”Ngươi thật sự nghĩ thông xuốt?” Doãn Lưu Quang nhìn chăm chú vào tròng mắt Doãn Lưu Nguyệt, có chút lo lắng nói, “Ngươi là muội muội của ta, tự nhiên ta sẽ hi vọng ngươi hạnh phúc. Thái tử điện hạ, chỉ không phải là người hiền lành.”
Doãn Lưu Nguyệt nghe nói thế, khóe môi dâng lên nụ cười buồn bã, Lưu Quang ca ca còn quan tâm nàng, chỉ tiếc, nàng đã không có đường lui. Lấy dũng khí, nhìn Doãn Lưu Quang nói, “Lưu Nguyệt đã hiểu rõ. Thái tử điện hạ nói rõ ngày tới sẽ gặp xin hoàng thượng cầu hôn.”
Nghe lời Doãn Lưu Nguyệt nói, chân mày Doãn Lưu Quang chau lại càng chặt hơn. Trong lòng hắn, Nam Dận trừ bộ dáng đẹp mắt một chút, thật sự không có điểm nào xứng với Doãn Lưu Nguyệt. Trước tiên không nói Nam Dận vô học, không hề có năng lực, hơn nữa hắn ngang ngược càn rỡ, tính khí không biết tiến lùi, thật sự không phải lựa chọn tốt.
Hôm nay mặc dù Nam Dận còn ngồi ở vị trí thái tử, nhưng trong triều địa vị sớm đã ngang nhau, Lục hoàng tử Nam Khởi tính tình ôn hòa, làm việc có chừng mực, mặc dù địa vị mẫu phi không bằng Nam Dận, nhưng hôm nay có Liễu quý phi ủng hộ, sợ là lục hoàng tử thích hợp trở thành người thừa kế hoàng thất hơn Nam Dận.
Nếu Doãn Lưu Nguyệt gả cho Nam Dận, tương lai chỉ sợ phải bị khổ.
Doãn gia tự nhiên sẽ không can thiệp việc phân tranh của hoàng thất, Doãn gia chỉ cần giữ được Nam Hải không thất thế là được rồi. Nhưng nếu Doãn Lưu Nguyệt gả cho Nam Dận, Doãn gia muốn không thiên vị, sợ là cũng không dễ dàng.
“Ngươi đã nghĩ thông suốt, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi. Chỉ là ngươi phải nói rõ ràng cho thái tử điện hạ biết, coi như hắn cưới ngươi, Doãn gia chúng ta cũng sẽ không thiên vị cho hắn.” Doãn Lưu Quang nhíu mày, thở dài, giống như có chút bất đắc dĩ, ôn hòa nói với Doãn Lưu Nguyệt.
Doãn Lưu Quang để Doãn Lưu Nguyệt nói với Nam Dận như vậy, là hy vọng Nam Dận không nên bởi vì ham muốn được Doãn gia ủng hộ mà cưới Doãn Lưu Nguyệt. Nếu như Doãn Lưu Nguyệt nhất định gả cho Nam Dận, hắn hi vọng Nam Dận là thật sự yêu nàng, mà không phải muốn lợi dụng nàng. Thế nhưng khi lời nói này vào trong tai Doãn Lưu Nguyệt, lại là một ý tứ khác. Nàng cho là Doãn Lưu Quang nói như vậy, là bởi vì căn bản hắn không để ý nàng.
“Lưu Nguyệt biết.” Thất vọng và tức giận tịch xoay chuyển trong đầu của Doãn Lưu Nguyệt, tất cả mọi thứ nàng đều quy tội trên người Nam Ức Tịch, thời điểm Nam Ức Tịch chưa từng xuất hiện, nàng và Lưu Quang ca ca rõ ràng thật tốt, Lưu Quang ca ca rõ ràng rất thương nàng, ngay cả nàng biết đây chẳng qua chỉ là sủng ái đối với muội muội, nhưng trừ nàng, không có nữ nhân thứ hai có thể làm cho Lưu Quang ca ca như vậy.
Nhưng Nam Ức Tịch vừa xuất hiện, tất cả đều đã thay đổi. Ở trong mắt Lưu Quang ca ca chỉ nhìn lấy được Nam Ức Tịch, thậm chí bởi vì Nam Ức Tịch mà hoài nghi nàng. Cho nên nàng hận Nam Ức Tịch, hận đến nổi điên, hận đến bất chấp tất cả.
Ngày kế, quả nhiên Nam Dận thỉnh Nam Vũ cầu hôn Doãn Lưu Nguyệt. Thật ra thì Nam Vũ cũng không tình nguyện, bởi vì trong lòng hắn thật sự hơi thiên vị Liễu quý phi, mà không phải hoàng hậu. Nhưng nghĩ đến ở ngoài thế lực Doãn gia luôn luôn độc lập với triều đình, khó có thể thao túng, nếu Nam Dận cưới Doãn Lưu Nguyệt, cũng có thể mượn cơ hội chế ước Doãn Lưu Quang, vì vậy liền hớn hở đồng ý.
Sau nửa tháng hôn lễ đã cử hành xong tất.
Sau khi Doãn Lưu Nguyệt đi, Doãn phủ đúng là thanh tỉnh không ít, không còn người lén lút giở trò với nàng.
