu dàng, nhíu mày nhìn Nam Ức Tịch, nàng không tin một cô gái giang hồ như Nam Ức Tịch, biết đánh đàn nhảy múa, còn có thể làm thơ?
Nam Ức Tịch hoàn toàn không thấy ý tứ khiêu khích trong tròng mắt Nam Tú Cầm, chỉ là cười như không cười ngồi ở chỗ đó, khoan thai tự đắc uống trà. Nam Tú Cầm luôn ngu ngốc như thế, ngược lại nàng thật không cảm thấy Nam Tú Cầm có đủ thông minh đi lợi dụng Doãn Lưu Nguyệt tới ly gián quan hệ giữa Doãn gia cùng Nam Dận.
Như vậy, nếu Nam Tú Cầm không có nghĩ tới đây, có người nghĩ tới đây hay không? Từ khi nàng vào khoang thuyền trong nháy mắt đó thấy vẻ mặt Lam Cẩn Du, cơ hồ nàng có thể kết luận, Lam Cẩn Du biết chuyện này. Rốt cuộc hắn là người khởi xướng, hay là chỉ thuận nước đẩy thuyền đây?
Nếu bọn họ đã có ý định động đến trên thân nàng, như vậy cũng không trách được nàng động tâm tư với bọn họ. Đúng lúc nên đi hủy diệt con đường Nam Hải này rồi.
Nam Ức Tịch đang suy tư, Nam Tú Cầm cũng tự nhiên làm một bài thơ, sau đó hả hê nhíu lông mày, cố làm ý tốt nhìn Nam Ức Tịch nói, “Mọi người đều nói Cung chủ Ma Cung tuy là nhi nữ giang hồ, lại có kinh thế tài chi, không biết Cung chủ có thể khiến Tú Cầm mở rộng tầm mắt hay không?”
Nghe được lời nói của Nam Tú Cầm, Nam Ức Tịch bưng cái tách tay có chút dừng lại, nàng từ từ giương mắt, cười như không cười nhìn Nam Tú Cầm, tiếp đó lại liếc mắt nhìn cảnh sắc trước mặt ngoài cửa sổ, từ từ cười nói, “ Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt. Tịch tịch hoa bất khai, độc lưu mãn mục tuyết.”
Cơ hồ là không có suy nghĩ, liền bật thốt lên. Tất cả mọi người từng thấy tiếng đàn cùng vũ kỹ của Nam Ức Tịch, đối với thi từ của Nam Ức Tịch như thế nào, mọi người cũng không biết. Nhưng mà bọn họ xem ra, coi như Nam Ức Tịch không có cái gì ly kỳ đi nữa, tiếng đàn cùng vũ kỹ của nàng cũng đủ làm người ta sợ hãi thán phục rồi.
Nhưng không nghĩ tới, Nam Ức Tịch chỉ là không chút để ý thuận miệng nói như vậy, chính là câu thơ kinh thế như vậy. Ngay cả Nam Tú Cầm cũng không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Nam Ức Tịch.
Mà người kích động nhất, cũng là Lam Cẩn Du. Hắn nghe mấy câu đầu bài thơ của Nam Ức Tịch, chỉ là tán thưởng nhìn Nam Ức Tịch một cái, nhưng khi nghe những câu sau, trong mắt hắn đã hiện lên khiếp sợ, ngoài khiếp sợ, thế nhưng không cẩn thận đẩy ngã tách trà trước mặt.
Tịch tịch hoa bất khai, độc lưu mãn mục tuyết.
Đó là khi Nam Ức Tịch ở trong thâm cung đã nói với hắn, hắn nhìn Nam Ức Tịch mặc một bộ váy màu tím nhạt, đứng bay múa dưới bông tuyết đầy trời, vui sướng giống như tiên tử Nguyệt cung. Nhìn lông mi thật dài của nàng có chút rung rung, ngâm tụng ra chính là câu thơ này.
Khi đó, hắn liền quyết định nhất định phải mang Nam Ức Tịch rời khỏi thâm cung này, không để nàng tiếp tục ở trong thâm cung chẳng có mặt trời sống qua ngày, nhưng chẳng những hắn không có cho nàng ánh sáng, ngược lại đẩy nàng vào hắc ám sâu hơn.
Này Cung chủ Ma Cung làm sao biết bài thơ Nam Ức Tịch từng ngâm cho hắn nghe, nàng rốt cuộc là ai? !
“Cẩn Du, ngươi làm sao vậy?” Nam Tú Cầm thấy Lam Cẩn Du làm đổ tách trà, không khỏi có chút nghi ngờ nhìn hắn, Lam Cẩn Du làm việc luôn luôn rất chững chạc, làm sao sẽ làm ra chuyện tình xúc động như thế. Coi như câu thơ của Nam Ức Tịch làm rất tốt, cũng không khiến Lam Cẩn Du phản ứng lớn như vậy nha.
Lam Cẩn Du nghe lời nói của Nam Tú Cầm, vội vàng thu thập vẻ mặt hoang mang sợ hãi của mình, nhìn Nam Tú Cầm lộ ra một nụ cười ôn nhu, giải thích, “Mới vừa nghe đến câu thơ của Quỳnh Lạc quá mức kinh ngạc, không cẩn thận đổ nước trà.”
Nam Tú Cầm nghe vậy, vừa hồ nghi vừa tức giận. Một mặt, nàng cũng không tin tưởng Lam Cẩn Du sẽ bởi vì một bài thơ mà kinh thán luống cuống như vậy, mặt khác, nghe thấy Lam Cẩn Du tán dương Nam Ức Tịch, trong lòng của nàng rất không vui.
Nhưng giờ phút này Lam Cẩn Du không rảnh bận tâm rốt cuộc là Nam Tú Cầm có tâm tình gì, sự chú ý của hắn hoàn toàn tập trung trên người của Nam Ức Tịch, hắn nhìn Nam Ức Tịch, trong mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng vội vàng.
Nam Ức Tịch thản nhiên uống trà trước mọi chuyện, giống như cái gì cũng không cách nào rung chuyển lòng của nàng.
Thật ra thì mới vừa rồi là nàng cố ý, cố ý lấy bài thơ nàng đã từng ngâm cho Lam Cẩn Du nhắc lại lần nữa. Nàng muốn nhìn một chút, qua nhiều năm như vậy, Lam Cẩn Du từng có áy náy với nàng không?
Nếu như Lam Cẩn Du từng tồn tại áy náy với nàng, có lẽ chuyện kế tiếp của nàng sẽ càng thêm dễ dàng. Nếu như hắn ngay cả áy náy cũng không có, như vậy nàng cũng không ngại vì vậy mà bứt dây động rừng.
Dù sao cục diện chính trị Nam Hải là càng loạn càng d[d[l[qd tốt. Bọn họ càng nghi kỵ lẫn nhau, nàng càng vui mừng. Nàng muốn xem những người ở trong mắt chỉ có quyền thế này, bởi vì nóng vội với quyền thế mà từng bước một đi vào bẫy rập của nàng, từng bước một nhận lấy trừng phạt mà bọn họ cần phải hưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...