Ở Doãn phủ suốt hai tháng, nàng đối với Doãn phủ có thể nói đã rõ như lòng bàn tay. Nhưng nàng tìm khắp ngóc ngách Doãn phủ, cũng không tìm được 18 cuốn hồ sơ. Không tìm được này 18 cuốn hồ sơ, thì chỉ có thể dựa vào Nam Dận và Nam Khởi tranh giành ngôi vị hoàng đế, nhưng sợ là không có cách nào chia rẽ được Nam Hải.
Hơn nữa càng điều tra xâm nhập Doãn gia, Nam Ức Tịch càng phát hiện thế lực Doãn gia cường đại. Trừ phi Hoàng thất Nam Hải thật sự trở thành vụn cát, nếu không lấy lực lượng Doãn gia, đủ để ổn định lại Nam Hải. Chỉ là có Nạp Lan Thần Dật trợ giúp, nàng cũng không sợ không đối phó được Hoàng thất Nam Hải.
“Quỳnh Lạc, Lưu Nguyệt mời chúng ta ngày mai cùng nhau du hồ, ngươi có bằng lòng đi không?” Thời điểm Nam Ức Tịch đang vì chuyện 18 cuốn hồ sơ mà buồn rầu, lại nghe được Doãn giọng nói dịu dàng của Lưu Quang thình lình vang lên bên tai.
Tuy trong lòng Nam Ức Tịch cả kinh, nhưng trên mặt vẫn như cũ không biến sắc, nàng chậm rãi giương mắt, làm như có chút không chút để ý chậm rãi nói, “Bây giờ đã vào đông, chỉ sợ nước hồ đã đóng băng rồi.”
Doãn Lưu Nguyệt luôn luôn hận nàng, lần này muốn mời nàng đi du hồ, sẽ chẳng có truyện tốt đẹp gì cả? Huống chi bây giờ đã là mùa đông, mặt hồ đóng băng hết, đi nơi nào du hồ?.
“Hồ Thành Tây 1 năm 4 mùa không bao giờ đóng băng, hơn nữa nơi đó cảnh sắc nên người, rất thích hợp giải sầu. Quỳnh Lạc, ta biết rõ ngươi không thích Lưu Nguyệt, nhưng hiện tại nàng có lòng muốn tạo quan hệ tốt, ngươi có thể cho nàng một cơ hội hay không? Coi như nể mặt của ta?” Doãn Lưu Quang nghe được Nam Ức Tịch nói, nhìn Nam Ức Tịch, mang theo vài phần chờ đợi nói.
Mặc dù biết Doãn Lưu Nguyệt có lẽ không hề giống hắn thiện lương dịu dàng, nhưng dù sao nàng cũng là muội muội của hắn, mà Nam Ức Tịch lại là nữ tử hắn thích, hắn không hy vọng muội muội của hắn và nữ tử hắn thích có mối quan hệ ác liệt như thế.
Nam Ức Tịch nghe vậy,không nhanh không chậm đứng lên, ngước mắt nhìn Doãn Lưu Quang, vẻ mặt bên trong không rõ, nàng từ từ nói, “Cho ngươi mặt mũi? Ta nhưng nhớ Doãn thiếu chủ đã thiếu ta một cái nhân tình rồi, giờ lại muốn nữa thiếu tiếp sao?.”
“Nếu ngươi nguyện ý, có gì không thể.” Doãn Lưu Quang nghe Nam Ức Tịch nói, trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, Nam Ức Tịch nói như vậy chính là nguyện ý đồng ý? Chỉ cần nàng nguyện ý đồng ý, nợ thêm một ân tình nữa sẽ không tính là gì? Chỉ cần nàng muốn, coi như không là nhân tình, hắn cũng sẽ hết sức đi giúp nàng.
Nam Ức Tịch nghe được lời Doãn Lưu Quang nói, ánh mắt khẽ lóe lên một cái. Ghi nợ ân tình sao? Doãn Lưu Quang, nếu ta muốn ngươi làm phản Nam Hải, ngươi sẽ nguyện ý sao? Ta thật sự không muốn cùng ngươi đao kiếm đối mặt, nhưng ta muốn phá hủy Nam Hải, ngươi cũng là Thủ hộ thần của Nam Hải.
Thu lại một tia giao động trong mắt, thời điểm nâng tròng mắt lên, , hoàn toàn không nhìn thấu đôi mắt đen láy kia, môi của nàng nhẹ nhàng xuất hiện nụ cười như không cười, giống như tùy ý nói, “Vậy thì nhớ, thiếu ta hai cái nhân tình. Đúng rồi, ta không phải thích du hồ trên thuyền nhỏ, muốn mời ta du hồ, phải tìm chiếc thuyền lớn!”
Doãn Lưu Quang nghe được Nam Ức Tịch nói, tuy có chút nghi ngờ, nhưng vẫn cười lên tiếng, “Tất nhiên. Ngày mai trừ Lưu Nguyệt, Thái tử điện hạ, công chúa Tú Cầm và Lam Cẩn Du cũng sẽ đi . Đều là người trong hoàng thất, thuyền này tự nhiên sẽ không nhỏ.”
“A, vậy sao.” Nam Ức Tịch nghe vậy, chỉ là gợi lên nụ cười tà mị thăm thẳm.
Có nhiều người đi như vậy, xem ra sắp diễn ra một tiết mục thú vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...